Editor: Lầu trên có XB

Hiệu suất làm việc của thư ký của Diệp Phi rất cao, tối đó đã cho gửi tới một bức ảnh chụp màn hình về bệnh viện tư nhân cao cấp. Hẹn ba ngày sau là ngày kiểm tra, bởi vì cần gây mê, nên cần thêm ngày.

Diệp Phi không nói cho ai biết, sắp xếp xong công việc ngày hôm đó, một mình lái xe tới bệnh viện.

Khí trời âm u, radio trên xe cho biết sắp có bão lớn, nhắc nhở mọi người chú ý an toàn, tốt nhất không nên ra ngoài. Diệp Phi lơ đãng nghe, tranh thủ đèn đỏ nhấc điện thoại nhìn wechat.

Ngón tay như có ý thức riêng, khi Diệp Phi còn chưa kịp phản ứng, đã tự động bấm vào wechat của Yến Kiêu.

Tin nhắn của cậu và Yến Kiêu không nhiều, thường thì có việc gì cũng đều sẽ gọi trực tiếp, nếu cuộn tin nhắn lên thì vẫn có thể nhìn thấy tin nhắn chia sẻ về khả năng bị hói đầu mà Yến Kiêu đã gửi cho cậu.

Lúc đó Diệp Phi rất tức giận, mà giờ nhìn lại chỉ thấy buồn cười.

Diệp Phi không biết mình muốn gì, cậu di chuyển ngón tay rồi gửi cho Yến Kiêu một biểu tượng cảm xúc của một con ngỗng trắng lớn đang lắc lư đi về phía trước, mà cậu đã lưu từ tin nhắn với Cốc Thụy Gia.

Gửi xong, vừa vặn đèn xanh sáng lên, Diệp Phi cất điện thoại xuống tiếp tục lái xe. Chờ khi đến bệnh viện, trên điện thoại đã có rất nhiều tin nhắn đến từ Yến Kiêu.

Diệp Phi đọc từng cái.

Yến Kiêu hẳn không hiểu ý của câu, mới đầu còn gửi dấu chấm hỏi. Sau đó lại là tên của cậu, hỏi cậu có chuyện gì. Qua mấy phút thấy cậu không trả lời, có lẽ thấy sốt ruột, không còn cách nào khác, lại gửi biểu tượng cảm xúc ấy về.

Sau 3 phút lại gửi qua một lần, chuẩn như cài đồng hồ báo thức.

Diệp Phi vốn là muốn nói với hắn, mình đang rỗi hơi nên muốn trêu hắn. Nhưng khi bước vào sảnh lớn của bệnh viện, nhìn thấy các bác sĩ đang đi tới đi lui, trong lòng lại đột ngột sinh ra một loại cảm giác kinh hoảng.

Y tá đứng ở quầy nhiệt tình chào hỏi cậu, đồng thời đối chiếu thông tin lịch hẹn. Trên mặt Diệp Phi vẫn treo lên nụ cười như bình thường, không có biểu hiện gì kỳ lạ cả, chỉ là vô thức siết chặt điện thoại trong tay.

Điện thoại rung lên, Diệp Phi theo bản năng rủ mắt xuống nhìn. Tầm mắt rơi xuống trên màn hình đang sáng, dao động mấy giây, mới nhìn rõ là tin nhắn của Yến Kiêu.

Cậu mở tin nhắn ra, hàng loạt con ngỗng trắng xếp hàng ngay ngắn từ trên xuống dưới, đang lắc lư về phía trước, khiến người ta cảm thấy sống động không thể giải thích được.

Như thể trở về từ địa ngục, cơ thể cậu ngay lập tức ấm lên. Diệp Phi tựa vào quầy lễ tân, gửi cho Yến Kiêu cùng một gói biểu tượng cảm xúc, sau đó lập tức nhận được tin nhắn trả lời từ hắn.

Có lẽ Yến Kiêu cho rằng Diệp Phi muốn bày tỏ gì đó với mình, nên rất nghiêm túc tuân theo quy tắc, không nói một lời, chỉ gửi gói biểu tượng cảm xúc con ngỗng trắng ấy tiếp.

Vì vậy, khi Diệp Phi đang nằm trên giường bệnh cho bác sĩ lấy máu, điện thoại sẽ thỉnh thoảng rung lên, như một người bạn đồng hành với cậu. Không cần viết nhiều dòng tán gẫu, cũng không cần bận tâm đến việc tìm lý do.

Chỉ cần gửi gói biểu tượng cảm xúc, Yến Kiêu sẽ xuất hiện để trả lời.

Kết quả kiểm tra sẽ có trong ba ngày tới, sẽ được gửi về email của Diệp Phi. Nếu cậu cần, bệnh viện cũng có thể gửi báo cáo bằng giấy cho cậu.

Diệp Phi từ chối gửi qua bưu điện, cảm ơn bác sĩ tư vấn, rồi lái xe trở về nhà.

Sau đó là ba ngày chờ đợi.

Rõ ràng là một khoảng thời gian ngắn, nhưng lúc này thời gian dường như bị kéo dài vô hạn, không thấy được điểm kết thúc. Diệp Phi trong lòng vừa dằn vặt vừa lo lắng, trên mặt phải giả bộ không có gì khác thường.

Dù như vậy, nhưng Cốc Thụy Gia tiếp xúc với cậu vẫn có thể nhìn ra vấn đề.

“Sao tớ cảm thấy cậu cứ như người bị mất hồn vậy nhỉ,” Cốc Thụy Gia ngồi trên bàn Diệp Phi phì phèo điếu thuốc, cẩn thận nhìn cậu, “Xảy ra chuyện gì rồi à?”

“Không có chuyện gì đâu.” Nhìn y hút thuốc, Diệp Phi bỗng cũng thèm thuốc lá, sờ trong túi một cái.

Cốc Thụy Gia thấy vậy, như thường lệ, muốn dịch đến gần giúp cậu châm bằng thuốc lá, lại bị Diệp Phi né qua.

Cốc Thụy Gia ngạc nhiên: “Tránh làm gì?”

Diệp Phi liếc y một cái, từ đâu đó lấy ra bật lửa: “Sáng nay đã đánh răng chưa ?”

“Mẹ kiếp, ” Cốc Thụy Gia bị cậu chọc tức chửi ầm cả lên, thoắt cái biến thành mụ đàn bà chanh chua trong phim, “Cậu có còn là người không hả? !”

Diệp Phi câu môi nở nụ cười, lười biếng nhả khói về phía y.

Cốc Thụy Gia lườm cậu một cái, còn muốn nói gì, laptop Diệp Phi bỗng ‘keng’ một tiếng. Giây sau, y liền thấy sắc mặt Diệp Phi đột ngột thay đổi.

“Tin nhắn của ai à?” Cốc Thụy Gia lại gần muốn nhìn, lại bị Diệp Phi tắt đi.

Diệp Phi nói: “Tớ có chút chuyện phải xử lý.”

Làm bạn bè nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Cốc Thụy Gia nhìn thấy Diệp Phi lộ ra vẻ mặt như thế, biết rằng đây không phải là lúc đùa giỡn. Tuy rằng trong lòng rất hiếu kỳ, nhưng cũng không dây dưa thêm nữa.

Cốc Thụy Gia đi rồi, Diệp Phi thẳng lưng ngồi trên ghế, nhìn chăm chú vào màn hình laptop một lúc lâu, mới nắm chặt con chuột, chậm rãi mở email chưa đọc kia ra.

Bỏ qua những lời khách sáo trước đó, ánh mắt của Diệp Phi nhìn chăm chú vào tài liệu PDF đính kèm.

Hàng trăm tập tin M bên trong mang theo số phận của cậu.

Tim Diệp Phi đập rất nhanh, cậu hít thở sâu, nâng lên hạ xuống ngón tay, cuối cùng nghiến răng mở tài liệu sau năm phút chần chờ.

Từng mục dữ liệu được trình bày rõ ràng trước mắt theo thứ tự.

Bình thường, bình thường, mọi thứ vẫn bình thường.

Diệp Phi thoát lực dựa lưng vào ghế, sự tuyệt vọng gần như lấn át cậu, ông trời không còn quan tâm cậu nữa.

Không kiểm tra được gì đồng nghĩa với việc không được chữa trị, số phận không thể cưỡng lại được, việc cố gắng phòng ngừa, việc điều trị trước là một loại suy nghĩ viển vông, bệnh vẫn sẽ ập đến mà không báo trước như kiếp trước.

Cậu biết rằng có một con dao đang treo lơ lửng trên đầu mình, nhưng lại không biết khi nào nó sẽ rơi xuống. Chỉ có thể run rẩy chờ đợi, chờ nó hiện ra lưỡi dao, sau đó sẽ gửi cho cậu cái kết giống như kiếp trước.

Không cam lòng, Diệp Phi nghiến răng kìm nén cảm xúc trong lòng, cầm điện thoại lên.

Đầu óc cậu uể oải, cậu lục tìm số trong danh bạ, chọn dãy số của Quý Bằng nhấn nút gọi.

Quý Bằng là bạn của Diệp Phi, là một trong ba bác sĩ top đầu trong bệnh viện, nhưng hai người không thường liên lạc với nhau nhiều.

Lần đầu không ai tiếp, có lẽ đang bận.

Diệp Phi kiên nhẫn gọi cuộc thứ hai, lần này cuối cùng cũng kết nối. Đầu điện thoại bên kia, Quý Bằng có chút thở gấp, như mới chạy đâu về: “Ui chao, khách quý, sao hôm nay sếp Diệp lại có nhã hứng gọi điện thoại cho tôi thế này?”

Diệp Phi cụp mắt bình tĩnh nói: “Tôi có một người bạn…”

Quý Bằng cười ha ha: “Cậu đang nói về người bạn hay là chính cậu đấy?”

Diệp Phi không nói lời nào.

Quý Bằng ho khan một tiếng, sờ mũi một cái: “Cậu tiếp tục đi.”

“Gần đây người bạn đó nhận được kết quả bị bệnh xơ cứng teo cơ một bên, cậu nói xem có thể chữa trị được hay không?” Dừng một chút, lại bỏ thêm một câu, “Gia cảnh của cậu bạn đó rất tốt.”

Quý Bằng có chút giật mình: “Đệt, cậu bạn nào của cậu thế, sao lại xui xẻo như vậy?”

“Cậu không quen đâu.”

“Ừm”, Quý Bằng trở nên nghiêm túc khi nói về công việc. “Đừng nghĩ đến việc có thể  chữa khỏi nó. Tỷ lệ tử vong trong vòng 5 năm do bệnh xơ cứng teo cơ một bên là 90%. Nói chung, nó giống với các bệnh nghiêm trọng như ung thư vậy đó. Chúng ta đều nói rằng thời gian sống rơi vào khoảng 5 năm, nhưng tỉ lệ tử vong đó không thể áp dụng với căn bệnh này. Dù sao, nếu có tiền, nhất định có thể kéo dài tuổi thọ, chỉ là sẽ rất đau đớn, thống khổ. ”

“Vậy…” Diệp Phi một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình.

Nếu đổi thành Cốc Thụy Gia, e rằng y sẽ nhận ra được có gì đó không đúng, nhưng Quý Bằng lại không quá quen thuộc với cậu, vì vậy căn bản nghe không hiểu.

“Ừm, ” Quý Bằng bật chế độ rảnh tay đi tới bình đựng nước rót nước nóng, sợ Diệp Phi không nghe được, theo bản năng lên giọng, “Dù sao cũng là bạn của cậu, này… Diệp! Hãy bảo gia đình cậu ấy đối xử tốt với cậu ấy đi…”

Sau đó Quý Bằng còn nói cái gì nữa, nhưng Diệp Phi đã hoàn toàn không nghe lọt nữa rồi.

Đầu óc cậu trống rỗng, mãi đến khi Quý Bằng gọi cậu mấy lần cậu mới tỉnh lại.

“Quý Bằng, ” Diệp Phi nhắm mắt lại, nói, “Tôi cúp trước đây, cậu bạn ấy đang mong chờ đáp án.”

“A? Vậy được.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Diệp Phi đặt điện thoại xuống.

Cậu cảm thấy khó thở, lồng ngực như đang bị một tảng đá chặn ngang, giống như một ngọn lửa, đè bẹp hy vọng của cậu rồi thiêu rụi chúng hoàn toàn không để lại chút tro tàn nào.

Ngày hôm nay, Diệp Phi về trước thời gian tan việc, vừa đến nhà liền bắt đầu thu dọn hành lý.

Không có tâm trạng phải đóng gói quá nhiều thứ, cậu bỏ vào hai, ba bộ quần áo, một số nhu yếu phẩm cần thiết hàng ngày, cộng với đặc sản Giang Thành mà Yến Kiêu mang về: Một hộp bật lửa.

Vừa đủ lấp đầy một chiếc vali 24 inch.

Sau đó, cậu ngồi trên giường một lúc rồi gọi cho Tôn Quỳnh: “Căn hộ hôm đó cậu nói có thể giúp tớ thuê được không.”

Đầu điện thoại bên kia, Tôn Quỳnh kinh hãi: “Không phải cậu bảo không muốn nữa sao?”

Diệp Phi nhờ y giúp tìm một căn hộ tốt, không cần quá lớn, năm mươi đến sáu mươi mét vuông là được. Khi  Tôn Quỳnh tìm được, gọi tới nói thì cậu lại nói không muốn nữa. Sao nay lại thay đổi ý định rồi?

Diệp Phi cà lơ phất phơ nói: “Đây không phải là lòng của đàn ông dò kim đáy biển sao.”

Tôn Quỳnh cười: “Thôi đi, vậy tớ thuê thật nhá?”

Diệp Phi “Ừ” một tiếng, lại hỏi y: “Khi nào có thể ở?”

Tôn Quỳnh không phải Chu Chấn Sinh, tính cách y nhanh gọn lẹ, nghe Diệp Phi nói như vậy cũng không truy hỏi, chỉ nói: “Nếu cậu muốn, thì mai có thể đến ở luôn cũng được, đó vốn là căn hộ bỏ trống mà.”

Diệp Phi cảm ơn y, lại hàn huyên với y thêm vài câu, sau đó mới cúp điện thoại.

Ngày hôm sau, Diệp Phi phá lệ dậy thật sớm, cùng Yến Kiêu ăn sáng chung.

Cậu thường đi làm muộn hơn Yến Kiêu khoảng một tiếng, vì vậy họ khó có thể gặp nhau vào buổi sáng.

Diệp Phi ngồi xuống bên cạnh Yến Kiêu, cười chào hỏi: “Chào buổi sáng, sếp Yến.”

Yến Kiêu nói “Chào em”, múc đầy bát cháo bí đỏ cho Diệp Phi rồi đặt trước mặt cậu.

Diệp Phi không ăn nhiều, hầu hết thời gian đều nhìn Yến Kiêu. Yến Kiêu có vẻ rất vui, tuy rằng ngoài mặt không biểu hiện ra, nhưng người vẫn luôn ăn thường xuyên ăn đúng khẩu phần cơm, nay lại âm thầm ăn thêm hai quả trứng chiên.

Hắn mặc một thân tây trang đen tuyền, dáng vẻ ăn uống rất nghiêm túc, ưa nhìn. Sống lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp, rất ít phát ra âm thanh. Khóe mắt luôn liếc nhìn Diệp Phi, lại cho rằng Diệp Phi không phát hiện ra.

Diệp Phi có rất nhiều điều muốn nói với hắn, nhưng vào lúc này, cậu lại không thể nói gì.

Cho nên ngàn vạn lời nói cùng nhau chỉ còn lại một câu: “Anh Yến, sau này phải ăn ngon ngủ tròn giấc nhé.”

Diệp Phi chưa bao giờ nói với hắn những câu săn sóc như vậy, Yến Kiêu không giấu được vẻ hạnh phúc trên mặt, cười với Diệp Phi, sau đó nhẹ nhàng chạm vào tay cậu, nói: “Được.”

Buổi sáng hôm nay đối với Yến Kiêu quá quý giá, lần đầu tiên hắn sinh ra suy nghĩ không muốn đi làm.

Muốn cùng Diệp Phi sống chung một chỗ, muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi.

Nhưng Diệp Phi không cho phép, Yến Kiêu cũng chỉ lưu luyến mà đi. Chưa tới công ty lòng hắn đã bắt đầu nghĩ đến lúc tan làm rồi.

Muốn về sớm, để mua cho Diệp Phi trứng hấp sữa.

Diệp Phi luôn đứng nhìn hắn từ phía sau, cho đến khi bóng dáng hắn biến mất hoàn toàn, mới xoay người lấy ra một chiếc vali nhỏ trong phòng rời đi.

Tác giả có lời muốn nói: Thay đổi BUG một chút~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play