Edit: Thanh An huyện chủ

Beta: Lyn

************

Kẻ giết người chính là Giác Vũ Hậu, người gọi điện thoại cho Vương Dũng là Đoạn tử Thừa, hắn chạy đi rồi.

Chuyện đã đến nước này, Vương Dũng cũng không cần thiết giả bệnh về thị trấn Phong Hợp nữa.

"Chúng ta quay lại thôi, ở nơi này chơi vài hôm, không cần quay về thị trấn Phong Hợp giả bệnh nữa."

"Là bọn họ giết người sao?"

"Đúng vậy, chúng ta không liên quan, Tinh Phân, chúng ta không sai bọn họ làm vậy, không cần sợ..."

Nơi bọn họ ở là một huyện nhỏ rất vắng vẻ, ở một khách sạn cũng không cao cấp.

Nói là ở lại chơi vài ngày nữa nhưng ai còn tâm tư để chơi đây.

Bình thường bọn họ về khách sạn thì sẽ lãng mạn mỗi ngày, nhưng lần này về ai nấy đều mang vẻ ủ rũ.

Lưu Tinh Phân cũng không ngu ngốc, chỉ cần dựa vào dáng vẻ giả bộ trấn tĩnh của Vương Dũng cô dùng chân cũng nghĩ được ra: Việc xảy ra không hề đơn giản.

Hai kẻ kia ra ngoài sẽ nói gì, nhất là tên Giác Vũ Hậu.

Bọn họ vì sao giết người? Giết người nào? Còn có quản lý mới đang kiểm tra sổ sách kia, hắn có thể biết được những điểm đáng ngờ kia không? Sổ sách thì ổn định, không có chênh lệch nhiều, sợ là hắn điều tra ra được những người được hưởng thụ bồi thường...

Thực ra, bệnh của Lưu Tinh Phân không nghiêm trọng như Vương Dũng nghĩ, bệnh trầm cảm của cô một nửa là giả vờ. Vương Dũng muốn dùng bệnh giả để thoát khỏi Đoạn tử Thừa và Giác Vũ Hậu, cô nương theo đó suy nghĩ: Tại sao mình không dùng cách này để từ chức? Vì để kết quả bệnh án hiệu quả, cô ngay cả Vương Dũng cũng giấu. Không nghĩ tới Vương Dũng cũng không nghi ngờ.

Hiện tại thì không cần giả bệnh nữa, cô cần phải nghĩ cách đối phó cùng Vương Dũng.

"Vương Dũng, Đoạn tử Thừa có thể bị bắt hay không?"

"Anh cũng không rõ, có thể, hắn ta trốn rồi, thế nhưng hòa thượng chạy thì chùa vẫn ở đó. Không chừng bây giờ hắn đã bị tóm rồi..."

"Bây giờ chúng ta không thể đi về được.....Vương Dũng, nói thật với anh em bị trầm cảm, nhưng không nghiêm trọng như anh nghĩ, em là giả bộ." Lưu Tinh Phân thở dài.

"Anh biết, anh giả bộ cùng em diễn kịch cho bọn họ xem." Vương Dũng sâu xa nói.

"Cái gì? Anh..."

"Em quên rồi sao? Anh là người học y, nếu như cả việc em diễn trò mà anh cũng không nhìn ra thì sao mà lăn lộn ngoài xã hội? Anh luôn không vạch trần em là để em càng diễn càng như thật, đến mức thật giả lẫn lộn."

Thì ra trong lòng họ đều hiểu rõ, đều phối hợp diễn kịch cùng nhau, dạng tâm linh tương thông này có chút thần kỳ, bọn họ muốn cười nhưng cười không nổi.

"Hay là chúng ta chạy trốn đến một nơi không ai biết." Lưu Tinh Phân thích cuộc sống ẩn cư.

"Cái này không được, trốn như thế nào?"

"Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Haizzz, biết có ngày nơm nớp lo sợ như vậy, lúc trước không cần làm rồi."

"Nếu hai người kia không khai ra chúng ta, chúng ta sẽ không có việc gì, lúc đó ai sẽ đi điều tra chuyện tử thi?"

"Nhưng hai người kia..."

"Được rồi, để anh gọi điện thoại cho Đoạn tử Thừa, để hắn chuẩn bị một chút, cho Giác Vũ Hậu cùng hắn chỗ tốt, cũng trấn an người nhà bọn họ, để Đoạn tử Thừa đi khuyên bảo Giác Vũ Hậu...."

"Xem ra chỉ còn cách này."

Gọi điện thoại tới nhưng lại tắt máy.

"Chẳng lẽ..."Vương Dũng giật mình, rùng mình một chút.

Không có cách nào liên lạc với Đoạn tử Thừa, Vương Dũng và Lưu Tinh Phân tóc gáy cũng dựng hết lên.

Không cần nói thêm gì nữa, Đoạn tử Thừa chắc chắn đã xảy ra chuyện!

"Tình huống có thể không tệ như chúng ta nghĩ, có lẽ chuyện của bọn họ không liên quan đến chúng ta." Vương Dũng động viên Lưu Tinh Phân cũng như an ủi chính mình.

"Chỉ mong như vậy, nhưng tại sao Đoạn tử Thừa lại gọi điện thoại cho anh?"

"Có lẽ hắn chỉ muốn thông báo, bọn hắn không thể giúp tìm tử thi nữa."

"Nếu như vậy...thì thật tốt."

Bọn họ gục đầu xuống, không lên tiếng nữa, thời điểm sợ hãi, nói gì cũng là dư thừa.

Sau đó, đột nhiên,bọn họ ôm nhau, răng môi giao nhau, liều mạng hôn đối phương, dường như muốn nuốt đối phương vào bụng, cùng nhau lăn đến giường, ra sức xé quần áo lung tung khắp nơi trong phòng.

Bọn họ mãnh liệt, nóng bỏng làm tình, giống như muốn đem lo lắng kia trút ra ngoài.

Cuối cùng cả hai cùng đầm đìa mồ hôi, không còn sức lực, tự nhiên sẽ không còn sức suy nghĩ thêm.

Triền miên một phen tựa hồ cảm giác lo lắng đang đè nặng tạm thời biến mất.

Bọn họ cả hai đều trần truồng nhìn đối phương một cách mơ hồ.

Cho dù trong lòng hiện tại sóng to gió lớn nhưng cũng không thể phát ra được.

Bọn họ cứ như vậy trôi qua một ngày, ngày tiếp theo một tin tức cũng không có.

Nếu không phải thị trấn Phong Hợp còn có nhà, bọn họ vẫn còn biện pháp: Ra nước ngoài.

Bọn họ không dám về thị trấn Phong Hợp, nhà không bán được, xem ra không còn cách ở lâu dài.

"Vẫn là giải quyết dứt khoát đống lộn xộn này, rồi xuất ngoại." Vào ngày thứ bảy, Vương Dũng quyết định như vậy.

Nhưng mà chưa đợi bọn họ tiến hành, cảnh sát liền xuất hiện trước mặt.

Chuyện xấu làm quá nhiều chắc chắn sẽ bị bại lộ, đi đêm lắm có ngày gặp ma, khỏi cần nói nữa Vương Dũng và Lưu Tinh Phân đều bị bắt.

Đoạn tử Thừa đầu tiên là chạy ra được, nhưng không đến hai ngày hắn cũng bị bắt lại, là do Giác Vũ Hậu khai ra hắn.

Lưu Tinh Phân không biết lý do vì sao bọn hắn giết người, cũng không biết được bọn hắn giết người có quan hệ gì với mình, cô cho rằng bọn người Đoạn tử Thừa khai ra Vương Dũng và cô chỉ vì lấy công chuộc tội mà thôi.

Bọn họ bị bắt nửa đêm ở khách sạn, xe cảnh sát trên đường còi hiệu vang vọng, nơi huyện nhỏ đến thành phố lớn không có đèn đường, bốn phía đen kịt.

Đường ở nông thôn vắng vẻ, trên đường thỉnh thoảng truyền đến tiếng côn trùng kêu vang vọng. Điều làm cho Lưu Tinh Phân thấy sợ hãi, nhất là tiếng mèo kêu vang.

Nông thôn có câu: Con cú gọi trạch, lành ít dữ nhiều.*

*có thể hiểu: nghe tiếng cú kêu ở đầu nhà, báo hiệu điềm xấu

Trên đường nghe thấy tiếng cú kêu, dù không phải trong nhà nhưng cũng đủ làm cho lòng người sợ hãi.

Lưu Tinh Phân toàn thân run rẩy.

"Lưu Tinh Phân, em biết bọn họ giết ai không?" Vương Dũng thống khổ nhắm mắt lại, hắn cũng không muốn nói, nhưng đoán là, nếu không nói e rằng không còn cơ hội nữa.

"Anh biết?"

"Không biết, anh đoán, anh hoài nghi bọn họ giết kẻ điên hoặc người đần độn gì đó......"

"Vì sao?" Lưu Tinh Phân hoảng sợ trừng mắt lớn.

"Em vẫn không nên biết, biết ít một chút đối với em càng tốt, anh sẽ không nói nữa."

"Chẳng lẽ... chẳng lẽ bọn họ..." Lưu Tinh Phân run rẩy, dùng tay bị còng ôm đầu.

"Bọn họ giết người sau đó đem thi thể bán cho chúng ta..."

"Trời ạ... Sao anh lại biết? Sao anh không nói sớm?"

"Lúc anh kiểm tra thi thể, có phát hiện điều lạ, thế nhưng em biết đó, bọn họ là ai, lúc ấy anh đã không còn đường lui... Anh đã sớm chán ghét làm chuyện này, đã sớm muốn từ bỏ, cho đến khi yêu em anh mới hạ quyết tâm...."

"Ôi.... Trời ạ..." Lưu Tinh Phân đau khổ hận không thể đập đầu vào tường quên đi.

"Xin đừng nói chuyện." Cảnh sát giám sát bọn họ, ngay từ đầu là muốn ngăn cản, nhưng thấy bọn họ cũng không phải thương lượng cái gì liền để yên cho họ nói, nghe được chuyện, cũng vì Lưu Tinh Phân đồng tình mà thở dài: Haizz vậy mà lại không biết rõ nội tình.

"Chúng ta xong rồi..." Lưu Tinh Phân đau đớn kêu lên, nước mắt chảy xuống.

Ở trên xe cảnh sát, Vương Dũng dùng bàn tay bị còng nắm chặt tay Lưu Tinh Phân. Bọn họ biết, ngày như này chắc chắn sẽ tới, từ lúc Đoạn tử Thừa cùng Giác Vũ Hậu đánh nhau vì chuyện lợi ích, bọn họ liền biết, thế nhưng bọn họ vẫn chậm một bước, hay là nói từ đầu không nên đi đường này.

Bọn hắn không phải chỉ thu mua thi thể thôi sao? Vì sao?..

Xe cảnh sát trong gió gào thét, Vương Dũng nhẹ giọng như tiếng muỗi kêu che đậy dưới tiếng còi xe nói cho cô đáp án.

"Vậy phải làm sao?" Lưu Tinh Phân lớn tiếng gào thét, bàn tay cô từ trong tay Vương Dũng bỗng nhiên rút ra.

Hết chương 13.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play