_Phu nhân, mời cô thay váy ngủ ạ, cô đừng lo lắng quá, Mộ thiếu sắp đến rồi, sau khi cô thay xong ngài ấy sẽ xuất hiện, chúc cô một đêm động phòng hạnh phúc
Ni Ni cho người cầm một cái khay bằng vàng bên trong có bộ váy ngủ màu trắng voan mỏng trong suốt đến gần cô dặn dò, bên ngoài Mộ Thiên Hàn vẫn không ngừng quan sát qua camera
_Ni Ni, cô làm ơn...làm ơn nói với Mộ thiếu của cô dừng chuyện này lại được không? Tôi...tôi... chuyện này quá bất ngờ, xin cô...xin cô nói với ngài ấy tha cho tôi...tôi chỉ sợ...sợ...thân phận của tôi thấp kém...
Phàm Mặc Mặc lắp bắp khi không đột ngột bị bắt kết hôn giờ phút này còn bị giam giữ cô vẫn chưa thích ứng kịp
_Phu nhân...mời cô thay váy, chúc cô một đêm động phòng hạnh phúc
Ni Ni chỉ mỉm cười không mấy quan tâm đến lời cô nói, Ni Ni nói xong bỏ đi còn khép cửa để cô ở lại một mình trong căn phòng to lớn
_Trời ơi...làm sao đây? Còn các con của mình nữa, bọn trẻ này thật là...
Phàm Mặc Mặc thật thà ngẫm nghĩ..
Rốt cuộc vẫn phải thay váy ngủ, khi cô thay xong váy ngủ và đang đứng trước gương, cô thoáng giật mình nhìn lại bản thân được toát lên người bộ váy khêu gợi, cùng những thứ xa hoa tô điểm trông cô thật sự rất quyến rũ, nơi ngực căng trắng mịn khá to, chúng không thể ẩn nấp trong ngực áo chật hẹp, lớp vải voan quá mỏng cũng không che được màu hồng nơi ngọc nhỏ, về phần hông trở xuống váy có phần ren xẻ rất cao cơ hồ không che được cặp mông tròn trong quần lót ren màu trắng, nhìn cô bây giờ mang vẻ đẹp làm người khác điên đảo, mái tóc dài xoã mượt là thứ cuối cùng cô dùng che đậy phần hở trước ngực, cô đã rất khổ sở khi phát hiện vòng một của mình quá chuẩn nhiều lần vì nó mà cô mém bị sàm sỡ nơi công cộng
Mộ Thiên Hàn từ ngoài cửa bước vào bên trong, từng bước chân chậm rãi tiến về phía cô, Phàm Mặc Mặc trố mắt há hốc mồm kinh hãi, hai chân mất cảm giác nặng nề không nhích lên được, hai gò má bắt đầu ửng đỏ cả người nóng rang nơi lồng ngực tim còn đập loạn muốn nhảy ra ngoài, người cô như lên cơn sốt, khoé môi không ngừng run rẩy nhìn người trước mắt người mà cô nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại, bây giờ đích thị là chồng cô một sự bất ngờ làm cô choáng váng
_Mộ chủ tịch? Ngài ấy...mọi chuyện...ngài...
Cô suy nghĩ trong đầu miệng lưỡi vẫn không nói được gì, trái với sự bất ngờ đến cực sốc của cô, anh im lặng suy tư đến gần, gương mặt không chút biến sắc vẫn không cười lạnh lùng vô cùng ngoài lạnh nhưng trong ấm cực kỳ hả hê với kế hoạch của mình, bây giờ chỉ việc chiêm ngưỡng người vợ do mình gạt mà bị gã cho anh, anh nhìn cảnh xuân trước mặt cô quyến rũ đến nỗi phải chú ý triền miên, không tài nào rời mắt được, như biết trước sự việc từ lâu anh kiệm lời không nói, hai tay hành động hất tóc cô ra sau, tiếp tục kéo hai dây áo xuống, cái váy nhanh chóng bung xuống qua vai để lộ hai viên ngọc hồng ở gần men bờ ngực áo, anh cúi người ngậm lấy ngọc nhỏ mút đắm say, hai tay đưa ra phía trước giật cái dây nơ trên quần lót cô xuống
Giờ phút này Phàm Mặc Mặc chỉ còn biết chết trân chịu đựng, cô vẫn còn ngờ ngợ không tin nổi anh là chồng cô, trái tim xao xuyến cứ đập mạnh liên hồi, cô khóc những giọt nước mắt hạnh phúc, ánh mắt ngập tràn hình ảnh nam thần trong âu phục đen đang cuốn lấy cô mà cắn mút lấy đầu ngọc nhỏ, nơi bầu ngực căn bỗng chốc cứng lại ướt ác vì nước bọt từ khoan miệng anh, cô vẫn im lặng nhíu mày gồng mình
_Em đẹp lắm!
Mộ Thiên Hàn dừng lại, hai tay cẩn thận kẻo dây áo cô lên che đậy anh đào vừa bị anh chơi đùa ửng đỏ, cánh môi ngọt ngào khen ngợi, ánh mắt trói buộc cô vào động tình thâm sâu trong mi tâm
_Tôi thích bộ dạng này của em, em thuộc quyền sở hữu của tôi, sau này phải biết ngoan ngoãn làm vợ tôi, em muốn gì tôi đều đáp ứng
Anh suy tư nói cho cô hiểu, lời nói rất ngắn gọn nhưng bao hàm nhiều khía cạnh, vừa ngọt vừa ẩn chứa một tia phức tạp, chủ yếu cô đừng đi quá giới hạn
_Tôi sẽ cố gắng làm người vợ tốt
Phàm Mặc Mặc gật đầu ngượng ngùng, giọng nói trẻ con nhỏ nhẹ như mật ngọt
_Nếu em nói lần trước là do thuốc vậy tôi cho em thời gian tự nguyện
Mộ Thiên Hàn bế cô lên cao, cô hoảng loạn hai tay ôm cổ anh, anh cúi người nhìn cô lần nữa, nơi tư mật đã không còn gì che đậy làm cô rất khó chịu
_Tôi muốn thay....
_Không thay gì hết, tôi muốn em như vậy đi ngủ
Anh gằng giọng, nhanh chóng đặt cô trên giường, bảo cô đi ngủ mà hai mắt cứ dán chặt vào thân thể cô nhìn mãi, đắm đuối không thể rời mắt, tuy nhiên vẫn không động thủ
_Tôi...tôi muốn đắp chăn, tôi không quen cho lắm
Cô ái ngại hít sâu, tay nhỏ kéo cái chăn lên người nhưng đã bị anh giật xuống
_Ôm tôi ngủ đi, tôi cũng không quen, em nghĩ trước giờ tôi ngủ hai mình à?
Mộ Thiên Hàn nằm xuống bảo rằng cô ôm anh ngủ một giấc không lộn xộn nữa, cô cứ thế này anh thật sự không nhịn được đâu nhưng mà bản tính anh không bỉ ổi cưỡng đoạt cho nên cô đừng quấy nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT