Khải bị cáo nhỏ đè lên người, cáo nhỏ mừng vẫy đuôi tíu tít, liếm lên má cậu..
- ha ha... nhột ta!
Khải bật cười lom khom ngồi dậy... vuốt ve kiki... hôm nay " Mẹ" kiki cho kiki đi chơi, vào rừng ăn quả.. giờ lại thấy " PaPa" ở đây nữa, thế là có người chơi cùng...
- sao hôm nay em lại ở đây nhỉ?
Khải vuốt ve bộ lông kia có chút khó hiểu... đây chẳng phải thú cưng đi cùng con bé kia hay sao?
- haizzz.... ta phải làm gì đây...
Cậu thoáng buồn, tiến đến bụi bên cạnh hái ít quả đem cho Kiki ăn... cáo nhỏ tít cả mắt, dụi dụi vào người cậu suốt...
- ngoan thật...
Khải khẽ mỉm cười, cả hai lang thang trong rừng mãi, trưa Khải cũng chẳng thèm về nhà đâu, ăn quả trong rừng còn ngon hơn cả cơm bà ấy nấu. Mãi đến chiều mới chịu về... kiki còn cho cậu leo lên lưng cơ.. nói là cáo nhỏ mà nó có nhỏ tẹo nào đâu...
- ta xuống đây thôi! Em về đi!
Cậu mỉm cười nhìn đôi mắt tím mê hoặc kia rồi ra về... mãi sau kiki mới chịu đi ấy... nhảy qua con suối rồi đi thêm một đoạn thì thấy " mẹ" Kiki gầm gừ mấy cái rồi lao đến..
- ngoan lắm! Ta về thôi! Em chơi vậy là đủ rồi ha!
Như mỉm cười nhảy lên lưng cáo rồi quay về.. ngày hôm nay cô mệt rồi... chỉ muốn nghỉ thật sớm thôi, mà cáo nhỏ không chịu, chạy vào góc phòng tha cái khăn quàng màu lam ra để lên giường rồi vẫy đuôi tít mù.. Như ngạc nhiên..
- anh đến sao??
Phải rồi.. kiki thông minh không nhận nhầm người... đây là khăn cô tặng anh vào dịp giáng sinh cách mấy năm rồi... chắc anh không biết cô lấy nó từ lúc nào đâu...
- kiki ngoan! Chị mệt lắm! Chị ngủ nhé!
Như thoáng buồn dơ chiếc khăn lên ngắm một lúc rồi thiếp đi...
Cốc..cốc...
- Đại Tiểu Thư! Bữa tối chuẩn bị xong rồi ạ!
Tiểu Đông gọi mãi không có ai thưa liền mở cửa he hé... thấy Như đang ngủ còn kiki thì đang nằm cạnh ấy... cậu thì tất nhiên không thể lại gần.. con cáo kia thực sự đáng sợ... chỉ có Đại Tiểu Thư với ông chủ mới có thể lại gần thôi!
Nghe tiếng chuông điện thoại, Tiểu Đông vội vàng nghe máy...
- dạ vâng thưa ông chủ!
Cậu cất điện thoại khẽ thở dài, nhìn người đang ngủ kia liền có chút do dự... Tiểu Đông quay đi.. vừa hay An Nhi từ trên phòng đi xuống...
- con bé không xuống ăn cơm hả?
- dạ không thưa Tiểu Thư! Đại Tiểu Thư ngủ rồi ạ!
- thôi! Lát con bé dậy rồi ăn sau cũng được! Chắc học cả ngày cũng mệt rồi...
An Nhi mỉm cười quay xuống... mấy hôm nữa cô sẽ xuống ở cùng mẹ... không làm vướng bận papa nữa.. mười mấy năm vậy là đủ rồi...
Mà vừa nhắc đến chuyện chuyển đi mà ông dựng đứng cả lên...
- con đi thì ai ở nhà với ta?
- còn Như mà! Thỉnh thoảng con về thăm nên papa đừng lo nha!
An Nhi ỉm cười...
- haizz... ta sẽ buồn lắm đây... con bé kia vừa bận học lại vừa bận việc ở công ty! Thời gian dành cho ta thực không có! Đơn đặt hàng ngày càng nhiều... bận lắm!
An Nhi khẽ thở dài... ông mỉm cười nhìn con gái..
- con về với mẹ! Nhớ đem quà sang cho ta!
- một bó lưu ly papa có chịu không?
- con hiểu ta đó!
Ông bật cười sảng khoái... đóa lưu ly nhỏ mà không tầm thường, nhỏ mà vẫn kiêu sa... lí do ông thích loài hoa này cũng là bí mật...
******
- xinh hơn rồi đó! Muốn được ngang hàng với cậu chủ phải như vậy!
Cô hầu gái bẽn lẽn nhìn bộ váy đắt đỏ mình đang mặc.. chưa bao giờ cô dám đụng tới mấy thứ xa xỉ như vậy...
- làm cho con bé thành Tiểu Thư đi!
Ái Hồng thở dài vươn tay ra cho thợ sơn lại móng... còn tiếng nữa là bữa tiêc bắt đầu rồi...
- tôi xong rồi!
Khải mặc bộ âu phục đi vào, Ái Hồng nhìn con trai ra vẻ rất ưng ý... xong xuôi bà đứng dậy..
- Hồng đâu! Đi cùng cậu chủ và phối hợp cho thật tốt! Về ta thưởng hậu hĩnh!
- dạ vâng thưa bà!
Cái Hồng lí nhí nói vọng ra... Vâng... cô cảm thấy mình và bà chủ cách xa nhau ghê gớm... cô tên Hồng, bà chủ cũng Hồng.. vậy mà...
- bà đi đâu thế?
- ta đi trước! Con đợi con bé đó rồi đi sau nhé!
- ừ!
Khải gật nhẹ đầu đứng dựa lưng vào cửa...
Cô hầu kia lần này chắc từ vịt hóa thiên nga ấy chứ nhỉ...
- cậu chủ...
Hồng lí nhí, một tay túm váy.. dài quá cô mặc không quen
- ta đi thôi!
Khải liếc sang một cái rồi quay đi thẳng luôn... Hồng lững thững theo sau, không đi cẩn thận lại ngã thì xấu hổ trước mặt cậu ấy chứ.. vừa lên đến xe thì xe cũng phóng vù vù đi luôn..
Bên kia thì Như đang chuẩn bị cả đống thứ, quản gia chọn cho cô một bộ đầm, rồi người làm tóc riêng, chuẩn bị trang sức riêng..
- chị chuẩn bị xong chưa?_ Như quay về phía An Nhi
- haizz.... sắp xong rồi! Có lẽ là hơi ngột ngạt chút..
Cuối cùng thì hai chị em ngồi đợi trong phòng, hệt như hai nàng công chúa, một người xanh, một người đỏ, đẹp lộng lẫy...
Phía bên ngoài...
Khải bước xuống xe, dơ tay lên..
- đưa tay đây..
- dạ!
Hồng lí nhí, cả hai đi vào, vừa hay Bảo Duy cũng mới tới, đi cũng là một cô gái cũng xinh đẹp không kém... vừa nhìn thấy Khải, cậu liền mỉm cười...
- chào!