- tìm ra con bé đó rồi đúng không?


- dạ vâng! Đây là hình ảnh đã chụp được ạ!


- được rồi! Đây là tiền thưởng! Và đừng đến tìm tôi nữa!


                       ******


- diễn đến vậy là đủ rồi! Tiền của ông đây!


Ái Hồng ném cọc tiền xuống trước mặt người đàn ông kia cười khỉnh..


- xin lỗi nhưng tôi sẽ không nhận!


- nể tình ông đối xử với thằng bé như con đẻ của mình nên mới hậu hĩnh vậy! Ông đừng có nghĩ tôi này nọ đi!


- dù sao thì tôi cũng coi thằng bé là con rồi! Bà cứ cầm lấy số tiền này! Công tôi tôi không nhận! Bà làm ơn thả vợ tôi ra đi!


- bày đặt làm màu... ông không lấy thì là do ông đấy nhé! Đừng có hối hận... còn vợ ông.. tôi bắt về để khai báo! Ông yên tâm.. với lại đứa con gái lúc nào cũng theo sau cô ta không phải con bé tầm thường cần ông nuôi dưỡng!


- bà bảo sao??


- tôi nói rồi không nhắc lại..ông chỉ cần biết Khải là con tôi! Tôi sẽ nuôi thằng bé!


- xin bà... xin bà thả vợ tôi ra...


Ái Hồng khó chịu nhìn người đàn ông đang ôm chân mình...


- bố....


Cả hai giật mình nhìn ra ngoài cửa...Khải đang đứng đấy như người mất hồn vậy..


- con... con đi đi!


Khải nhìn bố của mình... à không phải bố cậu...


- hai người...


Cậu cứng họng nói không thành tiếng... chuyện gì đang xảy ra thế này... tất cả những thứ cậu nhận được.. chỉ là dàn dựng thôi sao? Khải chạy vội ra ngoài.. tất cả cậu cũng đã nghe thấy hết


- buông ra! Thật là phiền phức mà!


Ái Hồng bực mình lôi điện thoại ra..


- bắt thằng bé lại cho tôi!


- bà định làm gì... cú sốc lớn như vậy sao thằng bé chịu nổi! Bà đừng ép con!


Ông lẩm bẩm nhìn lên..người đàn bà này thực độc ác.. không biết còn cái gì xấu xa mà bà ta chưa làm không nữa..


- vợ ông tôi sẽ thả ra! Ông yên tâm!


Ái Hồng liếc sang rồi hất chân bỏ đi...


                         *****


- cậu chủ!


Khải khựng lại nhìn về phía trước.. mấy tên áo đen này chui đâu ra vậy?


- tôi không phải cậu chủ của mấy người..


Khải hầm hầm định quay đi thì bị một tên chạy đến vội vàng bịt khăn tẩm thuốc mê.. chân tay tự nhiên mềm nhũn không kháng cự được..


- xin lỗi cậu..


Khải chỉ nghe có vậy... trước mắt cậu đột nhiên tối sầm lại.. Ái Hồng giờ mới xuất hiện..


- đưa cậu chủ lên xe đi!


Bà ra lệnh.. đặt con trai nằm gọn ra ghế sau, bà ngồi xuống bên cạnh..


- haizza... thằng bé này thật bướng bỉnh!


Ái Hồng thở dài vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh kia...


                         *****


Miên man suốt mấy tiếng đồng hồ, Khải mới chợt tỉnh.. nhìn xung quanh căn phòng lạ hoắc, cậu mới giật mình.. vừa hay có người mang cốc sữa nóng vào...


- Dì?


Khải ngạc nhiên... vội vàng túm lấy tay áo người kia, bà vội vàng rụt tay lại..


- Dì nói đi...


Người kia một mực khó xử.. vội vàng né tránh, Ái Hồng từ ngoài đi vào trông thấy liền gỡ rối..


- con dậy rồi hả?


- bà biến đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt bà!


Khải tức giận quay đi.. Ái Hồng ngồi xuống cạnh giường..


- nói cho thằng bé biết con bé bẩn thỉu kia là ai!


Khải cau mày quay sang nhìn mẹ Như...


- là Đại Tiểu Thư của tập đoàn TN!


Bà lấm lét nhìn Khải, vội vàng quỳ xuống dập đầu..


- xin lỗi con! Ta chỉ là một thân hầu hèn hạ! Nhận lệnh mà nuôi con của kẻ thù!


- Dì nói vậy là sao?_ Khải nén giận nhìn xuống..


- nói vậy con cũng không hiểu sao? Chủ tịch tập đoàn TN là người đã giết bố con! Con biết đấy! Ông ta vẫn luôn tìm con suốt mười mấy năm.. chỉ để giết con vì mối thù.. ta sợ đi cùng ta con sẽ khổ nên mới gửi lại cho ông ta nuôi...


Ái Hồng dở lời ngon ngọt... Khải vẫn không tin những gì bà ta vừa nói..


- ý bà là...


- con bé mà suốt ngày bám theo con! Chính là con gái của kẻ thù! Con gái của người đã giết bố con! Đừng có suốt ngày nghĩ con bé đó tốt với con nữa! Rồi đến ngày cô ta sẽ đâm con sau lưng thôi!


- bà bỏ đi bao nhiêu năm như vậy... giờ về nói mấy câu.. bà nghĩ tôi sẽ tin bà hay sao? Nếu là kẻ thù rồi.. sao bà còn chung sống với ông ta?


- ta thực mệt mỏi vì chuyện này... ta không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến con! Ta sẽ cho con đi hỏi trực tiếp con bé đó! Xem là ta nói đúng hay là con bé kia nó đúng... con trai à... nghe mẹ đi con! Trước giờ là con bé đó luôn giấu diếm con!


Khải bất giác nhớ đến Tiểu Đông, rồi mấy lần cậu ta gọi Như là đại....


- bà sai Tiểu Đông theo dõi tôi đúng không?


Khải quay sang... cậu thực không muốn nghe từ " không" vì nếu nghe rồi... cậu sẽ rất khó chịu...


- là tay chân của con bé kia đấy!


Khải thẫn thờ...


- mấy người ra ngoài đi!


- được rồi! Con nhớ uống sữa đi nhé!


Đợi hai người kia đi khỏi, cậu mới thu mình lại... nếu là đúng như mẹ cậu nói
.. người cậu đáng hận chẳng phải là cô hay sao? Trước giờ mọi thứ tình cảm kia đều là giả tạo đúng chứ? Sao tất cả mọi thứ laị quay lưng lại với cậu thế này... người cậu hết lòng tin tưởng... Khải bật dậy vội vàng chạy ra ngoài, Ái Hồng từ trên tầng nhìn xuống mà khẽ lắc đầu...


- con trai à.... con quá cả tin như vậy.. thực không hay chút nào..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play