Bạch Văn Uyên cúp điện thoại rồi nhảy xuống xe, mở toàn bộ cửa và cốp xe xe, hô to với Tưởng Xương Tuấn: “Chúng ta tìm lại thử xem, chắc chắn điện thoại của Thường Tương Tư đang ở trên xe.”

Hai người chỉ thiếu điều phá hỏng toàn bộ thùng xe, hoàn toàn không tìm thấy gì, thậm chí Tưởng Xương Tuấn còn bò xuống gầm xe xem có dán vào dưới đấy không, vẫn chẳng thấy. Bạch Văn Uyên chống hông nhìn lớp da bọc trong xe, trực tiếp lao lên tỉ mỉ sờ từng góc, cuối cùng sờ thấy một thứ cưng cứng dưới ghế sau, đến khi moi ra thì đúng là một chiếc điện thoại.

“Mẹ kiếp!” Bạch Văn Uyên chửi thề một câu: “Thằng nhãi con kia sao mà gian trá thế chứ lị!”

Tưởng Xương Tuấn tặc lưỡi: “Đầu óc mấy người phát triển kiểu gì vậy, thế mà cũng chơi được!”

Bạch Văn Uyên lấy điện thoại gọi đi, nổi giận đùng đùng: “Anh, em tìm thấy điện thoại của Tương Tư rồi, đúng là ở trên xe. Bây giờ phải làm sao ạ? Đập điện thoại hả?”

“Không vội.” Bạch Văn Nguyên đáp: “Mấy ảnh em vừa gửi anh đã cho người xác nhận rồi, biển số xe là của xe Ngô Kiến Quốc. Đã xác nhận xe từ cao tốc Văn Sơn nhập làn tới Bình Thành. Xe trên cao tốc thì dễ xử lý thôi, bên này anh sẽ để Tiền Vệ và Uông Khải canh ở trạm thu phí bắt người, gã chạy không thoát đâu. Chiếc điện thoại này còn hữu dụng, chúng ta có thể bắt được thằng nhãi kia không phải dựa nào nó đấy.”

Bạch Văn Uyên cầm điện thoại nghĩ không ra, nói với Tưởng Xương Tuấn: “Không phải mình anh khó hiểu đâu, ngay cả tôi cũng chẳng hiểu được cái tên Thái Bỉnh Khôn kia ăn gì mà lớn nữa? Một sinh viên ngành y lại đi chơi cảnh sát, ấy thế mà còn chơi rất chuyên nghiệp nữa?”

“Chẳng nhìn ra, đúng là chẳng thể nhìn ra.” Tưởng Xương Tuấn lắc đầu: “Lúc này tôi cứ có cảm giác đầu óc mình sinh ra chỉ để làm cảnh thôi ấy.”

Bạch Văn Uyên tự dưng thấy anh ấy thật đáng yêu: “Mỗi lúc thế này tôi cứ cảm thấy người như anh thật là đáng cmn yêu.”

Hai người chém gió một lát, nhân lúc chưa nhận được chỉ thị của Bạch Văn Nguyên thì phân công nhau đi tìm nhân viên của khu điều dưỡng và bệnh viện dò hỏi cho rõ.

*****

“Hiện tại hành tung của Ngô Kiến Quốc cơ bản đã được xác nhận, như vậy chúng ta thử đổi sang góc độ khác suy nghĩ xem.” Bạch Văn Nguyên nhìn Tiền Vệ: “Từ vụ án ở Bình Thành, Ngô Kiến Quốc là ông trùm, bắt gã xem như lập được công lớn, kết hợp với tư liệu hiện có thì hoàn toàn có thể quét sạch nhà máy của gã. Tuy nhiên, nếu tách ra khỏi gã thì đường dây của đại ca Thái sẽ rất khó khăn trong việc bắt đầu lại.”

“Anh định theo tay gã sờ đến chỗ đại ca Thái ư?” Tiền Vệ nghiêng đầu: “Đây là ý kiến hay, nhưng làm thế nào để anh chắc chắn rằng gã sẽ tìm đến đại ca Thái?”

“Thái Bỉnh Khôn sẽ không cung cấp tin tức vô bổ, vì sao lại xác nhận là hướng Tây Nam?” Bạch Văn Nguyên suy đoán: “Chúng ta có thể thử chơi trò mèo vờn chuột một lần xem, chuột bị chơi chết sẽ đi tìm tổ theo bản năng ——”

“Dù vậy cũng phải đề phòng gã nổi điên rồi đả thương người khác!” Tiền Vệ nói: “Đặc biệt là anh và cô gái bị chụp ảnh kia.”

“Cậu phái người đi bảo vệ Cao Xu, tôi sẽ gửi cho cậu phương thức liên hệ và địa chỉ của cô ấy.” Bạch Văn Nguyên ngẫm nghĩ: “Cậu và Uông Khải theo dõi Ngô Kiến Quốc, một đường truy bắt một đường thả, đến khi nào gã tiếp cận với người đứng đằng sau thì lại thực thi lệnh bắt giữ, thuận tiện ——” anh lấy điện thoại ra suy nghĩ thật lâu: “Tôi biết bên kia là địa bàn của một người, gã đã đóng đinh nhiều năm mà không đâm sâu vào, nhân cơ hội này chôn xuống đi!”

“Làm vậy tương đối tốn thời gian tốn sức, lại nhiều nguy hiểm, nếu mất dấu ——” Tiền Vệ không nói thêm gì nữa, bởi vì Bạch Văn Nguyên đã nhìn sang, nghiêm khắc nói: “Cậu không có bản lĩnh làm tốt việc này đúng không? Vậy thì tôi thay người ——”

“Úi, đừng mà ——” Tiền Vệ vội nói: “Tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Sau khi vỗ ngực bảo đảm xong, Tiền Vệ lại không yên tâm hỏi: “Thế còn bên bạn gái anh thì sao?”

“Người như Thái Bỉnh Khôn làm việc gì đều có mục đích rõ ràng.” Bạch Văn Nguyên giải thích: “Bình thường dưới tình huống cậu ta không mang được Thường Tương Tư đi thì ngược lại sẽ gia tăng mâu thuẫn giữa họ, đây không phải là điều cậu ta muốn. Tình cảm cậu ta dành cho Tương Tư rất sâu đậm, nếu nhìn từ phương diện có lợi nhất cho cậu ta thì đương nhiên là tình huống chưa bị lộ thân phận và tiếp tục bên cô ấy ở huyện Bắc Bộ. Trước khi cậu ta nhận được điện thoại của tôi cũng không hề chuẩn bị cách đối phó khi bị tôi vạch trần thân phận, như vậy, điều gì đã khiến cậu ta có ý định nhất thời đây?”

“Tôi lại cảm thấy mục đích của cậu ta không đặt vào Thường Tương Tư mà là anh.” Tiền Vệ nói: “Nếu thật sự chỉ vì Thường Tương Tư hoặc là vì người thân thì cậu ta sẽ chẳng gọi điện thoại đưa ra nhiều thông tin với anh như thế, việc này không có lợi cho cậu ta.”

Bạch Văn Nguyên duỗi tay vỗ bả vai của Tiền Vệ: “Cậu nói tiếp đi.”

“Việc này giống như chọn đề bài, ban đầu khi anh trò chuyện với cậu ta, cậu ta đã bắt anh chọn giữa Thường Tương Tư hay truy bắt tội phạm, anh chọn công việc. Chính vì cậu ta đã biết lựa chọn của anh, lợi dụng định vị trong điện thoại của Thường Tương Tư để dụ Bạch Văn Uyên. Bây giờ, cậu ta lại cho anh lựa chọn, một là bắt cậu ta hai là bắt Ngô Kiến Quốc. Nếu anh tiếp tục chọn Ngô Kiến Quốc thì rất có khả năng cậu ta sẽ tiếp tục đưa ra lựa chọn, mãi cho đến khi nào anh chọn đúng mới thôi.” Tiền Vệ suy luận: “Phân tích từ mặt tâm lý, cậu ta cho anh đề bài kèm đáp án chính xác, nếu mọi hành động không đúng với đáp án chính xác thì sẽ dẫn tới bước tiếp theo mà cậu ta muốn tiến hành.”

“Đúng. Giống một số tội phạm IQ cao, khi lựa chọn cách phạm tội sẽ luôn vô thức khoe khoang điểm này.” Bạch Văn Nguyên trả lời: “Có thể tìm tới Tương Tư sau mười mấy năm chứng tỏ chấp niệm rất nặng, suy đoán theo khả năng này thì hành vi của cậu ta rất dễ đoán —— cậu ta đang dụ dỗ tôi qua đó.”

“Nếu cậu ta có tình cảm với Thường Tương Tư thì ắt sẽ không gây tổn thương cô ấy, chính cậu ta mang người đi chứ không giao cho Ngô Kiến Quốc, điều đó càng có thể mình chứng cho điểm này.” Rốt cuộc Tiền Vệ vẫn bình tĩnh hơn Bạch Văn Nguyên: “Cậu ta đang nhằm vào anh.”

“Đây không đơn giản là nhằm vào.” Bạch Văn Nguyên nói: “Từng câu từng chữ mà cậu ta nói đều phải cẩn thận phân tích, cậu ta bảo nếu tôi tìm được thì sẽ trả Thường Tương Tư lại cho tôi, nếu tôi không tìm được thì Tương Tư sẽ thuộc về cậu ta. Cậu ta cho là muốn khiến tinh thần của một người chịu khuất phục sẽ có rất nhiều thủ đoạn ——” Nét mặt của Bạch Văn Nguyên càng ngày càng nghiêm túc, im lặng suy nghĩ.

“Sếp Bạch, bây giờ anh định bố trí thế nào?” Thời gian cấp bách, Tiền Vệ không thể không cắt ngang.

“Cẫu dẫn cả đội theo sát Ngô Kiến Quốc, ngoài ra kết hợp với bên Uông Khải xây dựng một phương án truy bắt kỹ càng, cần phải ép chúng đến bước đường cùng. Tôi sẽ liên hệ với người phụ trách bên Tây Nam xin hỗ trợ điều tra ——” Bạch Văn Nguyên thở dài: “Còn tôi sẽ tới một nơi xem sao, chỉ sợ đó mới là nơi mà Thái Bỉnh Khôn thực sự muốn tôi đến.”

“Một mình anh ư?”

“Không, chỗ đó tôi có người quen, tôi sẽ liên hệ với họ yêu cầu hỗ trợ xử lý.”

*****

Cả hai tay của Thường Tương Tư quấn đầy băng dính, tầng tầng lớp lớp khiến cô không thể thoát ra, cô muốn hét tô kêu cứu, chỉ tiếng trên núi không có người. Cô đập mạnh vào ghế trước, hung dữ trừng Thái Bỉnh Khôn, nghĩ thầm xem có nên kéo tay lái của anh ta hay không.

“Thái Bỉnh Khôn, cậu không thể làm vậy!” Thường Tương Tư nói: “Cậu sẽ hại chết anh ấy, hại chết chính mình ——”

“Đúng!” Thái Bỉnh Khôn bình tĩnh ngồi trên ghế lái, cắm chìa khóa xe, nén cơn đau trên hai tay và bụng: “Nhưng tôi cần phải làm vậy.”

Thường Tương Tư trừng cậu ta, càng cảm thấy không thể ở cạnh người này.

“Anh Hắc là người giỏi võ nhất trong số anh em chúng tôi, cũng là người ra tay tàn nhẫn nhất, những ai đắc tội anh ấy sẽ không bao giờ có kết cục tốt. Vì muốn người khác sợ mình, anh ấy hoàn toàn có thể chém dao vào phụ nữ và trẻ em, bất cứ việc gì khiến anh ấy mất hứng dù chỉ là việc nhỏ thì sau cùng đều biến thành việc lớn.” Thái Bỉnh Khôn nhìn Thường Tương Tư: “Em đâm anh ấy một nhát, anh ấy sẽ nghĩ mọi cách tìm được em và người thân, làm em cả đời không được bình yên. Nếu anh ấy bị bắt thì vẫn còn đàn em, đàn em bị bắt thì vẫn còn người khác hỗ trợ, Bạch Văn Nguyên không thể canh chừng em suốt 24 giờ, bảo vệ em ——”

“Cậu thả tôi ra! Tôi không cần cậu giúp ——”

“Không thể.” Thái Bỉnh Khôn nhếch môi: “Đi theo tôi, tôi sẽ đưa cho em thứ em muốn.”

Thường Tương Tư kép mạnh băng dính trên cổ tay, Thái Bỉnh Khôn vươn tay cầm hòm thuốc, lấy ra mấy viên hạ sốt để uống rồi chia cho cô mấy viên. Thường Tương Tư cảm thấy cũng nên uống bèn há miệng ngậm thuốc nhưng không nhận nước của anh ta mà nuốt không.

Thái Bỉnh Khôn buồn bã mỉm cười, đặt chai nước và hòm thuốc xuống rồi khởi động xe.

“Tương Tư, tôi vốn nghĩ rằng nếu có thể sống cùng với em nửa năm ở huyện Bắc Bộ thì thật tốt biết bao.” Thái Bỉnh Khôn tập trung lái xe: “Tôi đã lên kế hoạch hoàn hảo cho mọi thứ, chỉ không dự đoán được Bạch Văn Nguyên sẽ xuất hiện.”

Thường Tương Tư yên lặng nhìn anh ta.

“Có một số việc tôi muốn tự kể cho em nghe, chứ không phải từ Bạch Văn Nguyên hay bất kỳ ai khác.” Biểu cảm của Thái Bỉnh Khôn cứng đơ: “Bởi vì những gì em nghe được từ người khác đều không phải việc chân thật nhất.”

Thường Tương Tư nhìn anh ta, bóng dáng quen thuộc trong quá khứ dần hiện ra, vẻ mặt mơ màng lúc này của anh ta làm cô nhớ đến chuyện xưa, môi cô run run.

Thái Bỉnh Khôn nghiêng đầu trông sắc mặt trắng bệch của cô: “Thường Tương Tư, em đang sợ tôi đấy à?”

Thường Tương Tư không trả lời, cô bắt đầu có những suy đoán đáng sợ.

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy thím là năm mười bốn tuổi.” Thái Bỉnh Khôn cười: “Đó là một ngày đông, tôi từ trường trong thị trấn về nhà, lúc vào nhà thím đã cười hỏi tôi rằng có đói không, có muốn ăn luôn không. Chú và anh tôi không hề biết nấu cơm, nấu ra hết lạnh rồi đến mặn, đồ ăn ngon như thế là lần đầu tiên tôi được ăn. Dường như thím không quen với tiết trời giá rét, da tay da chân đều bị nứt nẻ, khi đó tôi sẽ giúp thím làm một vài việc lặt vặt, thím luôn biết ơn tôi. Trước Tết, anh tôi bảo đừng học nữa mà ra ngoài kiếm tiền với anh ấy. Thím vội cản, tôi vẫn là trẻ con không thể không học được, sau này tôi phải vào đại học, tìm một công việc ổn định, trở nên nổi bật.”

Thường Tương Tư bắt đầu mơ màng, lời của Thái Bình Khôn tựa như xa tận chân trời: “Anh trai còn lâu mới nghe lời thím, song anh ấy cảm thấy tôi trở nên nổi bật cũng tốt đành để tôi tiếp tục đi học. Thím động viên tôi, kể rằng thím có một cô cháu gái vừa thông minh vừa xinh đẹp, vô cùng xuất sắc, nhất định có thể đỗ đại học rồi tìm được công việc tốt, thím bảo tên cô ấy là Thường Tương Tư, vừa dễ nhớ lại dễ nghe.”

“Tôi mới chỉ nghe một lần mà đã nhớ được tên em.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Thím kể hai người rất yêu thương nhau, nếu em biết người không còn nữa chắc chắn sẽ khóc rất to, chắc chắn sẽ đi tìm người. Tôi biết thím muốn chạy, song tôi không ngờ là em sẽ đến, cuối cùng —— em đã đến rồi.”

“Chuyện này thật sự rất tồi tệ.” Thái Bỉnh Khôn khó hiểu: “Sao em lại tự tiện chạy đến cơ chứ? Sáng sớm tôi ra cửa thím còn mỉm cười với tôi, buổi chiều người đã là thi thể lạnh như băng.”

“Cậu đừng nói nữa.” Thường Tương Tư không nhịn được cơn choáng, hai mắt dại ra: “Các cậu không có tư cách nhắc đến cô, ngay cả tên cô cũng không xứng! Vả lại, thuốc cậu cho tôi uống không phải thuốc hạ sốt đúng không? Đó là thuốc gì ——”

“Thuốc ngủ.” Thái Bỉnh Khôn nói: “Em yên tâm ngủ đi, tỉnh ngủ tôi sẽ dẫn em đi tìm tro cốt của thím, tôi đang để người ở dưới quê.”

Trong mắt Thường Tương Tư có ánh nước, cô ấn mạnh tay vào vết thương trên cổ, định dùng sự đau đớn để giữ bản thân tỉnh táo: “Bạch Văn Nguyên đâu? Cậu và Bạch Văn Nguyên định chơi cái gì?”

“Rất đơn giản.” Thái Bỉnh Khôn nhẹ nhàng đáp: “Tôi muốn chơi cùng anh ta xem chính nghĩa có thể chiến thắng tà ác hay không.”

Hết chương 57

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play