Thường Tương Tư nhận được tình yêu và lời hứa hẹn trung thành của Bạch Văn Nguyên, trong lòng khá hài lòng, nhưng cô cho rằng bản thân không thể quá mức dung túng và chiều chuộng, phải biết rằng một người đàn ông như anh am hiểu nhất chính là được voi đòi tiên. Cô tự đặt ra quy định cho mình, cho dù có lo lắng thân thể anh hay muốn chăm sóc anh thì một ngày chỉ đến bệnh viện một lần, mỗi lần hai tiếng là đủ. Đúng lúc này Chung Sở lại có việc cho cô, yêu cầu thống kê danh sách sinh viên ở lại đón Tết để nhà trường tổ chức làm cơm tất niên cho họ, thời gian rảnh của cô lại được lấp kín bằng việc này.
“Ăn xong bữa cơm tất niên của trường thì mấy đứa cùng đến nhà anh xem Xuân Vãn nhé.” Chung Sở ngáp một cái: “Mẹ anh mua nhiều bánh quy và đồ ăn vặt lắm ——”
Thường Tương Tư đưa danh sách sinh viên vào bảng biểu máy tính: “Không phải làm phiền sư mẫu thế đâu ạ, năm ngoái bọn em đã quấy rầy các anh lâu như thế, bọn em ngượng lắm.”
“Em không biết tính mẹ anh đấy thôi.” Chung Sở lấy con dấu ra chuẩn bị đóng vào bảng biểu: “Mẹ anh là người thích náo nhiệt, ngày nào trong nhà không có ai sẽ thở ngắn than dài, năm nào đón Tết trong nhà không có sinh viên đến sẽ lo lắng công việc của bố anh có vấn đề nên không được sinh viên kính yêu.”
Thường Tương Tư cúi đầu: “Năm nay em không đi đâu!”
Chung Sở còn chưa phản ứng lại: “Đi đi mà, mấy thứ kia không có ai ăn, mẹ anh sợ hỏng nhất định lại nhồi vào bụng anh. Anh sẽ béo lên ——”
Thường Tương Tư cười, nhập số phòng ký túc xá và số điện thoại ký túc xá vào bảng biểu: “Đàn anh, lát nữa anh gọi điện thoại thông báo dựa theo bảng biểu này là được nhé.”
“Phiền lắm, làm xong anh sẽ giao cho các dì quản lý ký túc xá để họ thông báo cho từng người đi.” Chung Sở đứng bên người Thường Tương Tư xem cô làm bảng biểu, đột nhiên nói: “Tương Tư này, có phải em đang yêu đương không?”
Thường Tương Tư đỏ mặt, không hé răng.
“Anh chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, không phải là thật sự chứ?” Chung Sở ca thán.
“Sao thế ạ?”
“Các cô gái xinh đẹp đều bị theo đuổi mất, anh thật đáng thương mà, cô đơn suốt 25 năm nay rồi!” Chung Sở lắc đầu: “Bạn trai em đang học đại học hả? Để anh nói em nghe, tìm bạn trai còn đang học là không thú vị nhất, trẻ tuổi, nông nổi, dính dấp, không chỉ không thể chăm sóc em trong cuộc sống mà còn không thể giúp em trong sự nghiệp. Nhất định phải tìm người lớn tuổi hơn, các phương diện đều có thể dẫn dắt em ——”
Thường Tương Tư mím môi cười, đưa bảng biểu đã đóng dấu cho anh ấy: “Đúng vậy, en cảm thấy anh nói rất đúng.”
“Thế hả?” Chung Sở rất vừa lòng nói: “Tìm hiểu thì được, coi như là lấy kinh nghiệm, sau này đàn anh sẽ giới thiệu cho em người tốt hơn!”
“Thế thì em cảm ơn đàn anh nhé.” Thường Tương Tư cúi đầu nói: “Có cơ hội em sẽ giới thiệu anh ấy cho anh.”
Chuông điện thoại của Thường Tương Tư vang lên, cô lấy ra xem, đó là tin nhắn của Bạch Văn Nguyên.
“Tương Tư, hôm nay em có thể tới sớm không?”
“Có lẽ là không được ạ.” Thường Tương Tư trả lời rất nhanh.
“Hai ngày nay em bận gì thế?” Bạch Văn Nguyên không thể không hỏi.
“Nhà trường muốn tổ chức cho sinh viên không về nhà đón Tết tại trường, em phải đi hỗ trợ chuẩn bị.” Thường Tương Tư nhắn một icon mặt cười: “Vốn dĩ đàn anh nói muốn em đi tập văn nghệ, nhưng suy xét đến việc phải chăm sóc cho anh nên em đã từ chối rồi.”
“Chẳng phải em đã nói sẽ đón năm mới cùng anh ư?” Tin nhắn của Bạch Văn Nguyên có rất nhiều dấu chấm hỏi biểu đạt sự bất mãn mãnh liệt của anh.
Thường Tương Tư nhìn màn hình điện thoại cười, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được bộ dáng buồn bực nhắn tin bằng một tay trên giường bệnh của Bạch Văn Nguyên.
“Trông có ngốc không kìa, còn cười với điện thoại nữa.” Chung Sở khinh bỉ nói: “Được rồi, anh không kéo chân em nữa, nhanh đi hẹn hò với bạn trai đi!”
Thường Tương Tư nhanh chóng tới bệnh viện, dọc đường đi tin nhắn của Bạch Văn Nguyên đến không ngừng, cô không biết sau khi mở lòng anh lại dính người như vậy. Mấy ngày nay, cô chẳng còn thân thiết với anh, thái độ như đang xử theo việc công, trong lòng Bạch Văn Nguyên hiểu rõ, thái độ còn tốt hơn cả trước đây.
Đẩy cửa phòng ra, Bạch Văn Nguyên giương mắt liếc cô một cái, hừ một tiếng.
Thường Tương Tư nói: “Hôm nay em đã chuẩn bị xong việc cho nhà trường rồi, tiếp theo sẽ không còn việc gì nữa, chỉ chờ ăn bữa tất niên thôi.”
“Anh còn chưa uống thuốc.” Bạch Văn Nguyên nói.
“Em đi gọi y tá ——”
“Này, hôm trước y tá đã dặn người nhà phải chú ý cho bệnh nhân uống thuốc đúng giờ mà.” Bạch Văn Nguyên nhấn mạnh hai chữ người nhà.
Thường Tương Tư lấy cốc rót nước, lại đi kiểm tra thuốc, đếm lại số lượng, cảm thấy số lượng không đúng: “Tối qua anh cũng chưa uống đúng không?”
“Sáng sớm nay cũng chưa uống.” Bạch Văn Nguyên vô lại nói.
“Nếu anh muốn xuất viện sớm thì phải nghe theo phác đồ điều trị của bác sĩ. Anh muốn đón Tết trong bệnh viện hả?” Thường Tương Tư khó hiểu, lập tức lấy thuốc ra, đưa cả cốc nước cho anh. Anh lấy thuốc trong tay cô, uống một ngụm nước nuốt xuống, lúc này mới nói: “Anh vừa mới đi hỏi rồi, chiều nay xuất viện cũng được.”
Thường Tương Tư khó hiểu: “Cái gì mà cũng được?”
“Bọn họ đang thiếu giường bệnh, anh lại một mình chiếm một phòng, họ chỉ ước gì anh mau chóng xuất viện!” Bạch Văn Nguyên không thèm để ý nói: “Ngồi một lát rồi em giúp ta đi làm thủ tục nhé, anh về nhà tĩnh dưỡng cũng được mà.”
Thường Tương Tư nhìn xung quanh phòng bệnh, góc tường bày rất nhiều quà cáp, người đến người đi thế này chỉ sợ ở bệnh viện anh cũng ít được nghỉ ngơi, nói: “Được ạ, ngồi một lát rồi em đi hỏi cho anh. Chính anh tự tìm đường chết, không quan tâm thân thể của mình thì em cũng sẽ không khuyên anh.”
Buổi trưa Thường Tương Tư ăn cơm với Bạch Văn Nguyên, sau đó cô đi làm thủ tục xuất viện, hoa tươi tặng cho y tá, trái cây và đồ dinh dưỡng tặng cho các bệnh nhân phòng bên cạnh, xong xuôi thì gọi xe taxi đưa anh về ký túc xá. Bạch Văn Nguyên còn chưa tới ký túc xá, lãnh đạo đã gọi điện thoại hỏi thăm, Thường Tương Tư ngồi bên cạnh nghe anh nói chuyện, bịa ra một lý do xuất viện, tuy bị phê bình rằng không coi trọng thân thể, nhưng đã để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc, dặn anh chuẩn bị tài liệu cá nhân để xin khen thưởng nhân viên ba tốt.
Bạch Văn Nguyên cúp điện thoại quay sang cười với Thường Tương Tư: “Vợ yêu à, để đoàn tụ với em mà anh lấy hết lý do ra sử dụng rồi đấy. Em cũng đừng đến trường ăn tất niên gì đó, toàn người không quen biết ngồi chung một bàn, còn phải nghe lãnh đạo trường phát biểu, chẳng thú vị ——”
“Đàn anh bảo rằng cũng có thể đến nhà bọn họ ăn.” Thường Tương Tư nói: “Năm ngoái em đón Tết ở nhà đàn anh đấy, sư nương nấu đồ ăn rất ngon.”
Bạch Văn Nguyên nghiêng đầu nhìn Thường Tương Tư, cô tỏ vẻ vô tội nhìn anh: “Dù sao em cũng không thể đến nhà người ta ăn cơm còn dẫn theo người nữa, đúng không?”
“Thầy giáo và đàn anh đều săn sóc em như vậy, anh làm bạn trai em mà không đi cảm ơn người ta thì thật là thiếu văn minh!” Bạch Văn Nguyên đánh giá: “Em xem, nếu không thì thế này, chúng ta không ăn tất niên ở nhà nữa mà anh đặt chỗ ở nhà hàng, mọi người cùng nhau ra ngoài ăn được không?”
“Không cần đâu ạ, không thú vị.” Thường Tương Tư từ chối thẳng thừng.
Hai người xuống xe taxi về ký túc xá, mấy người đồng nghiệp biết tin Bạch Văn Nguyên xuất viện đã sớm chờ ở cửa, thấy anh xuống xe thì cùng nhau lao đến trêu. Ban đầu Thường Tương Tư rất hoảng sợ, lúc bình tĩnh lại nhìn hoá ra mọi người đang cười đùa, cô cũng không nhịn được bật cười theo.
Bạch Văn Nguyên hẹn mọi người một bữa nhậu, vất vả lắm mới thoát thân, sau đó kéo Thường Tương Tư về phòng, vừa mở cửa ra, mùa xuân đã tới rồi.
“Sao thế ạ?” Thường Tương Tư khó hiểu.
Bạch Văn Nguyên nhìn gối dựa mới trong phòng khách, trên quầy đặt một chậu hoa tươi, cây quất ánh vàng rực rỡ, bên tường treo tranh thủy mặc, toàn bộ căn phòng đơn sơ tràn ngập hơi người. Anh đi vào, mở cửa phòng bếp, trên bệ bếp bày các loại thức ăn và trái cây, miệng anh cười tươi như hoa, duỗi tay cầm một quả táo lên lau lau vào áo, cắn một miếng nói: “Vợ yêu ơi, anh biết em khẩu xà tâm Phật mà! Nếu em không muốn đón Tết cùng anh thì mua nhiều đồ như vậy làm gì cho lãng phí chứ?”
Thường Tương Tư đặt túi thuốc nang về lên bàn sách, nói: “Cho dù anh có một mình thì cũng phải đón Tết mà!”
Bạch Văn Nguyên cắn quả táo dựa vào cạnh cửa: “Cô nhóc khẩu xà tâm Phật này——”
“Tối nay anh muốn ăn gì ạ? Em nấu cho anh xong rồi về trường sau.” Thường Tương Tư tìm một cái áo khoác cũ đã lâu không mặc của anh khoác vào người, đẩy anh vào phòng bếp, cầm mấy thứ thịt ra khỏi tủ lạnh: “Canh gà? Canh móng giò?”
“Anh ăn gì cũng được, em cứ lựa mà làm.” Bạch Văn Nguyên hoạt động tay chân nói: “Ở bệnh viện thật không thoải mái, về nhà là tốt nhất, đến không khí cũng tự do.”
“Anh hoạt động nhẹ nhàng thôi, cẩn thận chạm đến miệng vết thương.”
Bạch Văn Nguyên đến gần Thường Tương Tư, định hôn mấy cái cho đỡ thèm, lại bị cô đẩy ra: “Anh đang bị thương đấy, đừng có táy máy được không?”
“Mấy ngày nay anh nhịn đến sắp chết rồi.” Bạch Văn Nguyên không chịu: “Ngay cả tay em cũng không cho anh sờ một cái.”
“Anh tìm mọi cách xuất viện là vì cái này ư?” Thường Tương Tư khó tin, cầm thịt gà đông đá nói: “Bạch Văn Nguyên, trong đầu anh chỉ chứa t*ng trùng thôi hả?”
Bạch Văn Nguyên đúng lý hợp tình: “Anh chỉ mất một chút máu chứ có bị liệt dương đâu. Tay không thể cử động nhưng nửa người dưới vẫn hoạt động tốt mà!”
“Bây giờ anh vẫn đang trong giai đoạn khảo sát đấy.” Thường Tương Tư rầu rĩ ném xuống một câu.
“Cái gì?” Bạch Văn Nguyên lớn tiếng: “Trong giai đoạn khảo sát gì cơ, sao anh lại không biết nhỉ?”
“Anh cho rằng tùy tiện nói mấy câu lừa gạt em, cho em một hai lời hứa hẹn là coi như xong ư?” Thường Tương Tư mở nước ấm ra: “Em phải nhìn xem anh chấp hành thế nào rồi mới quyết định có nên tin tưởng anh hay không.”
“Hơ ——” Bạch Văn Nguyên không hài lòng: “Vợ yêu à, em vừa muốn lòng trung thành của anh, vừa muốn anh ăn chay, sao em lại vô nhân đạo như thế nhỉ?”
Thường Tương Tư ngâm thịt gà trong nước ấm, lấy khăn lông khô lau tay, chọc chọc băng gạc trên ngực anh: “Bạch Văn Nguyên, anh có biết thế nào gọi là trung thành không? Trong nhà có ăn nên không ra ngoài ăn, đấy không gọi là trung thành. Chỉ có trong nhà không có ăn, cũng không ra bên ngoài ăn, đấy mới thật sự là trung thành. Không hiểu? Chỗ anh có từ điển, chúng ta mở ra xem ai giải thích đúng!”
Bạch Văn Nguyên tức đến ngứa răng, nhưng anh lại vô cùng yêu bộ dáng này của Thường Tương Tư, đặc biệt là khi cô tính toán hơn thua, đôi mắt vừa đen vừa sáng, đôi môi vừa đỏ vừa chúm chím, cả người như toả sáng: “Được rồi được rồi, en nói gì cũng đúng. Vậy anh bất động, em hôn anh đi ——”
Thường Tương Tư nhìn Bạch Văn Nguyên giơ mặt đến trước mặt mình, hôn qua loa một cái vào má anh, nào biết Bạch Văn Nguyên quay đầu đi, vừa khéo chạm phải môi cô Lần này anh bắt lấy không bỏ, cắn môi cô gặm nhấm, đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng cô càn quét một hồi, mãi đến khi toàn thân cô nóng lên.
Bạch Văn Nguyên hôn xong, thấy cô mơ màng, chứng tỏ sức hút của mình không hề giảm, vui vẻ đứng dậy nói: “Được rồi, vợ yêu, ngoan ngoãn nấu một bữa ngon cho chồng ăn, buổi tối sẽ có khen thưởng.”
Thường Tương Tư nói: “Anh yêu à, chắc chắn trước nay anh chưa từng học viết hai chữ mặt dày đúng không?”
Bạch Văn Nguyên vừa định đáp thì chuông điện thoại vang lên, anh khó khăn lấy ra xem, mày nhíu lại.
Thường Tương Tư dùng ánh mắt hỏi anh làm sao vậy, anh khẽ thở dài một tiếng, đi ra ban công nghe điện thoại.
Thịt gà đã được rã đông, cô rửa sạch sẽ rồi bỏ vào nồi xào, thêm nước và gừng, sau khi để lửa to cho sôi thì chuyển sang lửa nhỏ để hầm; nhân lúc hầm canh, Thường Tương Tư lại lấy hai cái bắp ngô ra tách hạt, canh gà và rau, chắc hẳn cũng đủ cho Bạch Văn Nguyên ăn.
Một lúc sau, Bạch Văn Nguyên nghe xong điện thoại, từ ban công về phòng bếp, nhìn cô cúi đầu tách hạt ngô nói: “Tương Tư à.”
“Dạ.” Thường Tương Tư ngẩng đầu, có một sợi không nghe lời dính bên khóe miệng.
Bạch Văn Nguyên đi tới, dùng cái tay còn lành lặn đẩy sợi tóc kia ra, nói: “Hôm tất niên, ông nội anh muốn gặp anh, bữa tối anh phải ăn ở nhà. Em ăn tất niên ở trường xong rồi anh đón em qua nhà xem Xuân Vãn đón năm mới, có được không em?”
Thường Tương Tư bình thản nói: “Thế nào cũng được ạ!”
Hết chương 41
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT