Về đến nhà,  Lục Dương bế Dương Thần Sơ vào phòng,  đắp chăn cẩn thận cho cô,  anh mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Chuông điện thoại vang lên,  là một số lạ,  anh nhận máy.


"Alô. "


"Xin hỏi đây có phải số của Lục Dương không? "


"Phải,  tôi là Lục Dương. "


Người đàn ông bên kia cười một tiếng: "Chào anh,  tôi là cảnh sát Từ,  đội trưởng đội cảnh sát phụ trách chuyên an buôn bán nội tạng.  Vì đang trong quá trình sắp xếp lại vụ án,  chúng tôi cần anh và cô Dương đến sở cảnh sát một chuyến được không? " Cảnh sát Từ đã nghe được quan hệ giữa Lục Dương và Dương Thần Sơ,  để thuận tiện ông nhờ Lục Dương đến cùng Dương Thần Sơ luôn.  Hiện giờ ở sở,  công việc đang chất ngập đầu,  đây là vụ án cấp cao,  được cả nước chú trọng nên quá trình điều tra phải rất cẩn thận.


"Được.  Nhưng về phía Dương Thần Sơ,  cô ấy có lẽ không hợp tác được với bên các anh. "


Cảnh sát Từ trầm một lúc,  ông hỏi: "Vì sao vậy?  Cô ấy là phóng viên duy nhất còn sống,  cô ấy lại tận mắt chứng kiến nhiều sự việc quan trọng của tội phạm,  lời khi của cô ấy thật sự rất quan trọng.  Anh có thể hỏi nguyên do giúp chúng tôi được không? "


"Cô ấy có vấn đề về bản thân,  tôi sẽ gửi bệnh án đến cho các anh vào ngày mai. " Anh không nói rõ vấn đề của Dương Thần Sơ,  cô là người cố chấp,  tuyệt đối không muốn người khác nhận thấy vết nhơ của mình.  Anh tin lời vừa rồi đủ để cảnh sát Từ hiểu ra ẩn ý.


Cảnh sát Từ tất nhiên hiểu được ý anh,  ông cũng không thể bắt ép người bệnh được,  ông nói: "Vậy cũng được.  Ngày mai,  chín giờ sáng anh đến sở cảnh sát trung ương nhé,  tôi sẽ cử người ra đón anh. "


"Được. " Lục Dương cúp máy.


Anh đi vào phòng bếp,  tìm thím Vu,  người giúp việc anh mới thuê.  Thím Vu là người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi,  dáng người mập mạp nhưng rất nhanh nhẹn,  cẩn thận,  lại tinh tế.


Thím Vu đang chuẩn bị đồ nấu bữa trưa,  thấy Lục Dương bước vào,  thím vội tắt vòi nước,  lau tay vào khăn sạch: "Cậu Lục,  cậu có gì dặn dò tôi sao? "


"Ngày mai thím tới sớm chút nhé,  cháu có việc phải đi sớm,  nhờ thím chăm sóc Sơ Sơ giúp cháu. " Tuy thím Vu chỉ là người giúp việc nhưng anh vẫn giữ thái độ tôn trọng với người lớn tuổi,  lịch sự.


Thím Vu rất thích người đàn ông này,  cậu ấy vừa ưa nhìn,  tốt bụng lại yêu thương vợ hết mực,  mặc dù bà thấy vợ cậu ấy có điều gì đó không giống người thường,  nhưng điều đó cngf khiến bà yêu quý Lục Dương hơn.  Bà cười,  đôi mắt nhỏ híp  lại,  gò má cao hơi nâng lên: "Tưởng gì chứ chuyện đấy cậu cứ yên tâm.  Tôi sẽ chăm sóc cô Dương chu đáo. "


"Cảm ơn thím. " Lục Dương rời khỏi phòng bếp,  anh đi vào phòng Dương Thần Sơ,  thấy cô đập chăn ra một góc,  anh kéo lại chăn cẩn thận cho cô rồi rời đi.


Sáng ngày hôm sau,  chín giờ,  Lục Dương được một cảnh sát trẻ tên Mã Nam đưa vào một phòng thẩm vấn.  Cậu ta chủ yếu hỏi những gì anh đã chứng kiến,  rồi có từng thấy nội tạng được cất giấu ở nơi nào khác không.  Làm xong mọi việc đã là mười rưỡi,  khi ra khỏi phòng thẩm vấn,  anh bắt gặp Lam Cẩn Tranh khập khiễng bước ra từ văn phòng của đội trưởng Từ.  Anh ta hợp tác với cảnh sát Bắc Kinh,  điều động chi viện đúng lúc,  đóng góp không nhỏ trong vụ án này,  có lẽ lần này đến đây là tham gia nghi lễ tuyên dương gì đó.


Lam Cẩn Tranh cười với Lục Dương: "Tôi thấy anh phúc lớn mang lớn đấy. Sơ Sơ thế nào rồi,  chờ tôi tháo bột sẽ đến thăm cô ấy. "


"Cô ấy vẫn ổn. " Lục Dương không định nói tình trạng của cô cho người khác biết.  Càng nhiều người biết,  đến khi cô khỏi bệnh đối mặt sẽ càng khó xử hơn. 


Lam Cẩn Tranh không nghi ngờ,  nói tam biệt rồi rời đi.  Đội trưởng Từ đi ra từ văn phòng,  thấy Lục Dương định về thì vội giữ anh lại: "Lục Dương,  cậu vào uống chén trà với tôi nhé! "


Lục Dương không tiện từ chối,  anh đồng ý đi cùng đội trưởng Từ.


Nhìn dung cụ pha trà trên bàn,  có thể thấy đội trưởng Từ là người đam mê tra,  ông rớt tra trong bình ra,  nói với Lục Dương: "Vụ an lần này quả thật phải cảm ơn ba người các cậu rất nhiều.  Nhưng hành động cậu tự ý làm hôm ấy là không được đâu đấy! " Đội trưởng Từ trách mắng nhưng ngữ điệu rất vui vẻ,  ông chỉ nhắc nhở như con cháu trong nhà mà thôi. Ông rất ấn tượng với người đàn ông này,  cậu ta có sự kiên trì của chính mình. Nếu không phải biết cậu ta là nghệ sĩ,  ông đã lôi kéo cậu ta theo ngành này rồi.  Còn nhớ hôm ấy,  khi cảnh sát tìm ra Lục Dương,  tình cảnh hết sức thê thảm.


Vụ sát lở này may mắn là không lớn,  lại xảy ra trong thời gian ngắn.  Khi họ tìm thấy Lục Dương, nửa người dưới của anh đã bị bùn đất lấp kín,  ấy vậy mà anh vẫn bảo vệ được Dương Thần Sơ,  cô gái ấy thậm chí không chịu bất kỳ một ảnh hưởng nào từ vụ sát lở, vết thương cũng không có nhiều.  Lục Dương cũng xem như nhanh tri,  anh đã ôm Dương Thần Sơ lên vi trí cao nhất,  tránh được đất đá lấp kín hay cuốn trôi, vì thế mà bảo toàn được tính mạng.  Chính điều này khiến ông rất ấn tượng,  một người đàn ông, bảo vệ người phụ nữ của mình khỏi tai ương sống gió, đúng là có khí phách,  đúng bản chất phái mạnh.


Lục Dương đưa bệnh án của Dương Thần Sơ cho đội trưởng Từ xem.  Ông mở tai liệu ra,  đọc xong thì gấp lại để sang một bên.  Đang trò chuyện dở với Lục Dương,  điện thoại của đội trưởng Từ vang lên.  Ông ấy nghe xong thì nhíu mày,  hình như khá kích động: "Cậu nói sao,  đã tìm ra người có liên quan?  Được,  cậu gửi thông tin qua cho tôi,  sau đó cử người đưa cậu ta về thẩm vấn. "


Đội trưởng Từ cúp máy,  nhìn Lục Dương áy náy: "Xin lỗi cậu nhé,  vụ án có phát hiện mới. "


"Không sao,  bác cứ làm việc đi. "


Mấy fax chuyển tới tài liệu đội trưởng Từ cần,  Lục Dương loang thoang trông thấy gương mặt quen thuộc.  Anh nhìn kỹ hơn,  khẳng định mình không nhìn lầm,  anh thử hỏi: "Bác Từ,  đây là người liên quan tới đường dây buôn bán nội tạng sao? "


"Ừ,  cậu ta có liên quan tới Bách Kiến kia. " Đội trưởng Từ lắc đầu: "Tôi không hiểu thanh niên mấy cậu sao bây giờ thích dính dáng tới những điều phi pháp này đến thế.  Hết ma tuý,  nghiện ngập lại đến cả nội tạng.  Thật hết nói nổi. "


Lục Dương không làm phiền đội trưởng Từ nữa,  anh cáo từ ra về.


Chuyện này không ngờ lại rắc rối đến vậy.


--------


Cổ phiếu của Tiêu Dao mấy ngày nay đã ổn định rất nhiều,  công ty dần quay trở lại quỹ đạo ban đầu,  đi vào sản xuất sản phẩm mới. 


Tiêu Nguyệt cùng Giang Thành Xuyên vừa ăn xong bữa trưa tại một nhà hàng kiểu Pháp,  cô dự tính buổi chiều sẽ đi thăm Lục Dương,  vụ án buôn bán nội tạng kia được truyền thông nhắc đến rất nhiều.  Bận bịu công việc suốt mấy ngày,  bây giờ cô mới có thời gian rảnh rỗi.


Giang Thành Xuyên một mình đi đến bãi đậu xe,  khi anh chuẩn bị bước vào xe,  chợt phía sau xuất hiện hai người cảnh sát mặc cảnh phục: "Giang Thành Xuyên,  chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan tới đường dây buôn bán nội tạng,  mời anh về đồn tiến hành thẩm vấn. "


Giang Thành Xuyên đóng cửa xe lại,  anh không tỏ ra quá đỗi ngạc nhiên,  giấy mãi mãi không bao giờ gói được lửa.  Bách Kiến dù có trăm phương ngàn kế giúp anh không dính dáng tới việc này nhưng anh vốn đã bị dấy bẩn rồi,  có lau cũng không sạch được như ban đầu.  Mà cảnh sát cũng không phải người ngốc,  sẵn sàng để cậu ta dắt mọi đi mãi như vậy.


Giang Thành Xuyên nhanh chóng đồng ý: "Được,  tôi đi theo hai anh. "


Cách đó không xa,  Tiêu Nguyệt lặng người, nụ cười vẫn còn vương lại trên môi,  nhưng giờ đây nó cứng ngắc như đá.  Giang Thành Xuyên không ngờ Tiêu Nguyệt sẽ xuất hiện vào lúc này,  anh nói với cảnh sát: "Hai anh có thể cho tôi nói chuyện với cô ấy mười phút không? "


Cảnh sát thấy Giang Thành Xuyên hợp tác,  thái độ cũng tốt nên đồng ý,  đề anh đi đến chỗ Tiêu Nguyệt.


Giang Thành Xuyên đứng cách cô nửa mét: "Tiêu Nguyệt,  anh xin lỗi. " Ngoài ba chữ này ra,  anh không biết phải nói gì.  Nếu biết trước tương lai,  anh sẽ không bao giờ ích kỷ kéo cô đến bên mình lại một lần nữa, như vậy khi sự việc sáng tỏ,  ít nhất cô không phải chịu đau khổ.


Tiêu Nguyệt đã hoàn toàn xoa tan nu cười,  cô chỉ hỏi duy nhất một câu: "Giang Thành Xuyên,  ngay tại đây,  anh hãy nói hết cho em mọi việc đi.  Đừng giấu em nữa! " Chữ cuối cô cao giọng,  giọng cô vang lại trong cả bãi đỗ xe.


"Bách Kiến là một trong những người đứng đầu tổ chức buôn bán nội tạng.  Anh đã quen cậu ấy từ khi học tiểu học,  cũng biết mọi bí mật của cậu ấy, có vài lần anh đã cùng cậu ấy sang Anh,  hợp tác với người bên đó.  Bây giờ cô lẽ đã bị cảnh sát quy vào là đồng lõa rồi. " Anh nói ngắn gọn mọi chuyện cho cô hiểu.


Tiêu Nguyệt vạn lần không ngờ tới điều này.  Cô tưởng sống gió đã qua đi rồi,  ngày mai của cô sẽ là trời trong gió nhẹ,  nào ngờ bão tố lại đến lần nữa.  Buôn bán nội tạng,  mấy chữ này dường như không thể thoát khỏi người thân của cô.  Trước đó là bố cô,  giờ là người cô yêu.  Còn nỗi đau nào đau hơn nỗi đau này không?


Giang Thành Xuyên kéo cô vào lòng,  anh thấy người cô lạnh toát, bả vai cô dần rung lên.  Cô đã khóc.  Khi bố mẹ mất,  cô không trực tiếp khóc trước mặt người khác,  vậy mà bây giờ,  cô lại khóc,  mà người làm cô khóc là chính là anh.  Giang Thành Xuyên an ủi cô: "Tiêu Nguyệt,  thứ lỗi cho anh ích kỷ.  Xin lỗi em. "


Tiêu Nguyệt nói, giọng cô đan xen với nước mắt: "Anh định đẩy em ra một lần nữa đúng không? " Cô bất lực,  mệt mỏi,  như chú chim đang bay lượn trên trời xanh bị thợ săn bắn trung,  một mũi tên xuyên thẳng vào tim,  đau thấu tâm can. " Đúng không,  anh định chia tay với em nữa? "


Giang Thành Xuyên im lặng như để nói lên quyết định của mình.


Tiêu Nguyệt rời khỏi lòng anh,  tay Giang Thành Xuyên lơ lửng giữa không trung.  Anh vốn đã định trước được kết quả sẽ như vậy,  chỉ là không nghĩ tới bản thân sẽ khó chịu đến như vậy.


Tiêu Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh: "Mấy năm? "


Giang Thành Xuyên thoát đầu chưa hiểu ý cô,  anh ngơ mất một lúc mới trả lời: "Có lẽ là mười năm,  hoặc mười lăm năm. " Buôn bán nội tạng là vụ án quan trọng,  án phạt chắc chắn rất nặng.


Tiêu Nguyệt nắm chặt tay,  dùng mong tay ghim vào tay mình để giúp bản thân tỉnh táo hơn: "Được. Nếu lúc anh ra từ,  em vẫn còn độc thân,  chúng ta sẽ kết hôn,  được không anh? "


Giang Thành Xuyên chấn động,  anh hơi lảo đảo người: "Tiêu Nguyệt, anh không đáng... "


Tiêu Nguyệt ngắt lời: "Hãy để em tự quyết định số phận của hai ta một lần đi.  Mới lại,  em chỉ nói là nếu thôi.  Biết đâu lúc ấy,  em đã có gia đình của mình rồi thì sao?  Có một người chồng quan tâm,  yêu thương em,  có người con đáng yêu,  dễ thương. " Cô tự vẽ lên viễn cảnh tương lai luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô.  Chỉ là cô không nói cho anh biết,  người trong mơ mãi mãi không thay đổi,  sẽ chỉ có duy nhất một người,  không ai có thể thay thế được.


Giang Thành Xuyên thấy cảnh sát đã đi đến gần,  anh mấy móc nói: "Tiêu Nguyệt,  cảm ơn em đã yêu anh. "


Giang Thành Xuyên bị dẫn đi rồi,  Tiêu Nguyệt ngồi gục xuống đất, cả người như bài rút hết gân cốt,  cô gọi cho Lục Dương,  bây giờ người thân duy nhất trên đời này chỉ còn mỗi anh: "Lục Dương,  em phải làm sao đây? " Cô khóc nức nở,  tiếng khóc cô độc vang lên trong bãi đỗ xe vắng lặng.


Hết chương 87


Lảm nhảm:  Tôi sợ SE ghê.  :((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play