Lam Cẩn Tranh dựa người vào ghế da, điện thoại trên bàn anh reo lên, mở ra, hiển nhiên là tin nhắn của Lục Dương, ngắn gọn, súc tích: "Cảm ơn anh."
Dương Thần Sơ, cô gái anh yêu thương ngày nào giờ đã thuộc về người đàn ông khác. Người ấy có thể che chở cho cô, dỗ cô khi cô khóc, chọc cô khi cô cười, lúc khó khăn sẽ giúp đỡ cô, khi hoạn nạn sẽ mất bình tĩnh vì cô. Ừm, cô gái anh yêu thật có mắt nhìn người, yêu trúng người đàn ông tập hợp đủ điều kiện tốt nhất.
Anh lợi dụng lời nói dối bâng quơ của mình để lừa gạt, chiếm tiện nghi từ cô. Đúng, anh là người đàn ông rất bình thường, còn sở thích không hứng thú với phụ nữ kia, là do trong một lần nói đùa, anh đã buông ra khiến cô hiểu lầm, về sau anh cũng không đành lòng giải thíc nữa.
Để được ở bên cô thoải mái nhất, để khi đối mặt với anh, cô không phải kẽo dãn khoảng cách nam nữ, vậy nên anh tình nguyện làm kẻ dị thường.
Cô gái của tôi, em biết không, vì để em hạnh phúc, anh nguyện buông tay, để em chạy về phía người ấy, còn anh, anh sẽ đứng phía sau, bảo vệ cái bóng của em, không để nó nhạt nhòa. Em sẽ mãi mãi được hạnh phúc, nụ cười như vầng trăng khuyết ấy sẽ mãi thường trực trên khuôn mặt em.
_____
Lục Dương để Lý Thấm lái xe về Star, Phong Triển ngồi phía trước sắc mặt cực kỳ tồi tệ. Anh biết anh ấy không hài lòng với hành động bộc phát của anh khi ở Đài Truyền hình. Anh ấy cố gắng tạo cho anh hình tượng tốt nhất, lúc nào cũng ngó ngược ngó xuôi canh chừng, giống như gà mẹ giang cánh bảo vệ gà con khỏi diều hâu vậy, thế mà anh lại nông nổi làm hình tượng ấy xuất hiện vết nứt.
Anh áy náy: "Lần này tôi xin lỗi, nếu có chuyện gì xảy ra, một mình tôi sẽ tự gánh chịu."
"Cậu đâu nhất thiết phải vì một cô gái, lại còn liên quan tới chuyện không rõ ràng mà làm ảnh hưởng tới bản thân." Phong Triển thở đai não nề: "Tôi thật sự không hiểu Dương Thần Sơ có gì mà khiến cậu si mê đến vậy."
Câu này ngay cả Lục Dương cũng không trả lời được, anh nhìn cảnh đường phố bên ngoài, im lặng.
Lý Thấm bồi thêm câu: "Phong Ma Vương, tôi nghĩ tình yêu là thứ cảm tính, không vị, không mùi, không hình dạng, không khái niệm." Anh ta lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối: "Người độc thân như anh có lẽ chẳng hiểu nổi tình yêu của chúng tôi đâu."
Quả nhiên nghe lời khích bác của Lý Thâm, Phong Đại Ma Vương nổi cáu, chuyển hướng công kích về phía anh ta: "Cái tên chết tiệt, cậu muốn tháng này lương không đủ cho con bú không?"
"Người cho con bú là vợ tôi, Phong Ma Vương." Lý Thấm tốt bụng sửa lại. Bầu không khí trong xe được anh ta làm dịu hơn.
Trở về Star rồi, Lý Thấm phải về sớm, hôm nay con anh ta bị bệnh phải nằm viện, đành phải xin về trước.
Lục Dương bảo Phong Triển để trống lịch trình của mình trong một thời gian, hiển nhiên anh ấy nhíu mày, tỏ vẻ không vui, nhưng khi thấy anh rất nghiêm túc, anh ấy đành miễn cưỡng nghe theo, còn lẩm nhẩm: "Đợi cậu về tôi vắt kiệt sức lực của cậu làm giàu cho Star."
Xử lí xong lịch trình, hai người họ ngồi xuống ghế sofa, Phong Triển hỏi: "Lần này có cần tôi đi với cậu không? Nói chính xác cho dù cậu hiểu rõ địa hình ở Vân Nam cũng chưa chắc tường tận bằng tôi." Phong Triển chính là kiểu người miệng xà tâm Phật, ngoài miệng thì liên tục chửi bới, quát mắng anh nông nổi, nhưng về sau lại quan tâm nhất mực. Đối với anh ấy, Lục Dương không chỉ là quan hệ quán lý với nghệ sĩ mà còn là anh em, bạn bè tốt.
Lục Dương từ chối: "Không cần đâu, chuyện này tôi không muốn kéo thêm người khác vào." Anh không muốn Phong Triển bị liên lụy. Thật ra trong lòng, anh vẫn thầm mong phán đoán của mình sai, cô vẫn bình an làm nhiệm vụ, nhưng khả năng đó là rất thấp. "Nhưng tôi có việc cần anh giúp đỡ." Chuyện này, anh chỉ tin tưởng được Phong Triển. Lý Thấm, anh ta còn gia đình, vợ con, nếu giao cho anh ta, sợ lại liên lụy thêm nhiều người khác nữa, vậy nên Phong Triển là người thích hợp nhất.
"Cậu cứ nói đi."
"Tôi đã gửi cho anh một email, anh cop sang USB, phòng khi có chuyện gì xảy ra với tôi, anh hãy giao cái này ra cho cảnh sát. Nhưng nếu không có chuyện gì, anh tuyệt đối đừng manh động mà xem nó, thứ đó không phải đồ tốt gì cho cam."
Phong Triển có chút nghi ngờ, rốt cuộc là thứ gì khiến anh cẩn thận như vậy, sau cùng anh ấy vẫn gật đầu đồng ý: "Được, tôi hứa." Phong Triển cảm thấy chuyện lần này không chỉ đơn thuần là đi xem tình hình của Dương Thần Sơ, có lẽ mọi chuyện còn được cất giấu phía sau, nên Lục Dương mới tỏ ra cẩn trọng như vậy.
Trước khi Lục Dương rời đi, Phong Triển có nói: "Cậu phải cẩn thận, vé máy bay tôi sẽ đặt và gửi thông tin cho cậu sau. Nếu có chuyện gì, đừng tự mình gánh vác, không gọi cho tôi được cậu có thể gọi cho Lam Cẩn Tranh kia." Anh ấy thấy người đàn ông kia cũng là người tốt bụng, lại có quan hệ không tồi với Lục Dương nên đề nghị như vậy.
"Cảm ơn."
Bóng Lục Dương khuất dần sau cánh cửa. Phong Triển cứ thế nhìn vào hư không, cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn.
Nếu anh ấy biết trước sự việc tương lai, anh sẽ dùng mọi cách ngăn cản Lục Dương bước đi ngày hôm nay.
_______
Trong không gian tối đen như mực, mùi máu tanh nồng nặc khiến Dương Thần Sơ buồn nôn, chỉ cần cô vươn tay ra một chút, kéo dài chân ra một chút là có thể chạm đến những cơ thể lạnh buốt của những người đồng nghiệp.
Triệu Manh mấy hôm trước còn nói khi trở về sẽ đi chơi thật đã đời, khiến da dẻ phải trắng bóc như trứng gà mới chịu. Mạnh Vy nói khi trở về sẽ học lên cao hơn nữa, cô ấy muốn thi lên tiến sĩ. Lãnh Như Ý đã có một đứa con trai hai tuổi, cô đã được xem ảnh thằng bé, nó trông rata mũm mĩm, đáng yêu. Cô ấy nói về sẽ dành thời gian ở bên con nhiều hơn, đưa con đi công viên chơi những trò chơi giải trí nữa. Tất cả những điều ấy chỉ là ước mơ, khát vọng rất đỗi bình thường của các cô gái trẻ, nhưng giờ đây ngay cả quyền được sống họ cũng đã bị tước đoạt. Họ chỉ còn là những cơ thể trắng nhợt, không nhiệt độ, nằm ở đó, chứng kiến tội ác diễn ra ngay trước mắt.
Năm ngày trước, năm người các cô nhận được tin năm người phóng viên đi trước kia đã gặp chuyện. Họ bám theo bọn tội phạm bỏ đi khỏi Vân Nam, khi đi đến Hải Khẩu đã bị phát hiện. Những tên tội phạm cực kỳ dã man, chúng thẳng tay giết chết năm người họ, móc hết nội tạng dùng được đi, sau đó vứt xác họ xuống biển. Khi cảnh sát địa phương tìm được người, họ chỉ còn là những bộ xương, thịt đã bị cá dưới biển ăn hết.
Cảnh sát nghe vậy càng đề cao cảnh giác hơn. Đám tội phạm này không chỉ buôn bán nội tạng mà còn giết người không ghê tay, thẳng thừng lấy nội tạng người khác đủ để thấy mức độ tàn nhẫn của bọn chúng. Sau một ngày thảo luận, cảnh sát quyết định truy sát tận cùng, theo thông tin tình báo, họ nhận được tin bọn tội phạm sẽ di chuyển tới Vân Nam, căn cứ cố định tạm thời chưa phát hiện ra được.
Trước khi rời Vân Nam đi tới Hải Nam, cảnh sát vô cùng cẩn thận hỏi lại năm người phóng viên còn lại các cô có muốn đi theo họ nữa hay không. Ai trong năm người cũng đều hiểu rõ mức độ nghiêm trọng, sự nguy hiểm đang rập rình, nhưng nếu không đi, họ sẽ không có được tin tức. Cuối cùng, cảnh sát trưởng cử ra hai người cảnh sát trẻ, thân thủ không tồi bảo vệ năm cô gái các cô. Trên đường đi, mấy người các cô không gặp phải chuyện gì, cảnh sát cũng chưa phải gặp khó khăn trong quá trình bám đuôi theo.
Dừng chân tại tỉnh lị Hải Khẩu, cảnh sát hợp tác với cảnh sát địa phương, điều tra, làm rõ danh tính của năm phóng viên bị nạn. Gồm có ba nam hai nữ, tuổi đời đều còn rất trẻ. Cảnh sát lắc đầu, tiếc thương cho họ. Hai ngày sau, người thân được tin đến nhận xác, cô đã được chứng kiến sự đau khổ tột cùng hiện lên trên gương mặt họ, tiếng khóc thương thấm cả vào đất trời, vang vọng khắp Hải Khẩu, ngày hôm ấy, trời mưa tầm tã. Cơn mưa kéo theo cơn gió lạnh khiến lòng người run rẩy hơn. Họ không biết đợi họ phía trước sẽ là kiếp nạn gì, liệu trong số hơn ba chục người ở đây, ai sẽ phải bỏ mạng nơi đất khách này nữa.
Không khí giữa năm người phóng viên còn lại rất căng thẳng. Họ đều bắt đầu lo sợ bản thân cũng phải chịu cảnh đau đớn như vậy, đặc biệt là Triệu Manh và Mạnh Vy. Hai cô ấy đều trẻ hơn cô và Lãnh Như Ý cùng một phóng viên khác, nên không thể bình tĩnh như họ được. Tối hôm ấy, năm người, trong căn nhà đơn sơ không có điều hòa, họ cùng nhau nói về khát vọng, mơ ước sau khi hoàn thành nhiệm vụ được trở về. Sau cùng, vì mệt mỏi, ai cũng ngủ quên.
Sáng hôm sau, khi Dương Thần Sơ tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng hẳn, sương mù bao phủ khắp nơi nhiệt độ lại giảm xuống nhưng không quá lạnh.
Cô lấy trong túi đồ nhỏ thêm một cái áo len dày nữa, mặc vào. Nhìn ba người nằm lăn lóc trên sàn nhà, mặt mày bơ phờ ngủ, cô bất giác cong khóe môi. Khoan đã, ba người?
Triệu Manh đang gâc chân lên bụng Mạnh Vy, Lãnh Như Ý đang nằm dưới gầm giường, đôi lông mày còn nhíu lại dữ tợn. Trương Hà Khiết đâu? Dương Thần Sơ đi tìm khắp căn phòng, khu vực xung quanh đều không thấy bóng dáng cô ấy đâu cả.
Cô vội vã chạy vào nhà, lay người Triệu Manh, gấp gáp hỏi: "Triệu Manh, Triệu Manh, Trương Hag Khiết đâu rồi?"
Triệu Manh xoay người, ngái ngủ đáp lại: "Sáng sớm cô ấy nói muốn đi mua đồ ăn rồi, sao cậu dậy sớm vậy, cô ấy mới đi có mấy phút thôi, còn sớm lắm."
"Bảy giờ rồi cô nương ạ, sớm của cậu là đi lúc nào?"
Câu hỏi cô cô khiến Triệu Manh bừng tỉnh, cô ấy ngồi dậy, ngơ ngác nhìn cảnh sắc bên ngoài, ấp úng: "Lúc Hà Khiết đi...trời vẫn còn tối."
Mạnh Vy và Lãnh Như Ý bị hai người làm tỉnh giấc.
"Có khi nào cô ấy bị lạc đường không?" Mạnh Vy giọng vẫn còn ngái ngủ, cô ấy đưa tay gạt chân Triệu Manh vẫn gâc lên bụng mình ra.
Lãnh Như Ý lắc đầu, phủ định: "Cô ấy gốc là người Hải Nam, không quá xa lạ với tỉnh lị Hải Khẩu này."
Dương Thần Sơ lấy điện thoại trong túi ra, cô gọi vào số của Hà Khiết, nhưng đều bị tắt máy.
Bốn người nhanh chóng thay đồ, đến nơi nghỉ ngơi của cảnh sát, không ngờ họ lại nhận được tin cảnh sát đã chạy theo đám tội phạm rồi, tối qua bọn chúng tiến hành giao dịch tại một địa điểm ở Hải Khẩu. Chỉ còn hai cảnh sát phụ trách bảo vệ bốn người các cô ở lại, sau khi nghe nói có một người bị mất tích, họ đã lập tức gọi cho đội trưởng. Đội trưởng nói lại: "Các cậu bảo vệ cẩn thận bốn cô ấy, tuyệt đối đừng manh động."
Triệu Manh nghe lời đội trưởng mà sốt ruột, hai tay cô ấy đan vào nhau, đi đi lại lại trong phòng nhỏ: "Hà Khiết, cô ấy nhỏ tuổi nhất trong chúng ta, lại hiền lành, ít nói, rơi vào tay bọn chúng thì..." Cô ấy không dám nói tiếp vế sau.
Dương Thần Sơ hỏi lại hai người cảnh sát: "Giờ chúng tôi tự đi tìm Trương Hà Khiết được không?"
"Không, đội trưởng đã dặn chúng tôi bảo vệ kỹ các cô rồi. Tôi nghĩ thật sự mọi chuyện đang rất xấu." Một cảnh sát lắc đầu, bác bỏ đề nghị của cô.
Lãnh Như Ý thể hiện sự cương quyết: "Chúng tôi nhất định phải đi tìm cô ấy. Các anh cứ ở lại đây đi."
Cuối cùng, hai người kia đành phải quyết định một người đi cùng bốn người các cô, một người ở lại nhận tin tình báo.
Ngày năm người rời khỏi nhà trọ ở Hải Khẩu, sương mù vẫn giăng khắp nơi, cả một vùng trời xám xịt.
Hết chương 76