Cố Tư Niên ngẩn người nghe những lời Dương Thần Sơ nói. Thật ra giọng của Dương Thần Sơ rất dễ nghe, chỉ có nhược điểm duy nhất đó là cô hay nóng tính, khi nói thường hay cao giọng, vậy nên vẻ đẹp êm dịu đó đã bị người nghe coi nhẹ.
Cố Tư Niên mỉm cười, về sau lại chuyển thành ho sặc sụa, sức khỏe của cô ấy bắt đầu xuống dốc từ hai hôm trước.
Cố Tư Niên đã tự hình thành cho mình một thói quen khá tốt, cứ cách một năm cô sẽ đi khám sức khỏe một lần, không theo định kỳ được bác sĩ khuyên bảo, cũng không quá dài lâu như người bận rộn. Ngày hôm ấy, sau khi nhận được kết quả kiểm tra, mùa thu mang theo hương vị phong tình trong ký ức cô đã tan biến, xung quanh cô chỉ phảng phất mùi của cái chết. Về sau, cô chấp nhận sự thật, con người ai cũng phải trải qua sinh, ly, tử, biệt, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi, cô tự an ủi mình như vậy.
Cô vẫn sống vui vẻ như thường ngày, chỉ là đã nuôi dưỡng một mơ ước nhỏ nhoi.
Năm tháng sống ở Mỹ có thể coi là khoảng thời gian đẹp nhất của Cố Tư Niên. Cô mất đi gia đình êm ấm, nhưng ông trời lại mang đến cho cô một người đàn ông chu đáo, Giang Thành Xuyên. Cô đã dành tình cảm chân thành nhất, trong trẻo nhất cho người con trai ấy, người con trai luôn mặc trên mình bộ đồ bóng rổ đậm mùi mồ hôi mặn chát. Cô biết trong lòng anh cất giấu hình bóng một người con gái khác, nói cô không ghen tị là nói dối, nhưng nói cô thờ ơ, không quan tâm lại càng sai hơn. Cô không nói lòng mình cho Giang Thành Xuyên biết, cô chỉ tình nguyện đóng vai người bạn, im lặng đứng bên cạnh, nghe anh nói về cô gái ấy, cùng anh trải qua tháng ngày vất vả lưu lạc ở nước Mỹ phồn hoa. Là cô yếu đuối, nhu nhược, không có đủ dũng khí để thổ lộ tình cảm hay cố chấp giành lấy hạnh phúc cho mình. Vậy nên khi còn có những ngày được cảm nhận sắc xanh của bầu trời, cô muốn dành tặng món quà đẹp nhất cho người đàn ông cô yêu mến. Cô đã thúc đẩy, cho anh thêm động lực, động lực để anh tới được với người mình yêu, động lực để anh với tay chạm tới được quá khứ. Khi cô bước đi trong gió rét ở đường phố New York hôm ấy, cô đã nghe thấy tiếng trái tim mình buông lơi. Khi cô quay lưng bước đi cũng là lúc trái tim cô ngừng yếu đuối. Giờ đây đối diện với thần Chết, cô có thể nở nụ cười mà nói với ông ta: ông có thể cướp tôi đi bất cứ lúc nào. Cứ tự nhiên vì tôi không còn sợ ông nữa.
Ngày hôm ấy, trong căn phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc khử trùng, có gió lùa, có nắng ấm, có bóng cây đung đưa phản lên mặt tường trắng xóa, Cố Tư Niên đã nói rất nhiều, rất nhiều. Thậm chí đến mười năm sau, khi hồi tưởng lại quá khứ, Dương Thần Sơ vẫn còn nhớ như in hình ảnh cô gái trong sắc trắng nhợt nhòa, kiên cường, mạnh mẽ đến nhường nào.
Khối u trong não Cố Tư Niên được chẩn đoán là khối u ác tính, bác sĩ đưa ra hai sự lựa chọn cho cô ấy. Một là duy trì tình trạng như vậy cho đến khi khối u lan rộng rồi ra đi mãi mãi, hai là tiến hành phẫu thuật, tỷ lệ thành công dưới năm mươi phần trăm. Cố Tư Niên đã chọn phương án hai, gửi thích cho lựa chọn này, cô ấy chỉ nhẹ nhàng nói: "Sớm muộn đều phải đau đớn, sớm muộn đều phải nhắm mắt buông xuôi, chi bằng làm sớm, kết thúc sớm.
Ngày Cố Tư Niên phẫu thuật cũng là ngày Dương Thần Sơ phải bay tới Vân Nam, lịch trình đã định trước, cô không thể nán lại. Trước khi đi, cô dặn kỹ Lam Cẩn Tranh phải báo cho cô biết kết quả phẫu thuật sớm nhất, tuyệt đối đừng giấu cô.
Lục Dương sau khi biết chuyện của Cố Tư Niên, anh đã dùng giọng điệu của người từng trải, tổng kết lại bằng một câu: " Cô ấy đã lựa chọn cách yêu mềm yếu nhất nhưng lại sức sống nhất."
Ngồi trên máy bay, Dương Thần Sơ vẫn lẩm nhẩm trong đầu câu nói ấy.
Ai cũng có một cách yêu cho bản thân. Có người vì hạnh phúc của mình có thể bất chấp tất cả, kể cả phải dùng thủ đoạn; có người cũng quyết liệt giành lấy nhưng biết giữ cho mình đường lui; có người chỉ êm dịu như nước chảy, phó mặc cho duyên trời; cuối cùng có người lựa chọn che giấu, che giấu đi mọi cảm xúc của mình, nguyện làm ốc sên, nhút nhát trong lớp vỏ dễ vỡ, dễ tan. Ai cũng có quyền được hạnh phúc và kiếm tìm hạnh phúc.
_____
Một ngày sau khi đến Vân Nam, Dương Thần Sơ cũng đã nhận được điện thoại từ Lam Cẩn Tranh. Cố Tư Niên bất ngờ phẫu thuật rất thành công, hiện đang nằm trong phòng bệnh hồi sức. Giọng cô ấy vang lên trong điện thoại, mang theo sự phấn khích vô cùng: "Chị Thần Sơ, em chờ chị trở về mắng em nữa." Nhờ vậy, cô yên lòng làm nhiệm vụ hơn, bệnh Cố Tư Niên đã khỏi phần nào, từ giờ cô sẽ tập trung cao độ để hoàn thành công việc sớm nhất.
Chuyến đi phỏng vấn lấy tin này có tất cả mười phóng viên đến từ các trang báo, đài truyền hình khác nhau, cũng có người là phóng viên tự do. Mọi người được đưa tới nghỉ ngơi tại một nhà trọ nhỏ nằm ngần nơi hoạt động của bọn tội phạm, bề ngoài trông giống căn nhà của những người dân tộc sống trên núi hơn là nhà trọ.
Hàng ngày đi thám thính tình hình, tìm hiểu rõ được địa lý ở địa phương này, theo đuôi được một, hai tên tội phạm, Dương Thần Sơ cũng tìm hiểu được kha khá.
Bọn tội phạm ở Vân Nam chủ yếu cung cấp nội tạng người cho bên chợ đen ở Anh, nội tạng được dùng ở đây không chỉ có thận mà còn có tủy, tim rồi gan, phổi...
Có lần cô vô tình lẻn vào được một nhà kho là nơi cất giấu nội tạng, nội tạng người được đặt trong các lồng kính, bên trong là hơi lạnh có thể giết chết người bất cứ lúc nào. Còn chưa kịp chụp được bức ảnh nào, cô đã phải bỏ chạy đi vì có người đến. Về sau cô có quay lại nhà kho ấy, nhưng trong đó chỉ còn chất thảo dược bình thường, những lồng kính kia đã được đưa đi. Tội phạm dường như đã phát hiện ra sự xuất hiện của phóng viên và cảnh sát, chúng liên tục thay đổi địa điểm, nơi cất giữ nội tạng.
Ngày nào cô cũng gửi email báo bình an về Đài Truyền hình và Lục Dương. Họ đều nhắc cô chú ý an toàn, bảo trọng.
Hiện tại, trong kí túc chỉ còn năm người phóng viên, năm người kia đã quyết định đóng giả làm đồng bọn để tìm được tin tức sâu hơn nữa. Cô và bốn người còn lại không muốn quá mạo hiểm như vậy. Cảnh sát mấy ngày nay truy lùng cực kỳ nghiêm ngặt, việc đóng giả làm đồng bọn của chúng là chiêu tử, chắc chắn bị phát hiện. Mặc dù tin tức họ có thể có nhiều hơn, thậm chí là tin độc quyền, nhưng cái giá đánh đổi quá lớn, chưa kể việc mạng mất trước hay tin có trước nữa.
Cô cùng bốn người còn lại ở kí tíc vạch ra kế hoạch cụ thể, họ có thể moi chút thông tin từ phía cảnh sát và theo dõi sát xao bọn tội phạm.
Triệu Manh vừa hà hơi vào tay vừa run lập cập đánh máy, tiếng bàn phím lạch cạch vang lên trong căn phòng. Kí túc này rất đơn sỡ không hề có thứ gọi là lò sưởi hay điều hòa, vào cuối tháng mười, gió lạnh rít gào, mọi người đành phải mặc thêm nhiều lớp áo để ủ ấm cơ thể.
"Chẳng biết khi nào mới được về nữa, cái nơi quái quỷ này lạnh chết đi được." Triệu Manh than thở, khói từ miệng cô ấy phả vào không khí dày đặc.
Mạnh Vy ngồi trên giường gỗ ném khăn cường màu đỏ về phía Triệu Manh: "Manh đại nhân dùng tạm khăn của tôi này."
"Trẫm yêu ái phi chết mất." Triệu Manh bông đùa, cô chỉ tay vào Mạnh Vy: "Tôi nay trẫm muốn sủng hạnh nàng."
Tất cả người trong phòng rùng mình ghê rợn, rồi lại thi nhau cười phá lên, Dương Thần Sơ nói trong tiếng cười không dứt: "Xin hỏi hoàng thượng định sủng hạnh Vy quý phi kiểu gì?" Cô liếc mắt nhìn Triệu Manh từ trên xuống dưới. Cả đám người lại càng cười sảng khoái hơn. Mặc dù họ là phóng viên đến từ những nơi khác nhau, thậm chí có thể coi là đối thủ cạnh tranh, vậy mà giờ đây họ lại giống như những cô sinh viên đại học, cùng nhau cười đùa trong kí túc xá. Mọi người đều gạt đi sự cạnh tranh, áp lực công việc nặng nề, hòa vào không khí thoải mái lúc này.
Mạnh Vy như nhớ ra điều gì, cô lên tiếng: "Năm người kia đi một tuần rồi mà chưa thấy về, liệu họ có gặp chuyện gì hay không nhỉ?"
"Hôm qua tôi thăm dò được tưg phía cảnh sát, năm ngày nữa đám tội phạm sẽ di chuyển địa điểm đến tỉnh khác, chúng đã cảm thấu Vân Nam không an toàn nữa rồi, cảnh sát dự định lúc đó sẽ bám đuôi, triệt để đánh vào hang ổ của chúng. Tôi nghĩ có lẽ mấy người kia quyết định theo chân bọn chúng tới cùng rồi."
Dương Thần Sơ nhíu mày, ánh mắt của cô và Lãnh Như Ý chạm nhau, cả hai đều cảm nhận được sự không may.
"Chúng ta cứ thu dọn hành lý, đi theo cảnh sát tới nơi khác là được." Cô gấp máy tính lại, nói với mọi người.
Bốn người đều nhất trí với quyết định vừa rồi của cô.
Bên ngoài, mùi hương thảo dược theo hướng gió hùa vào căn phòng lạnh lẽo.
_____
Lục Dương hiện đang đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên của một chương trình ca nhạc. Ghi hình xong, anh cùng Phong Triển trở về công ty.
Dạo gần đẫy Star hoạt động rất tốt, Phong Triển hầu như không phải bận tâm quá nhiều vào việc công ty, anh tập trung sức lực vào lịch trình của Lục Dương hơn. Phong Triển đang lo lắng với sự nghiệp phía trước của anh. Lục Dương đã hơn ba mươi, độ tuổi này trong showbiz đã bắt đầu đi vào tuổi xế chiều, đương nhiên không còn quá huy hoàng như thế hệ trẻ nữa. Mặc dù vị trí của anh trong làng giải trí đang ở trên cao, tài nguyên ổn định nhưng Phong Triển vẫn một mực muốn chăm lo cho anh hơn nữa, phòng còn hơn chữa.
Phong Triển ngồi ở ghế phụ, tay lướt máy tỉnh bảng liên tục, anh ấy đang xử lí tài khoản weibo của Lục Dương. Lý Thấm bẻ tay, vòng vô lăng, rẽ lên cầu vượt.
"Kế hoạch vào tiệc sinh nhật cậu định bao giờ tiếp tục thực hiện?" Lý Thấm tò mò.
Kế hoạch anh ấy nhắc đến là điều Lục Dương định làm trong tiệc sinh nhật một tháng trước. Anh vốn định công khai mối quan hệ giữa anh và Dương Thần Sơ trước công chúng. Ba năm trước, anh chưa kịp thực hiện điều này đã bị người khác vạch trần, cô đã bỏ đi, ba năm sau anh muốn tự tay nói với cả thế giới rằng người phụ nữ anh yêu là Dương Thần Sơ. Nào ngờ cô lại phải đi công tác, làm nhỡ kế hoạch định sẵn của anh.
Nhắc đến Dương Thần Sơ, ánh mắt Lục Dương dịu dàng như hồ nước, anh cười bất đắc dĩ: "Trời phụ lòng người, đương sự chạy trốn."
Phong Triển nghe vậy bồi thêm câu: "Là do cậu ăn ở không tốt thôi."
Lý Thấm lên tiếng đồng tình, phụ họa theo: "Phong Ma Vương, anh nói chuẩn đấy."
Phong Triển lườm Lý Thấm một cái, Lý Thấm lại làm như không có chuyện gì, cười tập trung lái xe.
Điện thoại báo có tin nhắn, Lục Dương không cần nhìn cũng biết là ai gửi, điện thoại này anh chỉ lưu số của Dương Thần Sơ. Cô vào giờ này hay gửi tin nhắn báo bình an với anh.
Mở tin nhắn ra, anh liền nhíu mày: "Lý Thấm, lái xe về Star nhanh nhất có thể."
Hết chương 73
_______