Giang Thành Xuyên để mấy tờ đô la xuống bàn, anh đứng dậy, thẫn thờ quay trở lại bãi đậu xe khi nãy. Trong đầu anh lúc này là một bãi hỗn độn, lời của Cố Tư Niên thật sự đã đánh thức anh, khiến anh nhìn rõ sự việc trước mắt, nhưng anh vẫn không biết phải đối mắt với Tiêu Nguyệt-người phụ nữ đã bị anh làm tổn thương như thế nào.


Trong xe, Tiêu Nguyệt đã ngủ thiếp đi, mấy ngày nay cô làm việc không ngừng nghỉ như một người máy, giờ cơ thể như tấm giẻ lau, bị vắt kiệt nước, ỉu xìu rơi xuống đất, mặc người khác giẫm đạp.


Cô ngủ rất sâu, khi Giang Thành Xuyên mở cửa xe, cô vẫn không phát giác ra điều gì, nhắm mắt ngủ ngon lành.


Anh ngồi ở ghế lái, lặng lẽ ngắm khuôn mặt người phụ nữ đã chìm sâu vào trong giấc mộng. Khi cô nhắm mắt, nét lạnh nhạt, hờ hững, sắc sảo đã không còn, cô giống như chú mèo con, thỉnh thoảng chép chép miệng, ngả đầu về một bên. Bốn năm trước, cô không hay ngủ quên trước mặt anh bao giờ, vậy nên tháng ngày sống ở Mỹ, ngay cả hồi tưởng lại dáng vẻ khi nhắm mắt của cô, anh cũng không nhớ được điều gì.


Cô là viên ngọc trân quý, sáng lấp lánh trong lồng kính rắn chắc. Còn anh là kẻ nghèo hèn, khi có cơ hội cầm viên ngọc lên chiêm ngưỡng, anh nâng niu, cẩn thận, chỉ sợ nó bị vấy bẩn hay rơi vỡ. Bất chợt một ngày, đôi tay của anh mang mùi hôi thối, anh sợ viên ngọc kia sẽ bị ảnh hưởng, vội đặt nó trở lại lồng kính. Nhưng anh nào biết rằng, viên ngọc kia vốn đã quen với hơi ấm từ bàn tay rộng lớn của anh, đã quen với ánh sáng cuộc sống bên ngoài, giờ bắt nó quay về lồng kính chật hẹp, khác nào cắt đứt sinh mạng của nó. Dần dần, viên ngọc không còn phát sáng nữa, nó chỉ mang một màu ngọc bích thẫm, hòa vào màn đêm đen.


Sợi tóc mai theo động tác khiêng đầu của cô mà rơi xuống, Giang Thành Xuyên ngả người về phía cỗ đưa tay vén sợi tóc ra sau tai. Anh nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ, như tiếng nỉ non trong đêm tối: "Thành Xuyên...Thành Xuyên..." Anh cứng đờ người, sống lưng căng thẳng, không gian và thời gian như ngưng đọng tại thời khắc này.


Lúc này, trong lòng anh lại vang lên một giọng nói quen thuộc: Giang Thành Xuyên, cô ấy vẫn còn yêu mày, tại sao mày không quay trở về bên cô ấy? Cố Tư Niên nói nhiều như vậy, mày vẫn còn hồ đồ hay sao?


Giọng nói ấy ngày một lớn hơn, dần dần lấn át cả hơi thở, âm thanh xung quanh anh. Tâm trí anh xuất hiện vết nứt, sau đó câu chữ kia như có tay, nó xé toạc vết nứt đó ra, đánh đổ một Giang Thành Xuyên nhút nhát.


Anh cúi xuống, chóp mũi anh chạm vào chóp mũi man mát của cô, anh có thể nghe thấy rõ hơi thở đều đều, gần trong gang tấc của cô, hơi thở ngày đêm anh mong nhớ.


Anh khẽ nói, giọng nói mang theo thập phần thỏa hiệp: "Nguyệt Nguyệt, anh còn có thể không?"


"Giang Thành Xuyên, anh có biết em đợi câu nói này của anh mấy năm rồi không?" Tiêu Nguyệt bất ngờ mở mắt, đôi mắt long lanh như hồ nước mùa thu của cô sáng rực, anh thấy khuôn mặt mình trong đồng tử màu nâu của cô.


Tiêu Nguyệt tiếp tục chất vấn: "Em có thể bỏ qua định kiến, bỏ qua tất cả những việc trước đây anh đã làm, cớ gì anh vẫn một mực muốn đặt dấu chấm hết?" Cô uất ức: "Giang Thành Xuyên, bộ anh muốn bỏ đi là đi, giờ muốn quay lại là quay lại sao?"


Môi cô được hơi ấm từ môi anh ập đến, hơi thở hai người đan xen, hòa quyện vào nhau, giống như hai con lạc đà khao khát tìm được nguồn nước, chúng quyến luyến, bịn rịn lấy nhau, chỉ hận không thể hòa vào làm một.


Tiêu Nguyệt không kiêng dè, vòng hai tay qua cổ anh, đáp trả nụ hôn của anh.


Trong nụ hôn sâu muốn giết người, cô giữ cho bản thân năm phần lí trí: "Đừng quên, Giang Thành Xuyên, em vẫn chưa tha thứ cho anh đâu."


Anh hôn càng sâu hơn nữa, tựa như trừng phạt lí trí quá cứng nhắc của cô, thậm chí anh còn cắn nhẹ đầu lưỡi cô, cô nghe thấy anh cười trầm thấp: "Em đừng tha thứ cho anh. Nguyệt Nguyệt, đừng dễ dàng tha thứ cho anh, được không?"


Anh đã dừng lại nụ hôn, hơi thở nóng rực của anh phả thẳng vào mặt cô, cô thấy trong mắt anh là sự kiên định, giống như lời vừa rồi anh nói là thiên thư*, anh muốn cô chấp hành ở mức tuyệt đối.


"Thiên thư: sách trời.


Cô mỉm cười: "Đương nhiên."


Tiêu Nguyệt xoay người, mở cửa, bước xuống xe. Cửa xe đóng lại, tấm kính trong suốt chắn giữa cô và anh, tựa như vực thăm sâu hun hút. Cô và anh đều là hai con ốc sên, sợ hãi không muốn bước sang bên kia vực thẳm, sợ bản thân sẽ rơi xuống, để rồi ly biệt.


Tình yêu, đôi khi nên dừng lại ở mức độ mập mờ, tìm hiểu thêm quá sẽ đớn đau, vô tâm bỏ qua sẽ nuối tiếc. Người biết đi đúng lúc, dùng đúng nơi, đó là người thông mình.


______


Dương Thần Sơ nhận được email khẩn cấp từ phó phòng, thông thường trong thời gian phóng viên làm nhiệm vụ phỏng vấn như vậy, email khẩn cấp là rất ít, bởi email này yêu cầu tất cả phóng viên nhận được phải có mặt tại Đài Truyền hình, không ai được vắng mặt, trừ phóng viên thường trú tại nước ngoài, hay các tỉnh miền núi.


Vì vậy, khi điện thoại báo có email, Dương Thần Sơ lập tức nhảy xuống khỏi người Lục Dương, cô vừa nói vắn tắt, vừa vội vã chạy ra cửa, mặc kệ ánh mắt ngờ vực của Phong Triển và Lý Thấm, rời đi như cơn lốc.


Lý Thấm đi tới, nhìn Lục Dương bằng ánh mắt không mấy vui vẻ. Từ khi Dương Thần Sơ bỏ đi, để lại cục diện rối ren phía sau, anh không có mấy thiện cảm với người phụ nữ này, trong lòng anh, Dương Thần Sơ là người chỉ biết đến lợi ích. Khi Lục Dương còn nổi tiếng, cô bám riết lấy anh để chuộc lợi cho cá nhân, đến khi anh rơi vào vũng bùn, cô lập túc cô chân, chạy đi mất. Cả đời Lý Thấm, anh căm ghét nhất là loại người này. Vậy nên khi thấy Dương Thần Sơ có mặt ở đây, anh có thể hiểu đại khái mọi chuyện, không khỏi lo lắng tên Lục Dương này biết phía trước là hố lửa vẫn sẽ tiếp tục lao vào.


Phong Triển thì thẳng tính hơn Lý Thấm, anh trực tiếp nói thẳng: "Cậu quay lại với Dương Thần Sơ rồi hả?"


Lục Dương mắt vẫn nhìn tờ giấy cô cùng anh viết kín trước mặt, đầu không buồn ngẩng lên, hiển nhiên đáp: "Ừ, chuyện đấy vốn là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra, chẳng qua vấn đề ở thời gian thôi. Mấy anh đâu cần tỏ ra ngạc nhiên đến vậy?"


Lý Thấm nhanh nhẹn đi ra đóng cửa phòng, anh ta tiến gần bàn làm việc, hỏi lại Lục Dương: "Cậu chắc chưa đấy? Ba năm trước, cô ta đã bỏ rơi cậu đấy, giờ cậu muốn bị cô ta bỏ rơi lần thứ hai à?"


Phong Triển sợ lửa chưa đủ lớn, trực tiếp đổ thêm dầu vào: "Tôi vốn thấy cô gái ấy không đơn giản như bề ngoài, Lục Dương, cậu là người lý tính, nên biết chừng mực."


Lục Dương bật cười, anh biết hai người họ là đang lo lắng cho anh, anh cũng không tiện cắt đứt sự quan tâm của họ, chỉ cười rồi lẳng sang chuyện khác: "Hai người tới không phải để bàn về chuyện tổ chức sinh nhật năm nay sao?"


Phong Triển được anh nhắc mới nhớ ra vấn đề chính mà mình đến đây, anh ấy gật đầu: "Đúng rồi."


Ba người tạm gác vấn đề cá nhân của Lục Dương sang một bên, thảo luận về buổi fan meeting sắp tới.


__________


Dương Thần Sơ vội vã chạy đến phòng họp, mọi người có mặt khá đầy đủ, vài phút sau, cả tổ nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình, chỉ thiếu năm phóng viên thường trú tại nước ngoài, ba người xin phép về muộn.


Trưởng phòng mặt nghiêm túc ngồi ở ghế chính giữa, ông nhìn toàn bôn nhân viên dưới trướng của mình một lượt rồi đi vào vấn đề cốt yếu của email khẩn cấp ngày hôm nay.


"Trong những năm gần đây, số lượng tội phạm tăng lên theo cấp số nhân. Ban đầu, thế giới đã đề ra, tội phạm ma túy và vũ khí quân sự là hai loại tội phạm nguy hiểm nhất, được đưa vào danh sách đen. Nhưng mấy năm nay, bên tổ chức công an quốc tế cũng như công an trung ương đã phát hiện ra một loại tội phạm cực kỳ nguy hiểm, đó là tội phạm buôn bán người và nội tạng người trái phép."


Ông mở máy tính, trên phông chiếu hiện lên bản đồ thế giới: "Trên thế giới hiện nay, Mozambique ở Đông Nam Châu Phi là một trong những quốc gia buôn bán nội tạng người lớn nhộn nhịp nhất thế giới, nội tạng được buôn bán nhiều nhất ở đây là thận. Ngoài ra còn có các quốc gia khác như Ấn Độ, Ai Cập, Anh, Trung Quốc... Nhìn vào số liệu mà phóng viên bên ta thu thập được, số đường dây buôn bán nội tạng này đang ngày một mở rộng, thậm chí độ phủ sóng của nó trên thế giới đang ngang ngửa với đường dây ma túy."


Phông chiếu liên tục xuất hiện các địa danh theo lời nói của trưởng phòng, chấm đỏ đánh dấu là diễn ra hoạt động mua bán nội tạng đang che kín màn hình, đủ để thấy mạng lưới này dày đặc như thế nào.


Trưởng phòng nói tiếp: "Nước ta cũng đang ngày càng phát triển loại hình tội phạm này. Có phóng viên trong đồn công an đã nghe được, tại các tỉnh gần biên giới như Vân Nam, bọn tội phạm buôn bán người trong nước đã bắt tay với một chợ đen ở bên Anh, cung cấp nộ tạng vào chợ đen này để vận chuyện tới những nơi cần thiết." Nói đến đây, ông nghiêm túc hơn, nhấn mạnh: "Quan trọng là tại sao bọn tội phạm lại có được số lượng nội tạng lớn như vậy? Đây chính là nhiệm vụ cốt yếu của phòng chúng ta lần này. Hiện nay, Lãnh Hàn đã được cử sang bên Mozambique, Bạch Hiên đã sớm được cấp trên thông báo, bay sang Anh, theo dõi chợ đen ở bên đó. Nhiệm vụ lần này đặc biệt nguy hiểm, vậy nên số phóng viên cử đi cực kỳ ít, cố gắng duy trì từ một đến hai người, tránh số đông sẽ gây bất dây động rừng."


Trưởng phòng đan hai tay vào nhau, nhìn vào từng khuôn mặt cẩn trọng của mỗi người trong phòng: "Tôi muốn trong số những người có mặt ở đây, một người tình nguyện đi đến Vân Nam, theo dõi động tĩnh của bọn tội phạm, báo tin về cho Đài. Đương nhiên nhiệm vụ lần này nguy hiểm tới tính mạng của mọi người, vậy nên trước tiên tôi không chỉ định ai cả, mong mọi người có thể dùng lòng nhiệt huyết của mình, đứng ra hy sinh vì Đài Truyền hình."


Ai cũng mang trong mình suy nghĩ riêng, họ xì xào trao đổi. Việc liên quan tới tính mạng, chẳng ai bằng lòng đánh đổi cả. Đến cuối cùng, không có ai tình nguyện hy sinh cả. Trưởng phòng thở dài, ông dường như đã định trước kết quả như vậy, ông cười, nói với mọi người: "Mọi người ra ngoài mười phút, cho phép chúng tôi thảo luận, bàn bạc kỹ."


Trong phòng họp chỉ còn lại trưởng phòng và phó phòng.


Trên bàn cũng xuất hiện hồ sơ của các phóng viên có mặt hôm nay, phó phòng giới thiệu sơ qua khả năng của từng người. Thảo luận được năm phút, phó phòng mạnh dạn lên tiếng: "Trưởng phòng, cá nhân tôi thấy lần này, người này rất được. Cô ấy có khả năng hóa trang, thân thủ khá tốt, khi làm bên phòng giải trí biểu hiện không tồi. Đối với nhiệm vụ lần này, tôi thấy cô ấy thích hợp nhất."


Trưởng phòng gật gù, ông suy tư một chút rồi đồng ý: "Đành thế vậy, nếu thành công, sự nghiệp về sau của cô ấy đặc niệt tỏa sáng. Một mầm non tốt như vậy, bỏ qua có chút tiếc."


Mọi người được thông báo vào phòng họp, mặt ai cũng tràn ngập sợ lo lắng, tò mò, phần nhiều là muốn biết ai sẽ phải đi tới Vân Nam.


Trưởng phòng đứng dậy, tuyên bố kết quả: "Nhiệm vụ lần này tôi quyết định cử Dương Thần Sơ đi, yêu cầu duy nhất là mỗi ngày đều hải gửi email bình an về, an toàn được đặt lên hàng đầu."


Dương Thần Sơ không bất ngờ, cô mỉm cười đứng dậy, nhận 'thánh chỉ': "Được thưa trưởng phòng, tôi sẽ chuẩn bị đồ đạc, xin hỏi là bao giờ phải đi ạ?"


Phó phòng nhìn lịch lên tiếng: "Ngày tám tháng chín bay tới Vân Nam, thời gian kết thúc lâu nhất là một năm."


Hết chương 70

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play