Dương Thần Sơ điển hình là người đại diện cho nhóm người mang tính cách của một con hổ giấy. Có những lúc tỏ ra ghê gớm, không ai sánh được, chẳng khác nào mấy bà bán hàng ngoài chợ, nhưng đến lúc thật sự cần thiết, cô lại ỉu xìu, lớp giấy làm lên con hổ đã bị lửa đỏ của đối phương thiêu rụi, nó xụp đổ, rơi xuống đất, trở thành tro tàn. Cô biết mình là kẻ tội đồ nên còn có sức mà chạy trốn, lẩn tránh quá khứ, đến khi biết rõ vấn đề nằm ngay trong chính bản thân mình, ngay cả làm thế nào để đứng vững cô cũng không biết nữa, sức đâu mà bỏ chạy?


Lục Dương không biết trong ba năm qua cô gái anh yêu đã bị thực tại nghiệt ngã đả kích như thế nào, là ép buộc cô bó mình trong lớp vỏ, hay dạy dỗ cô phải biết hiểu phép đời? Dù là điều gì đi chăng nữa, anh cũng không cho phép cô trở thành một Dương Thần Sơ tự tin như vậy, con người khi đã không nhận thấy điểm mạnh của bản thân mình thì đó chính là điểm cuối của thành công, mở đầu của thất bại.


Anh xoay chìa khóa, khởi động xe. Tiếng động cơ vang lên lấn át tiếng anh nói, nhưng Dương Thần Sơ vẫn nghe rõ mồn một: "Nếu xem xong cái này, em vẫn quyết định giữ nguyên lớp vỏ mỏng manh này, anh sẽ để em được như ý nguyện." Anh không ép buộc cô, không bắt cô phải đưa ra sự lựa chọn, ngữ khí rất đỗi bình thản, chỉ như hai người họ đang bàn với nhau về bữa cảm giản dị, nhưng cả người Dương Thần Sơ như bị anh đẩy ra trước vực thẳm, lựa chọn quay đầu hay nhảy xuống nằm trọn vào tay cô. Còn cô, đứng trước gió lạnh phía trước và biển lửa phía sau, chỉ biết sợ hãi nhắm tịt mắt.


Cô thẫn thờ: "Được." Họ đều là người trưởng thành, trong tình yêu không còn xuất hiện thứ gọi là cưỡng ép, họ tôn trọng sự tự nguyện, vậy nên không lời hoa mĩ, không câu dông dài, vừa đủ để cho đối phương hiểu ý, chừa không gian tuyệt mĩ cho đối phương quyết định.


Lục Dương lái xe đi đến Star. Anh không hề tránh mặt đồng nghiệp trong công ty mà nghiễm nhiên nắm tay cô đút vào túi áo mình, bước vào đại sảnh.


Vô vàn ánh mắt từ tứ phía đổ dồn vào hai người, cô như cảm thấy mình là kẻ khỏa thân, bị người khác dùng ánh mắt chân thực nhất đánh giá. Cô muốn thoát ra khỏi lòng bàn tay to lớn của anh, nhưng anh lại điềm nhuên nhìn vào những con số đang thay đổi trên thang máy: "Em còn lộn xộn nữa, có tin anh hôn em tại đây không?"


Dương Thần Sơ đương nhiên không tin anh, nơi này là nơi công cộng, nghệ sĩ, quản lí, nhân viên đi lại nhộn nhịp, hơn nữa có ai không biết mặt anh. Tuy năm nay anh đã ba mươi hai tuổi, độ tuổi này đối với một nghệ sĩ đã được coi là xế chiều hờ, nhưng danh tiếng của anh vẫn không hề thuyên giảm trong giới giả trí, trong lòng người hâm mộ. Cho dù cô không còn là phóng viên giải trí như trước nữa, quan hệ của hai người cũng không bị nghề nghiệp vướng mắc, nhưng cô và anh đã nứt làm đôi, cô tin anh sẽ không tùy ý làm vậy, Lục Dương trong ấn tượng của cô là người tuy thoải mái, nhưng không tùy tiện, anh chắc chắn sẽ không.


Cô vẫn tiếp tục cậy từng ngón tay anh ra, thậm chí còn có lúc cấu anh một cái. Môi cô lập tức cảm nhận được nhiệt độ man mát nhiễm mùi gió thu của anh. Anh đẩy cô vào thang máy, tay giỡ chặt gãy cô, môi lưỡi triền miên. Dương Thần Sơ còn chưa thoát ra khỏi sự ngỡ ngàng của bản thân, cô chỉ biết há miệng, về sau liền muốn lên tiếng phản đối lại bị anh ngăn lại, lưỡi anh quét sạch khoang miệng cô, mùi hương nhè nhẹ lan tỏa khắp không gian. Cô giơ chân định đạp vào người anh, anh lại nhẹ nhàng kẹp chặt chân cô lại, cô tiếp tục dùng tay đang bị anh giữ cấu vào tay anh, nhưng anh không phản ứng, chỉ xem hành động của cô là gãi ngứa, cô tức giận cắn vào lưỡi anh, anh lại xem như cô đang đáp trả, càng thâm nhập vào sâu hơn, như muốn hút hết không khí trong miệng cô.


Cửa thang máy không biết đã mở từ lúc nào, tiếng người vang lên trong không khí ám muội: "Ơ..."


Nhưng tiếng nói nửa chừng ấy nhanh chóng bị ngăn lại, người đứng bên cạnh lập tức đưa tay bịt miệng người đó lại, xấu hổ nhìn nửa khuôn mặt cứng đờ của Dương Thần Sơ, không biết là anh ta áy náy thật hay đang cố tình xem trò vui nữa: "Xin lỗi, xin lỗi, hai người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi." Tay anh ta ấn vào bên cửa thang máy, cánh cửa sắt màu xám bạc đóng dần lại, chỉ để một khe hở chưa đầy không phẩy không không một mi li mét.


Cánh cửa vừa khép lại, Lục Dương đồng thời rời khỏi môi cô. Anh đưa mắt ngắm nhìn đôi môi sưng đỏ của cô cũng chính là kiệt tác hoàn mĩ của anh. Như cảm thấy chưa đủ, anh đưa tay khẽ vuốt ve nó, cảm nhận được sự ươn ướt, mềm mại như bông trên đó, ngón tay thon gầy của anh khắc họa từng đường nét đôi môi của cô.


Dương Thần Sơ mặt mày đỏ lựng, phần vì thiếu không khí, phần vì xấu hổ, phần vì tức giận. Cô đưa tay quàng lấy cổ anh, đè anh gập người xuống: "Tên Lục Dương đáng chết này, anh điên rồi sao hả? Anh nghĩ gì mà hôn em, đây là phòng ngủ hay khách sạn?"


Lục Dương cười thành tiếng: "Vậy là em muốn làm ở phòng ngủ hoặc là khách sạn phải không?" Anh cố tình hiểu sai ý cô, biến nó thành một lời mời đầy khiêu gợi.


Cô dùng thêm sức, chiếc áo khoác Christian Dada 2018 FW của anh xuất hiện vết nhàu nhĩ. Chất vải như sợi thô từ áo anh chạm vào tay cô, hơi ngứa. Chiếc áo này giống như là được vá lại, những mảnh vải hình chữ nhật màu trắng, xanh lam đậm rồi xanh nhạt cứ như con côn trùng đâm vào mắt cô. Càng nhìn cô càng thấy ghét, muốn xé tan cái áo này ra, y như áo của mấy bang chủ ngày xưa vậy, đã vậy còn là bang chủ ăn mày nữa!


Cô gằn giọng cảnh cáo: "Lần sau anh còn tùy tiện làm vậy nữa em sẽ xé tan cái áo đắt tiền này của anh thành trăm mảnh! Con mẹ nó, Lục Dương, anh nghe rõ chưa?!"


Lục Dương đưa tay nắm tay coo, vòng tay nhẹ nhàng thoát khỏi sự kìm hãm của cô, ngược lại vòng tay ôm lấy cả người cô. Anh tựa cằm lên đầu cô, tiếng nói của anh trầm thấp, giống như xuất phát từ sơn động trong âm cốc, thanh thoát: "Lâu lắm rồi mới nghe thấy câu này, Sơ Sơ, cuối cùng em cũng quay trở vể rồi."


Dương Thần Sơ chưa kịp hiểu ẩn ý trong câu nói của anh, Lục Dương đã nắm tay cô bước ra khỏi thang máy.


Anh đưa cô tới một phòng nghỉ khá rộng, nhìn cách bố trí tám mươi phần trăm là phòng nghỉ của anh. Anh cuối cùng cũng thả tay cô ra, Dương Thần Sơ thấy tay mình đã đầy mồ hôi, cùng anh đi có mấy phút mà cô như vừa từ giải đấu vật lộn trở về.


Lục Dương tiến tới góc phòng, anh đưa tay mở tủ nhỏ, lấy ra một cái máy tính. Anh ngồi xuống ghế sofa lớn gần đó, ngoắc tay về phía cô: "Em lại đây."


Dương Thần Sơ không muốn quá gần gũi với anh, hơn nữa nụ hôn vừa rồi khiến cô hoảng hốt vô cớ. Cô mặt lạnh, ngồi xuống chiếc ghế xoay nhỏ cách anh khoảng năm mét: "Có gì anh nói luôn ở đây đi, em không muốn qua đấy ngồi."


Anh nở nụ cười bất lực, cũng không một mực bắt ép cô ra chỗ anh, anh mở máy tính, đánh một hàng số, bắt đầu vào việc chính.


"Ngày mẹ anh được đem đi chôn cất, em đã nhận được vật gì đúng không?" Anh nhận ra được hôm ấy tâm trạng cô thay đổi đột ngột, cho là buổi sáng cô còn mù mờ chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, tại sao đến buổi chiều đã nhất quyết muốn đẩy anh ra xa, chắc chắn trong khoảng thời gian đó, đã có thứ gì đó làm chất xúc tác, ảnh hưởng tới phản ứng của cô.


"Hôm đó em vô tình thấy một chiếc điện thoại có chưa video cảnh em và mẹ anh." Có chết cô cũng sẽ không quên được hình ảnh bản thân trong đoạn video ấy. "Em xem được hết hành động mà em đã làm với mẹ anh, lời em đả kích bà thế nào, ánh mắt tràn đầy thù hận ra sao. Tất cả, em đều được chứng kiến hết." Cô chìm vào trong quá khứ: "Đương nhiên, chuyện đó, một chút em cũng không có ấn tượng." Cô nhùn thẳng vào mắt anh, ánh mắt hờ hững.


Quả nhiên, đúng như anh suy đoán, có kẻ giở trò sau lưng, cố tình cho cô biết rõ mọi chuyện, đoạn video kia chính là mấu chốt của mọi chuyện.


"Em qua đây xem có phải là đoạn video này không." Anh đặt máy tính xuống bàn.


Dương Thần Sơ đứng dậy, đi đến chỗ anh, ngồi cách anh một khoảng vừa đủ, màn hình máy tính bắt đầu phát đoạn video. Đoạn video này không dài, chỉ có năm phút. Hết video, tiếng động cũng ngừng, bầu không khí tĩnh lặng.


Cô đưa tay sờ cằm, sát gần lại máy tính, tay cầm chuột tua lại cảnh quan trọng: "Không hẳn là giống. Đoạn video em nhận được chỉ có cảnh em nói chuyện với mẹ anh, sau đó là mẹ anh ngất trên giường." Còn đoạn video này, lại xuất hiện một người áo đen, khi Dương Thần Sơ cũng đã ngất đi, hắn ta đi ra khỏi tủ áo, lấy thứ gì đó đập vào trán mẹ Lục, sau đó trèo qua cửa sổ bỏ đi.


Hơi thở Lục Dương gần kề, anh tiến gần lại máy tính, cô có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên gương mặt anh.


"Đoạn video em nhận được chỉ chiếu đến phút thứ tư, một phút còn lại đã bị cắt ghép và chỉnh sửa."


"Nhưng anh lấy đâu ra đoạn video thứ hai này?" Cô đưa ra nghi vấn, tại sao lại đột ngột có thêm một đoạn video nữa, rốt cuộc cái nào mới là sự thật? Cô nghĩ là cái thứ hai, bởi Lục Dương không hồ đồ tới mức ghép video khác đi để lừa gạt cô. Vậy kẻ đã lén đưa video cho cô nhằm mục đích gì, sao phải làm vậy?


"Mẹ mất được hai ngày thì anh về dọn dẹp đồ đạc, vô tình thấy ở khe hở giữa hai quyển sách có máy quay nhỏ. Là của em phải không?" Anh quay sang nhìn cô một chút rồi lại rời tầm mắt vào máy tính.


Lúc này Dương Thần Sơ mới chợt nhớ ra bản thân vô quả thật có đặt một máy quay ở trong phòng. Khi ấy cô đang thử tính năng của máy quay lén đó, có lẽ về sau đã quên mất, không ngờ chính nó đã khiến gánh nặng trong lòng cô bớt đi phần nào.


Vậy kẻ kia đưa đoạn video đã qua chỉnh sửa cho cô là muốn cô thấy bản thân đã 'giết' người như thế nào, sau đó...là khiến cô mâu thuẫn với Lục Dương. Mọi chuyện dường như đang xuất hiện lỗ hổng, ánh sáng chiếu rọi vào.


Cô theo thói quen sờ bên cạnh định tìm giấy bút, chợt nhớ ra cô không mang theo túi. Cô đứng dậy, nhìn xung quanh, thấy trên bàn làm việc có vài tập giấy và bút viết: "Em mượn giấy bút của anh một chút."


Cô ngồi xuống bàn, tay liên tục viết lên giấy trắng. Lục Dương nhận ra cô đã thấy được điểm khuyết trong chuỗi những sự việc bất thường ba năm trước. Anh đi đến, cúi người nhìn thứ cô viết trên giấy.


Cô vừa viết vừa nói, như để trình bày ý kiến của mình.


"Mục đích của kẻ này là muốn chia rẽ anh với em, khiến chúng ta xuất hiện mâu thuẫn. Trước đó, cũng có sự việc tương tự như vậy.  Vương Tiểu Mai đến tìm em và nói muốn em rời xa anh, cô ta còn có ảnh chụp anh đi vào phòng ở khách sạn cùng cô ta nữa. Đối tượng dừng lại ở em và anh, mẹ anh chỉ là quân cờ." Cô khoanh tròn tên cô và anh trên giấy. "Lúc trước chúng ta gặp nạn ở ngoại ô, trong nhà của Hà Tô Diệp, anh còn nhớ hai kẻ vào tìm chúng ta không?"


"Có." Lục Dương cúi người xuống gần hơn, tay anh cầm một chiếc bút, viết tiếp những điều trong suy nghĩ của cô.


"Chúng là muốn hãm hại cả anh và em. Điều đó quá rõ ràng." Anh vẽ một mũi tên bên trái tên anh: "Quan trọng là đối tượng chúng thật sự muốn ra tay là anh. Đầu tuên là đoạn video nói anh khinh thường fan hâm mộ."


Dương Thần Sơ nhớ ra thời gian đầu cô tiếp xúc với anh, lúc đó đoạn video kia được phát tán, anh còn nghi ngờ là cô làm nữa. Cô cầm bút viết sang bên cạnh: "Bọn chúng muốn hạ bệ tên tuổi anh."


"Tiếp đến là đoạn video nói anh bạo lực với đồng nghiệp nữ, cuối cùng là đạo nhạc." Giấy trắng được hai người viết lên, chẳng mấy chốc đã kín mít. Lục Dương viết một mũi tên: "Mục đích là muốn anh bị loại trừ khỏi giới giải trí, hơn nữa là muốn anh bị mọi người phỉ báng."


"Anh còn quên mất một chuyện." Dương Thần Sơ chỉ mải nhớ lại mọi chuyện mà quên mất bí mật cô che dấu: "Chúng từng muốn anh mất mặt trong Đêm hội chào mừng năm mới của đài Hồ Nam, hôm ấy có kẻ có ý định động tay tới tai nghe của anh, khiến mọi người xoay lưng, ngờ vực với khả năng ca hát của anh." Cô bổ sung thêm một hàng chữ bên cạnh các gạch đầu dòng anh đã viết trước đó.


Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào người cô, khiến xung quanh cô xuất hiện một tầng lớp nhạt màu, đôi môi tuy có hơi nhợt nhạt những vẫn như anh đào của cô liên tục mấp máy, cô nói rất trôi chảy, giống như học sinh đang lên bảng kiểm tra bài.


Lục Dương nghe cô bổ sung, trán nhăn lại, anh đặt bút xuống bàn, xoay người cô lại: "Em vừa nói gì?"


Hết chương 67

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play