Chớm thu, trời chuyển sang dần lạnh hơn, ánh nắng bớt đậm hơn, dần nhạt màu, phủ khắp Bắc Kinh. Nắng là vậy, nhưng khí hậu vẫn lạnh như thường, trước khi ra khỏi nhà, Dương Thần Sơ quyết định khoác thêm một chiếc áo bành tô màu xám nhạt, lại đội thêm chiếc mũ họa sĩ, nhìn bản thân tươm tất trong gương, cô mới yên lòng đi đến Đài Truyền hình. Phụ nữ phải biết tự yêu lấy bản thân mình, bạn có xấu đến đâu, hay đẹp như tiên nữ, khi rời nhà, đều phải mặc đẹp trước đã, sau đó mới có quyền được tự tin hay kiêu ngạo. Sở dĩ hôm nay cô đến Đài Truyền hình là bởi vì danh sách phóng viên chuyển chuyên mục sẽ được công bố.


Đúng chín giờ, Dương Thần Sơ đi vào đại sảnh của Đài Truyền hình, người người vội đi ngược đi xuôi, thỉnh thoảng vang lên tiếng nói to của đạo diễn nào đó, chắc họ phải đi chạy tin gấp. Vị đạo diễn đó nhìn thấy cô thì mỉm cười, cô đưa tay coi như đáp trả lại.


"Dương Thần Sơ, chúc mừng cô nhé!" Đạo diễn trước khi đi khỏi Đài Truyền hình đã nói với cô câu đó.


Dương Thần Sơ biết ý nghĩa của lời nói đó, chín phần trong danh sách phóng viên chuyển chuyên mục, cô có phần, có lẽ là được chuyển sang một chuyên mục tốt. Cô mang theo tinh thần phơi phới gió xuân đi lên phòng giải trí.


Quả nhiên, đúng như cô dự đoán, khi cô có mặt tại phòng làm việc, trưởng phòng đã thông báo mười phút sau cô đến phòng họp để nhận chuyên mục mới. Ông ấy có vẻ không vui, nhiều hơn là tiếc nuối, ông ấy nói không muốn mất đi một phóng viên liều mình như cô, về sau, phòng giải trí bọn họ sợ rằng sẽ kém hơn. Cô an ủi trưởng phòng, cũng chỉ dừng lại ở mức an ủi, cô không muốn giả vờ rằng mình sẽ buồn bao nhiêu khi phải chuyển chuyên mục, bởi đây chẳng phải ý nghĩ thật sự của cô. Được chuyển sang chuyên mục khác tốt hơn, có ai lại không vui vẻ cho được, tỏ ra khiêm tốn quá, người khác sẽ cho bạn diễn kịch.


Trong phòng họp có tất cả hai mươi phóng viên, Dương Thần Sơ biết mặt khoảng mười lăm người, có người là từ chuyên mục thể thao, có người từ chuyên mục kinh tế, chính trị, ngay cả đời sống hay văn hóa, du lịch cũng có, có thể thấy lần chuyển chuyên mục phóng viên này diễn ra trên diện rộng, không giới hạn ở các phòng phát triển nào cả.


Giám đốc không có mặt ở đây, thay vào đó là phó giám đốc-Lam Cẩn Tranh chủ trì. Hôm nay, anh mặc một bộ vest màu đen, bên trong là chiếc áo sơ mi màu trắng, anh không cài cúc áo mà để mở, thấp thoáng phần xương quai xanh gợi cảm. Khi thấy cô bước vào phòng họp, anh có đưa mắt nhìn cô một cái rồi mỉm cười, Dương Thần Sơ càng tự tin hơn, cuối cùng công sức cô bỏ ra cũng được đền đáp.


Sau khi Lam Cẩn Tranh công bố rõ ràng danh sách cụ thể, có năm phóng viên được chuyển sang chuyên mục chính trị, trong đó có Dương Thần Sơ. Kết thúc cuộc họp nhỏ, trưởng ban biên tập chuyên mục chính trị thông báo những phóng viên mới được chuyển sang đến phòng chính trị, tiếp nhận công việc mới. Phóng viên chính trị và phóng viên kinh tế là hai chuyên mục có lượng công việc lớn nhất, bù lại, tiền thưởng cũng không phải là con số nhỏ.


Thật ra buổi họp phòng này chủ yếu là để mọi người làm quen với nhau, trưởng ban biên tập phân công công việc cụ thể, trong tuần này, Dương Thần Sơ phụ trách việc phỏng vấn một vị cố chủ tịch nước, mục đích để thăm dò ý kiến của ông ấy về các chính sách phát triển hiện nay.


Cô trở về bàn làm việc cũ của mình, thu dọn đồ đạc, khi đó, có rất nhiều người tới chúc mừng cô, Hầu Quân nghe tin thì lao đến như tên lửa, ôm chặt cô phấn khích, còn nói cái gì mà duyên phận, cô nghe mà nổi da gà. Cuộc sống của cô cũng chỉ mong có như vậy, khi bạn có chuyện vui, có bạn bè chia sẻ, gặp chuyện buồn, có người cùng khóc thương.


_____


Tiêu Nguyệt trở về nước ngay trong đêm, cô không quay về công ty mà trở về nhà chính của Tiêu gia.


Cũng may, cả Hạ Lan và Tiêu Phong đều ở nhà, hai người đang dùng bữa tối, tiếng cô phát thanh viên vang lên, chủ đề là về thị trường chứng khoán. Thấy cô trở về, Hạ Lan không mấy ngạc nhiên, bà chỉ bảo người giúp việc dọn thêm bát mới, nói cô ngồi xuống ăn cơm luôn. Tiêu Nguyệt không muốn chọc giận bà ngay bây giờ nên cố ngồi xuống, ăn tạm bát cơm cho ấm bụng.


Ăn cơm xong, như thường lệ, Hạ Lan và Tiêu Phong đều về thư phòng giải quyết công việc. Tiêu Nguyệt ngồi đợi khoảng mười lăm phút rồi mới lên lầu, gõ cửa thư phòng.


Thư phòng nhà họ Tiêu khá rộng, tông màu chủ yếu là một màu nâu đậm, bốn mặt đều là giá sách lớn, đủ thể loại từ văn hóa đến sách kinh doạn, thậm chí có cả sách cổ, lúc nhỏ cô đã vô số lần ở trong thư phòng này, lần mò những quyển sách bản thân cho là thú vị, đọc đến quên trời quên đất rồi ngủ thiếp đi.


Tiêu Phong đang đọc tài liệu để trên bàn, ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt ông. Tiêu Nguyệt chợt nhận ra, ông đã già rồi, hai bên tóc mai đã điểm một vài sợi tóc trắng, ông đeo một cặp kính gọng đen, mi tâm thỉnh thoảng nhăn lại, ngũ quan rõ nét, cô nhớ lúc trẻ, ông thật sự rất quyến rũ.


"Bố, con có chuyện muốn thương lượng với bố." Cô không muốn làm lỡ dở thời gian của ông, đi thẳng vào chuyện chính. Cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ: "Con muốn vay tiền của công ty."


Hạ Lan đang gọi điện thoại ỏe ngoài ban công nghe cô nói vậy thì ngừng lại, bà xin lỗi với người bên kia rồi đi vào, nhìn cô: "Con nói gì?" Bà rõ ràng là không hài lòng với lời cô nói vừa nãy.


Tiêu Phong bỏ kính xuống, ông không nóng lòng muốn ngăn cản như Hạ Lan mà điềm tĩnh hỏi lại cô, trong trí nhớ của Tiêu Nguyệt, ông luôn là người trầm ổn như vậy.


"Con định vay bao nhiêu?"


Ông hỏi vậy, nhưng cô biết, ông chưa phải đồng ý ngay, đây chỉ là bước đầu thăm dò mà thôi. Cô suy xét cẩn trọng, đưa ra một con số: "Bốn trăm triệu đô la Mỹ."


Hạ Lan tức giận: "Hàm hồ!" Bà đi đến bàn làm việc thứ hai trong phòng, đặt điện thoại xuống: "Bố mẹ tuyệt đối không cho con làm vậy, các cổ đông cũng sẽ như vậy thôi." Lời bà nói là sự thật, Tiêu Nguyệt cũng lường trước kết quả này, nhưng cô muốn thử một lần.


"Con sao lại cần số tiền lớn như vậy?"


"Con có người bạn gặp chuyện, cần ra tay giúp đỡ. Con sẽ vay đúng như quy trình, tiền lãi đều trả hàng tháng cả. Bố yên tâm." Cô cam kết. Như thấy chưa đủ để thuyết phục bố, cô đưa ra lý do: "Bố, người bạn này của con thật sự rất cần tiền. Đối với Tiêu Dao, số tiền này không phải quá lớn, hơn nữa, con bảo đảm sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi trong hai năm."


Tiêu Phong nhíu mày, ông không đồng ý với đề nghị này của cô cho lắm: "Tiêu Nguyệt, bố không biết người bạn kia có quan hệ với con như thế nào, nhưng việc này là điều không thể. Bố xin lỗi." Ông đeo kính lên, tiếp tục công việc còn dang dở.


Hạ Lan lúc này mới thả lỏng người, bà nói: "Bố con làm vậy là rất đúng." Bà hỏi: "Mẹ đoán, người bạn kia của con là cái cậu Giang Thành Xuyên phải không?"


Tiêu Nguyệt không nghĩ Hạ Lan nắm được tình hình lại nhanh đến vậy, cô đành bấm bụng thừa nhận: "Phải ạ. Nhưng mà..."


"Không nhưng nhị gì hết. Là bạn bình thường, việc này đã là điều không thể, đừng nói đến người đó lại là Giang Thành Xuyên." Bà cắt lời: "Mẹ đã nói con tránh xa cậu ta ra, ba năm trước nên cách xa, ba năm sau càng phải giữ khoảng cách với cậu ta hơn nữa."


" Sao mẹ lại có thành kiến với anh ấy như vậy, anh ấy không có nói chuyện này với con, là con tự muốn giúp đỡ!" Tiêu Nguyệt không hiểu tại sao mẹ cô luôn cố ý chia tách cô và anh cho bằng được.


"Tiêu Nguyệt." Tiêu Phong lên tiếng nhắc nhở cô, dù gì Hạ Lan cũng là mẹ cô, cô nên biết tiết chế, điều khiển cảm xúc của mình lại.


Bị Tiêu Phong nhắc nhở, Tiêu Nguyệt càng cảm thấy khó chịu hơn, đây liệu có phải là bố mẹ cô nữa hay không?


"Cậu ta không có điểm gì tốt, vậy thôi. Từ ngày mai, con nên chú tâm vào dự án sắp tới của Tiêu Dao kìa."


Công việc, công việc, lúc nào cũng là công việc. Từ khi cô có ý thức đến giờ, họ mở miệng ra là muốn cô làm việc.


Cô nói lớn tiếng: "Có phải bố mẹ chỉ muốn con làm việc thôi phải không?" Cô tiết ra hết cảm xúc dồn nén trong lòng: "Dù gì con cũng là giám đốc của Tiêu Dao, nếu con không vay được năm trăm triệu, vậy thì ít nhất cũng có một hai triệu phải không?" Làm giám đốc cũng có tiền lương, cô không phải làm người lao động không công.


"Không có một xu nào hết!" Hạ Lan lạnh lùng nói.


"Bố, mẹ!" Tiêu Nguyệt thật sự bức xúc, họ coi cô là cái gì, trẻ con lên ba? Hay là một nhân viên bình thường không thể bình thường hơn nữa.


Hạ Lan cảnh cáo cô: "Nếu con còn hành động bồng bột như vậy, mọi tài khoản của con sẽ bị đóng băng, chức vụ giám đốc này cũng không thuộc về con nữa."


"Được." Tiêu Nguyệt đi ra cửa: "Vậy con không làm nữa là được."


Thái độ cứng rắn không nhún nhường của Tiêu Nguyệt khiến Hạ Lan rất không hài lòng: "Con đứng lại."


Tiêu Nguyệt làm như không nghe thấy, đóng mạnh cửa lại.


Cô lái xe một mạch ra khỏi biệt thự của Tiêu gia, đi ra đường lớn, cô dừng xe vào lề đường, gục đầu xuống vô lăng. Hai mươi mấy năm qua, cô chỉ là công cụ lao động cho hai người họ, từ nhỏ đến giờ, cảm nhận của cô, suy nghĩ của cô, họ đều khinh rẻ nó. Là giám đốc của tập đoàn lớm, nhưng tài chính của cô luôn bị họ kiểm soát, nói trắng ra, ngoài mấy đồng để sinh hoạt, cô thật sự là kẻ trắng tay, thảm hơn cả một nhân viên bảo vệ nữa.


Thời hạn ba ngày chẳng còn mấy, tiền cô chưa gom đủ, cứ vậy mà chứng kiến Giang Thành Xuyên bị nhấn chìm hay sao?


Sự tình hôm nay như vậy, có trách thì trách cô, tình cảm không dứt nổi, cô không thể nhìn anh gặp khó khăn, cho dù ban đầu anh đến với cô là lợi dụng, nhưng cô vẫn yêu con người ấy.


Đến bước đường này, cô chỉ còn có thể trông cậy vào một người duy nhất, đó là Lục Dương. Khi cô mở lời mượn tiền anh, mặc dù anh khá nhạc nhiên khi cô cần một số tiền lớn gấp đến như vậy, nhưng anh vẫn đồng ý ngay. Cô biết bản thân là đang kéo thêm phiền phức cho anh, cho là Lục Dương có tiền thì sao? Anh vẫn chủ là nghệ sĩ, số tiền lớn như vậy, anh nhất địn phải đi gom góp khắp nơi.


Hôm ấy, Lục Dương đã nói với cô: "Em yên tâm, hai ngày nữa anh sẽ cố gom đủ tiền. Đừng lo lắng." Cuối cùng, người duy nhất cô có thể trông cậy lại là anh trai nuôi không một chút huyết thống nào. Tiêu Nguyệt cảm thấy xấu hổ, mẹ cô hại mẹ anh như vậy, anh vẫn có thể yêu thương, che chở cô như em gái ruột.


Lục Dương thật sự phải đi chạy vạy rất nhiều bạn bè, đồng nghiệp, rút hết tiền ở ngân hàng, tiền đã đầu tư, nói chung, trong hai ngày ngắn ngủi, anh đã gom đủ tiền. Cũng may là trước đây anh có đầu tư vào chứng khoán, giờ lãi khá nhiều, việc gom tiền khó khăn mới miễn cưỡng hoàn tất.


Đưa tiền cho Tiêu Nguyệt xong, anh mệt mỏi ngồi trên xe. Mấy ngày không ngủ, ăn cũng không ngon, mặt anh hốc hác, cằm đã nhọn trông thấy, cằm xuất hiện vài sợi râu.


Giờ là mười giờ đêm, Lục Dương không muốn về nhà, anh đột nhiên rất nhớ Dương Thần Sơ, anh nhớ mùi sữa tắm của cô, nhớ bữa cơm cô nấu, anh nhớ, rất nhớ...


Nhưng lái xe đến nhà cô, cảnh anh nhìn thấy lại chỉ là niềm đau.


Hết chương 64

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play