Tập đoàn Tiêu Dao tọa lạc tại vị trí vàng kim của Bắc Kinh, văn phòng giám đốc nằm ở tầng 55. Dựa theo sở thích của giám đốc mà bố trí đồ đạc. Chiếc bàn làm bằng gỗ quý màu nâu đậm đặt chính giữa văn phòng, phía sau là kệ sách, trên kệ là một hàng dài sách về tài chính kinh doanh, thể thao, nước hoa... Bốn góc phòng đều có cây cảnh xanh ngát giúp thanh lọc không khí, từ cửa sổ sát đất nhìn xuống có thể trông thấy toàn bộ con đường của Bắc Kinh, view rất tốt.
Tiêu Nguyệt nghiêm túc ngồi xử lí tài liệu, cô mím chặt môi, tay liên tục ký vào các giấy tờ quan trọng, đôi khi gặp phải sai sót, cô nhíu mày, dùng bút khoanh tròn hoặc gạch chân rồi để sang một bên, tài liệu đã hoàn tất để sang một bên. Mái tóc ngắn của cô có vài sợi rơi xuống, cô đưa tay vén vào vành tai trắng nõn nà. Những năm qua, cô đã thành công lột xác trở thành người phụ nữ mạnh mẽ trên chốn thương trường, dáng vẻ một Tiêu Nguyệt ngỗ ngược, hoạt bát của năm tháng trung học đã bị vẻ trầm ổn, trưởng thành, cứng cỏi bây giờ thay thế.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, cô vẫn không rời mắt khỏi tài liệu trên bàn, chỉ nhàn nhạt nói: "Vào đi."
Cô thư ký trẻ tuổi đi vào, thông báo lịch trình tuần này. Vốn điều này là rất bình thường, ngày ngày cô đều nghe đến nhàm chán, nhưng khi thư ký đọc đến lịch trình của thứ bảy, tay Tiêu Nguyệt đang ký tên chợt nghuệch một nét dài, kéo đến hơn nửa trang giấy. Cô hỏi lại thư ký: "Thứ bảy phải đi dự giải đấu bóng rổ quốc tế sao?"
Cô thư ký tưởng giám đốc đang chú ý vào tài liệu trên bàn nên không nghe rõ, vì vậy đọc lại lịch trình thứ bảy một lần nữa: "Vâng thưa giám đốc. Thương hiệu thời trang H của chúng ta tài trợ trang phục thi đấu cho đội tuyển NewYork Knicks của Mỹ, thứ bảy tuần này là diễn ra giải đấu, bên huấn luyện viên đã đưa ra lời mời tới xem, chúng ta không đồng ý thì không hay lắm." Cô ấy lướt máy tính bảng, tiếp tục công việc: "Tôi đã đặt vé máy bay cho giám đốc vào tám giờ sáng thứ sáu để giám đốc có thời gian nghỉ ngơi trước khi đến sân thi đấu." cô ấy đầy mắt kính, cẩn trọng hỏi lại: "Giám đốc có việc gì đột xuất sao?"
"À, không có gì." Tiêu Nguyệt tiếp tục đọc tài liệu, làm như chưa có chuyện gì: "Tôi chỉ hơi ngỡ ngàng là chúng ta tài trợ trang phục thi đấu cho họ khi nào thôi." Việc này cô thật sự không biết. Nếu biết trước H tài trợ cho đội tuyển của Giang Thành Xuyên, có chết cô cũng sẽ không đồng ý. Cô trốn tránh anh còn không kịp, dại gì đi lao vào hố lửa.
Thư ký không ngạc nhiên khi Tiêu Nguyệt hỏi vậy: "Khi ký hợp đồng với họ, giám đốc đang công tác tại Anh, tổng giám đốc đã thay cô ký kết rồi ạ."
Thì ra là Hạ Lan chấp thuận bản hợp đồng này. Bà ấy rốt cuộc định âm mưu chuyện gì nữa đây?
Hoàn thành công việc xong, thư ký xin phép lui ra ngoài. Tiêu Nguyệt dừng bút, dựa người vào ghế da, trầm ngâm suy tư.
______
Bảy giờ sáng tại Mỹ...
Tài xế lái xe đưa Tiêu Nguyệt đến sân thi đấu, cô được ban tổ chức xếp vào hàng ghế VIP, vì vậy việc theo dõi trận đấu rất dễ dàng.
Đúng tám giờ, giải đấu khai mạc, đọc diễn văn và giới thiệu các đội tham gia xong, giải đấu chính thức bắt đầu.
Có thể nói năm nay, xuất hiện rất nhiều đội bóng rổ tài năng, thậm chí có một vài trận đấu phải thi liên tiếp các hiệp phụ để quyết định thắng thua.
Kết thúc vòng bán kết, hai đội lọt vào trận chung kết lần lượt là NewYork Knicks-dẫn đầu bảng A và Washington Wizards-dẫn đầu bảng D.
Lúc này, phòng thi đấu cực kỳ sôi động, cổ đọng viên liên tục hô tên đội mình yêu thích. Nhìn vào năng lực của hai đội, hứa hẹn một trận chung kết cực kỳ hấp dẫn, cam go, mỗi đội đều có điểm mạnh và nhược điểm riêng của mình, cân tài cân sức. Nhưng một nước không thể có hai vua, một vùng không thể có hai hổ, mà giải đấu cũng chủ có một chiếc cup dành cho đội xuất sắc nhất, vậy nên, hai đội này phải thật sự chiến đấu hết mình để mang về vinh quang cho cả đội.
Hai đội có năm phút để chuẩn bị, huấn luyện viên mặt ai nấu đều nghiêm trọng, không ngừng vạch ra chiến thuật cho các cầu thủ, dặn dò họ đủ điều. Trên sân, có những cầu thủ hiện rõ sự lo lắng trên mặt, có những cầu thủ lại tràn đầy nhiệt huyết, mồ hôi chảy ra không ngừng, lại có những cầu thủ bình tĩnh, thoải mái như đây chỉ là trận đấu giao hữu giữa các đội thông thường mà thôi. Ví như cầu thủ số 15-Giang Thành Xuyên, số 28-Mike, số 23-Nick của NewYork hay cầu thủ số 05-Leo, số 19-Jackson, của Washington. Những người này đều là cầu thủ bóng rổ hàng đầu thế giới, giá trị của một người bất kỳ trong số họ cũng đủ để thành lập một công ty lớn rồi. Chẳng trách họ bình thản như vậy, bởi họ tự tin vào khả năng của mình, kiêu ngạo với tài đánh bóng của bản thân.
Tiêu Nguyệt đã từng chứng kiến Giang Thành Xuyên trên sân bóng như thế nào. Bình thường anh vốn đã là tảng băng ngàn năm, khi thi đấu lại càng lãnh khốc hơn, gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc, có khi sẽ nói với đồng đội điều gì đó. Cô tin vào thực lực của anh, nhưng trước những cầu thủ như vậy, anh liệu có dành được chiến thắng như mọi khi nữa hay không, đó là điều mà cổ động viên có mặt ở đây đều đang dự đoán không ngừng.
Năm phút chuẩn bị nhanh chóng qua đi, hai đội xếp thành hai hàng song song chính giữa sân thi đấu, trọng tài trong trang phục màu đỏ đứng chính giữa. Sau nghi thức chí chào, tiếng còi bắt đầu trận đấu vang lên, cả phòng thi đấu nồng nặc mùi thuốc súng, ai cũng như người lính trên chiến trường, luôn giương cung bạt kiếm mọi nơi.
Quả bóng rổ màu nâu cam được trọng tài tung lên không trung, cầu thủ hai đậu lập tức bật lên, dành nhau bóng.
Bóng rơi vào tay cầu thủ số 5 Leo của Washington. Người này chiều cao lên tới một mét chín tám, là người da đen, mái tóc dài được buộc gọn kiểu đuôi gà. Anh ta dẫn bóng, tiếp cận tới rổ của NewYork, thuận lợi vượt qua hàng phòng thủ. Những thành viên còn lại nhanh chóng chạy tới hỗ trợ, ngăn cản NewYork phản công. Chỉ còn lại Giang Thành Xuyên đứng gần rổ.
Leo bật người lên, ném bóng hướng vào rổ, đứng trong vòng ba điểm, nếu quả này vào Washington sẽ thành công có được hai điểm đầu tiên. Với lợi thế chiều cao của mình, dù Giang Thành Xuyên có sức bật tốt đến đâu vẫn không thể ngăn cản đường chuyền của bóng được. Rõ ràng, Washinhton không quá khác so với lời đồn, những cầu thủ này đều rất hiếu chiến, đã chạm tau được vào hóng thì nhất định phải ghi điểm. Các cổ động viên của Washington thấy thần tượng ghi điểm càng thêm phấn chấn, hô to tên của Leo.
Sau mười phút, kết thúc hiệp một, Washington thắng với tỷ số 38-27
Huấn luyện viên của NewYork mặt mày xám xịt, ông ta không ngờ chỉ sau một thời gian ngắn, Washington đã tiến bộ đến mức như vậy.
Hai đội có hai phút để nghỉ ngơi. Đội trưởng Mike tay cầm khăn lau mồ hôi trên người, lãnh đạm nói: "Chúng ta chuyển sang chơi chiến thuật tam giác, khóa chặt đường vào của Leo và Jackson xem sao."
Những người khác dừng động tâc uống nước: "Hai người?"
"Mike khóa số 5, tôi sẽ khóa số 19, ba người còn lại sẽ tổ chức phòng thủ đội hình tam giác." Giang Thành Xuyên hiểu chiến thuật của Mike.
Mike hài lòng tiếp nối: "Bọn hị chưa quen với kiểu chơi đó, chúng ta phải làm rối loạn nhịp điệu của Washington."
Trong suốt trận đấu, Lep và Jackson của Washington quá nổi trội nên chắc chắn họ sẽ bị kèm chặt, chỉ khi ba người còn lại là Ann, Coin, Vient cố gắng hơn thì gánh nặng trên hai người đó mới được giảm bớt. Trong mười phút thi đấu, Mike không chỉ gắng sức vào bóng, thân là đội trưởng, anh còn phải nắm chắc được thực lực, chiến thuật, lối chơi của đối phương.
Bên sân còn lại, Wasington hô tô: "Hiệp hai thừa thắng xông lên, cúp vô địch NBA chắc chắn là của chúng ta!"
Mười phút hiệp hai bắt đầu.
NewYork triển khai chiến thuật tam giác, kìm chặt Leo và Jackson của đội đối phương.
Tiêu Nguyệt ngồi trên hàng ghế VIL cũng nhận ra điều đó, nếu bên Wasingtpn vẫn còn phụ thuộc vào hai cầu thủ chủ chốt ấy, hiệp hai họ thua là điều chắc chắn.
Ba người còn lại của đội Washington không phải kém cỏi, chỉ là so với hai người kia, thực lực của họ không bằng, điều đáng chú ý là Coin-cầu thủ số 8 cực kỳ nóng tình, bồng bột.
Hiện tại, anh ta đang là người điều khiển bóng. Khi đến gần rổ của NewYork, Coin bị Nick chắn trước mặt, không biết anh ta đã nói gì, khiến Coin tức giận, vì vậy bóng không vào rổ, để mất cơ hội
ghi điểm.
NewYork đang sử dụng chiến thuật đả kích tâm lý vào ba thành viên còn lại của Washington, hai cầu thủ chủ chốt của họ đã bị kìm chặt, không thể ứng phó cứu giúp được. Huấn luyện viên của NewYork cười phấn khích, ông ta rất hài lòng với cách chơi hiện tại của đội mình.
Mười phút hiệp hai đã nhanh chóng qua đi, với tỷ số cách biệt đáng kể: 35-21, NewYork đã chiến thắng, tỷ số hiện giờ giữa hai đội là hòa.
Cứ như vậy, trải qua gần bốn mươi phút thi đấu, với bốn hiệp, kết quả là NewYork và Washington hòa nhau, hai đội bước vào thi đấu hiệp phụ năm phút.
Bóng được trọng tài tung lên cao, Giang Thành Xuyên nhanh chóng cướp được bóng, anh dẫn bóng tiến vào bảng rổ của đối phương.
Vient và Jackson chạy đến ngăn cản. Giang Thành Xuyên bận cao, dùng sức ném bóng vào rổ ở ngoài vạch ba điểm. Jackson vươn tay, thành công làm bóng lệch hướng, va vào bảng rổ, bật lại về phía trước. Không ngờ, Giang Thành Xuyên lại một lần nữa đón được bóng bị bật lại, ném bóng vào rổ một lần nữa bằng một cú hook shot*, thành công ghi ba điểm.
*hook shot: giơ cao và ném bằng một tay.
Leo nghiến răng, nhìn Giang Thành Xuyên bằng ánh mắt thù địch, người này quả nhiên hổ danh là 3-pointer:người chuyên ném ba điểm. Bóng vốn đã bị ngăn lại rồi, vậy mà cậu ta vẫn có thế chính xác đỡ được bóng, đứng tưg ngoài vòng ba điểm mà ném trúng rổ.
Tiêu Nguyệt bất giác nâng khóe môi lên, cô thừa biết sở trường của anh là ném bóng ba điểm và đỡ bóng bật lại.
Tiếp đó, Washington không hề kém cạnh, Leo đã liên tiếp ghi ba điểm bằng ba cú dunk* liên tục.
*dunk: úp rổ.
Còn bốn mươi lăm giây cuối cùng, tỷ số giữa hai đội vẫn đang hòa 3-3. Không khí trong phòng thi đấu được đẩy lên tột đỉnh, nóng hơn cả núi lửa.
Washington đang kiên quyết dùng chiến thuật một kèm một, họ muốn giữ chân NewYork, ngăm cản họ ghi thêm điểm. Chỉ cần kết thúc hiệp phụ này với tỷ số hòa, họ sẽ được chơi hiệp phụ thứ hai, đến lúc đó các thành viên của NewYork đã kiệt sức, khả năng chơi chắc chắn không tốt như ban đầu được nữa. Mà thế mạnh của mỗi một thành viên Wasington là gì, đó là thể lực.
Tiêu Nguyệt nhận ra chiến lược của Washington, cô nắm chặt tay, móng tay ghì vào da thịt, hằn lên vết rõ ràng, cô lo lắng NewYork sẽ bị đối thủ hút hết sức lực.
Khi chỉ còn mười giây cuối cùng, Giang Thành Xuyên, người vốn đang giữ trong tay quả bóng, bất ngờ dùng "bóng giả", thoát khỏi sự kìm hãm của Ann, anh dẫn bóng về rổ của đối phương. Tiếng bóng đập bùm bụp lên sàn nhà giống như tiếng đồng hồ đếm ngược, cả phòng thi đấu tĩnh lặng như tờ, sợ rằng tiếng kim rơi cũng nghe thấy rõ ràng, họ đều đang theo dõi vào quá bóng kia, quả bóng quyết định thắng thua của hai đội.
Liên tục dùng các pha lừa bóng lắt léo, hơn nữa những cầu thủ của Washington vốn đang ở xa kìm hãm cầu thủ của Newyork nên không thể kịp thời tới ngăn chặn đường dẫn bóng của Giang Thành Xuyên. Một mình Ann phải cật lực đuổi theo Giang Thành Xuyên, cậu ta đưa tay qua chân của anh, định bộ dành lại bóng, không ngờ Mike vốn đang bị Leo kìm chặt bất ngờ thoát ra được, chạy nhanh tới dùng chân ngăn cản. Giang Thành Xuyên thành công ném bóng vào rổ, dành một điểm cuối cùng cho NewYork, đồng hồ đếm giờ cùng lúc đó quay về con số không, tiếng còi của trọng tài vang lên, tuyên bố hiệp phụ kết thúc.
Cổ động viên phấn khích reo hò, ôm nhau vui mừng. Giang Thành Xuyên đập tay với Mike, hai người họ có sự ăn ý không ngờ trên sân thi đấu. Tiêu Nguyệt cũng phấn khích tới nỗi nhảy cẫng lên, bất ngờ bắt gặp ánh mắt Giang Thành Xuyên, anh nhìn cô đầy ý vị.
Năm thành viên của NewYork Knick lên bục nhận giải thưởng, trên mặt ai cũng hiện rõ sự vui mừng, niềm hân hoan vì chiến thắng.
"Tôi yêu cầu hủy bỏ kết quả trận đấu vừa rồi!" Trong đám người, có một thanh niên tóc vàng, mắt xanh giơ cao tay, giọng anh ta vọng lại trong phòng thi đấu. "Giang Thành Xuyên, anh ta sử dụng chất kích thích!"
Hết chương 62