Lục Dương mấy ngày nay có tham gia một show truyền hình thực tế, ngoài ra anh đang trong giai đoạn sáng tác, chuẩn bị ra ca khúc mới nằm trong album 'Sức mạnh của tình yêu'.
Lý Thấm tới đón anh lúc ba giờ sáng tại căn hộ anh ở, dạo gần đây, anh không có thời gian trở về nhà, thường là ở căn hộ do công ty chu cấp. Vốn Phong Triển cũng đi cùng hai người nhưng bên Star có cuộc họp đột xuất, anh ấy đành phải trở về giải quyết, tính ra Lục Dương thấy mình rất sáng suốt khi đưa ra quyết định chuyển nhượng công ty cho Phong Triển. Nếu không, khẳng định giờ này anh đã bận không còn hình người nữa.
Địa điểm ghi hình lần này là tại Cáp Nhĩ Tân, anh và đoàn phải ở đó quay một tuần.
Ngồi trên xe, anh chưa ngủ vội mà gửi một tin nhắn dặn dò Dương Thần Sơ nhớ chăm sóc bản thân. Ở lâu ngày với cô, anh phát hiện ra cô là người rất không biết quý trọng sức khỏe của mình. Khi bị bệnh cô thường áp dụng biện pháp há miệng chờ sung, không uống thuốc hay đi khám mà mặc kệ bệnh tự khỏi, theo như lý luận của cô đó chính là đang rèn luyện sức đề kháng cho bản thân. Ngoài ra anh cũng nhờ cô tuần này dẫn mẹ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ. Nhắn xong hết mọi việc, anh mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Bay đến Cáp Nhĩ Tân đã là sáu giờ sáng, chờ những nghệ sĩ khác cũng tham dự tập hợp nữa là bảy giờ, sau đó theo sự phân bố của đạo diễn, Lục Dương trở về khách sạn. Nghỉ ngơi một lúc và ăn sáng xong, cả đoàn bắt đầu ghi hình. Show thực tế này chủ yếu là các trò chơi cạnh tranh giống các đội, mọi người tham gia cũng rất vui vẻ, kết thúc, ai cũng mệt lả người.
Lý Thấm lái xe đưa anh về khách sạn. Đường phố Cáp Nhĩ Tân khi lên đèn rất đẹp, nếu đến đây vào mùa đông, chắc chân còn tuyệt vời hơn nữa, bởi Cáp Nhĩ Tân được mệnh danh là Thành phố băng tuyết. Vào mùa đông, đâu đâu cũng là băng đủ mọi hình thù, đến tối còn có lễ hội băng nữa, rất đẹp.
Xe đột ngột phanh gấp, cả người anh đổ về phía trước: "Có chuyện gì sao?"
Lý Thấm giọng pha chút lo lắng, quay lại: "Hình như có người vội chạy ra giữa đường."
Lục Dương lập tức mở cửa xe. Cách xe của họ khoảng nửa mét nữa là một cô gái trẻ, cô ấy cũng hết hồn, mặt trắng bệch, ngã ngồi dưới làn đường. Anh đi đến, đỡ cô ấy lên vỉa hè, thấy chân tay cô ấy có nhiều vết xây xước do ma sát với đường nhựa, anh nói với Lý Thấm đang đứng bên cạnh: "Cậu mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi."
Đưa cô ấy đến bệnh viện, bác sỹ khử trùng, rửa sạch vết thương cho cô xong. Vết thương không có gì nặng, họ có thể lấy thuốc và ra về. Lục Dương đánh giá tình trạng vết thương trên chân cô ấy: "Cô thật sự không sao nữa chứ?"
Cô gái đỏ mặt, ngượng nhụng trả lời: "Em không sao, chỉ là mấy vết xước nhỏ, không sao đâu."
Lý Thấm đứng bên cạnh cầm túi thuốc đưa cho cô ấy: "Cô về bôi thuốc này vào, còn đây là thuốc làm mờ sẹo, con gái đừng để sẹo ở chân." Cô gái đón lấy: "Đều tại tôi bất cẩn không nhìn đường, thật xin lỗi." Cô ấy cúi gập người xuống.
Lục Dương đưa tay đỡ cô ấy lên, lỗi cũng một phần là do bọn họ: "Không sao, nhà cô ở đâu, để tôi đưa cô về."
Cô gái mặt càng đỏ hơn, ấp úng trả lời: "Khách sạn Thiên Tân."
Lý Thấm ngạc nhiên :"Ấy, cùng khách sạn với chúng tôi. Nào, để tôi đưa cô lên xe."
Trong xe, không khí có chút im lặng, Lục Dương lên tiếng: "Cô tên gì?"
"Em tên Mộc Tiểu Mai, anh cứ gọi em là Tiểu Mai là được."
Lục Dương mỉm cười, trước giờ anh vẫn không kiệm nụ cười của anh. Đối mặt với mọi người, nụ cười chính là bước đầu tiên giúp bạn có được thiện cảm của đối phương.
Tiểu Mai thấy anh cười thì càng ngượng hơn, cúi thấp đầu.
Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng nói nhỏ của cô ấy: "Anh...có thể cho em xin chữ ký được không ạ?" Cô ấy ngẩng đầu lên, hai tay nắm chặt, nhue đã quyết tâm: "Em...em thần tượng anh lâu lắm rồi. Xin anh cho em xin chữ ký!"
Vừa nói, cô ấy vừa lấy từ trong áo ra một quyển sổ nhỏ và cây bút. Lục Dương khẽ cười, nhẹ nhàng ký lên tờ giấy chữ ký rồng bay phượng múa của mình. Tiểu Mai thấy vậy thì rất hạnh phúc, nụ cười lan rộng trên mặt. Ký xong, anh đưa quyển sổ cho cô ấy.
Tiểu Mai sung sướng ngắm nhìn quyển sổ, lại đưa tay vuốt lên chữ ký trên giấy. Điều hạnh phúc nhất của người hâm mộ đó chính là có được chữ ký của thần tượng, lại còn được trò chuyện cùng anh ấy. Lục Dương thấy niềm hạnh phúc toát ra từ khuôn mặt của Tiểu Mai, anh cũng thấy vui lây, ít nhất anh đã giúp cho một người cảm thấy vui vẻ. Bất giác anh lại nhớ đến cô bé của mình, cô thỉnh thường nhéo hai má anh mà nũng nịu lên tiếng: "Hồ lô vui vẻ của em, hồ lô vui vẻ của em."
Khóe môi anh tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, ánh mắt toát ra sự cưng chiều ấm áp.
Vương Tiểu Mai có vẻ cũng mạnh dạn hơn, cô thấy anh cười, tò mò hỏi: "Lục Dương, anh có chuyện gì vui sao? Có thể kể cho em không?"
Lục Dương vẫn luôn gần gũi với fan của mình, nguyện vọng của fan, nếu trong khả năng của mình anh đều sẽ đáp ứng: "À, tôi nhớ đến một kỷ niệm thôi."
"Kỷ niệm gì vậy?"
"Có một người từng gọi tôi là hồ lô vui vẻ." Cả khuôn mặt anh chìm trong ánh sáng lại càng chói mắt hơn nữa, ánh mắt hiền hòa, giọng nói dễ nghe, giống như đang mê hoặc đối phương.
Tiểu Mai có vẻ hứng thú với đề tài này: "Trước đây em cũng có người chị từng gọi em là hồ lô nhỏ." Cô ấy cười, đôi mắt cong cong, lại càng phấn khởi khi nhớ về chuyện cũ: "Chị ấy tính tình bộc trực lắm, cũng có cái tên rất hay."
Lục Dương tham gia vào ký ức của Tiểu Mai: "Tên gì?"
"Dương Thần Sơ. Anh nói xem có phải tên rất hay không?"
Lục Dương chợt ngạc nhiên, cô gái ấy trùng họ tên với cô bé của anh, để chắc chắn hơn, anh lại hỏi: "Cô ấy cũng sống ở Bắc Kinh sao?"
Tiểu Mai gật đầu: "Vâng, chị ấy là phóng viên. Có thể anh đã từng gặp chị ấy."
"Tôi quen với cô ấy." Lục Dương nói.
Tiểu Mai thấy vậy thì ngạc nhiên, không ngờ hai người thật sự quen nhau, cô thăm dò: "Anh và chị ấy là quan hệ gì?"
"Bạn bè thôi." Dương Thần Sơ không muốn anh tiết lộ quan hệ của hai người, đối với quyết định này của cô, anh không một mực ngăn cản. Cô ấy cứng đầu, nếu anh cố chấp, hai người có khi lại cãi nhau.
"À." Vương Tiểu Mai dường như hụt hẫng, cô ấy lại nói: "Anh biết không, lúc nhỏ chị ấy rất cứng đầu, ai bảo cũng không nghe. Đầu ngõ nhà em có cây nhãn, cứ đến dịp hè là từng quả nhãn to bằng hai ngón tay, nâu tròn lúc lỉu trên cành. Chị ấy rất thích, kiên quyết trèo bằng được lên cây. Cậu em đi làm về, vừa hay nhìn thấy cảnh ấy, liền cầm que, bắt chị ấy trèo xuống. Anh biết không, chị ấy sợ tím mặt, sợ đánh nên không xuống, ngồi trên cây suốt cả chiều." Cô cười lớn.
Lục Dương cũng cười, anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ nghịch ngợm ấy của cô, đến tận bây giờ, khi đã là cô gái hai mươi lăm tuổi rồi, cô vẫn còn dáng vẻ cứng đầu ấy, nhưng chính nó lại là điều thu hút ánh nhìn của anh. Có lẽ vì Vương Tiểu Mai biết nhiều chuyện quá khứ của Dương Thần Sơ, chưa kể cô lại là fan của anh, bất giác Lục Dương gần gũi với cô hơn. Hai người nói chuyện khá vui vẻ, về đến khách sạn vẫn còn cười không ngớt. Lý Thấm đưa Vương Tiểu Mai về phòng, Lục Dương cũng trở về phòng mình tắm rửa sạch sẽ, cả ngày hoạt động nhiều như vậy, người có chút khó chịu.
Mấy ngày sau đó ở Cáp Nhĩ Tân, anh thường xuyên gặp được Vương Tiểu Mai, hai người lại ngồi nói chuyện về Dương Thần Sơ lần nữa.
Tối hôm cuối cùng ở lại Cáp Nhĩ Tân, cũng là tập cuối cùng của show thực tế này, đạo diễn tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ trên bãi cỏ ở khách sạn. Bất ngờ là Vương Tiểu Mai cũng có mặt, anh hỏi cô thì được biết, hóa ra cô đang làm thêm trong đoàn này.
Trong sân cỏ có hồ bơi khá rộng, mọi người ăn uống no nê xong lại nổi hứng muốn chơi đùa. Đang trong mùa hè nóng nực, nên việc nghịch nước là rất bình thường.
Mấy người chẳng kiêng nể gì thân phận hay trang phục trên người, trực tiếp nhảy xuống hồ bơi, té nước lung tung. Lục Dương bị mọi người kéo đến thành bể bơi, anh không hứng thú lắm với nước, với lại cũng vừa tắm xong, anh không muốn người lại ướt nhẹp nữa, rất bẩn. Anh từ chối, cười trừ với mọi người.
Tiểu Mai đi đến bên cạnh anh, cô định nói gì đó thì bị mọi người té nước vào, cô nghiêng người, đưa tay né tránh, ai ngờ ở thành bể bơi nhiều nước nên rất trơn, cô bất cẩn ngã xuống bể bơi, tay theo bản năng bám vào tay Lục Dương đứng bên cạnh. Lục Dương bất ngờ cũng bị ngã xuống hồ nước cùng Vương Tiểu Mai.
Dương Thần Sơ được cử tạm sang chuyên mục du lịch để giúp họ hoàn thành chương trình sắp tới, mà địa điểm đến lần này trùng hợp là Cáp Nhĩ Tân. Cô muốn gây bất ngờ với Lục Dương nên không báo trước với anh. Cô quen với mấy người phóng viên ở thành phố này, thăm dò được khách sạn anh ở, biết được cả tối nay anh sẽ tham gia buổi tiêu của đoàn.
Cô đi đến, trốn trong bụi cỏ gần đó, định lấy điện thoại ra hù dọa anh một trận. Ai ngờ, có tiếng người hét lên, cô ngẩng lên nhìn, đập vào mắt là cảnh Lục Dương đang hôn một cô gái.
Dương Thần Sơ cứng người, điện thoại trượt khỏi tay, rơi xuống bãi cỏ.
Cô thấy tim mình nhói lên một cái rất đau, giống như có một con dao nhọn không ngừng khoét sâu trái tim cô, khiến nó rỉ máu không thôi. Cô tự nhủ mình phải tin tưởng anh, Lục Dương không phải người như vậy, anh sẽ không làm chuyện như vậy.
Nhưng mỗi người phụ nữ khi lâm vào hoàn cảnh như vậy, lý trí đều tan thành mây khói, cái còn lại là tình cảm ngu ngốc. Đây chính là điểm khiến phụ nữ luôn thua đàn ông trên thương trường, họ không đủ lý trí, nhẫn tâm như đàn ông, nên cuối cùng chỉ ôm về tổn thất cho chính mình.
Cô cần bĩnh tĩnh lại, cúi xuống nhặt điện thoại lên, rời đi như chưa từng đặt chân xuống đây.
Lục Dương khi bị ngã xuống nước theo bản năng là vươn tay ra, định bơi lên bờ. Không ngờ từ lúc ngã xuống, Tiểu Mai vẫn bám vào tay anh, anh bất ngờ phất tay, thành ra kéo cả Tiểu Mai lại gần người mình. Anh định buông tay cô ấy ra, nào ngờ cả người Tiểu Mai đột nhiên tiến lại gần, hôn lên môi anh. Anh như bị điện giật, đẩy mạnh cô ta ra, đi lên bờ, nói xin lỗi với mọi người rồi rời đi.
Tiểu Mai nhìn ra xa, ngượng ngập gãi đầu, giải thích rằng mình bất cẩn nên xảy ra tình huống xấu hổ như vậy. Mọi người cũng thông cảm, lại tiếp tục cười đùa.
_____
Dương Thần Sơ trở về Bắc Kinh trước Lục Dương ba tiếng, cô không hề nói với anh chuyện mình từng đến Cáp Nhĩ Tân. Đêm ấy khi về nhà, nằm trên giường, từng món đồ trong căn phòng của anh lại khiến cô ngâm ngẩm đau. Nước mắt cứ thế lặng lẽ trào ra, cô cố lau đi, nhưng càng lau nó lại càng dữ dội, sau cùng cô mặc kệ, im lặng khóc trong bóng tôi. Cô biết bản thân phải có lòng tin với anh, nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh ấy, cô lại đau đớn tận cùng. Cô hận bản thân mình nhu nhược, mù quáng mà phán xét như vậy, nhưng biết làm sao, khi bạn dốc hết sức lực trao trái tim cho một người, tận tâm yêu người đó, thì chỉ cần người đó cho người khác một cái ôm, cái nắm tay cũng đủ khiến bạn cảm thấy thất bại rồi, khiến bạn dấy lên một suy nghĩ: phải chẳng người đó không thật sự yêu bạn?
Tình yêu là thứ khiến con người ta ích kỷ, hoài nghi vô lý như vậy đấy.
Hết chương 46