Tô Tích Nhan còn đang mơ màng, Hà Tĩnh Mạc đã chiếm được lợi thế, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, kéo cô lại gần gũi hơn với mình, để cơ thể kề sát cơ thể trơn mịn kia, kề môi xuống hôn lên má Tô Tích Nhan.



Từng đợt cảm giác tê dại làm cho Tô Tích Nhan không khỏi rùng mình, cô quay đầu nhìn về phía Hà Tĩnh Mạc, có chút nóng vội: "Cậu...... Ưm..."



Cảm giác dịu dàng vừa nãy liền biến mất, Hà Tĩnh Mạc hoàn toàn không cho Tô Tích Nhan có cơ hội giãy dụa, trực tiếp chiếm lấy môi cô, hay tay bấu chặt ở hai bên eo cô theo động tác hôn môi, Hà Tĩnh Mạc dùng sức đè Tô Tích Nhan xuống giường.



"Cậu làm gì..."



Tô Tích Nhan thẹn quá hóa giận, làm cái gì vậy? Người này một chút cảm thông cũng không có, cô vẫn còn buồn mà, đã không biết an ủi lại còn làm như thế này. Hà Tĩnh Mạc chống lại ánh mắt cô, thở dài: "Cậu giống như khúc gỗ vậy, mình nói gì cũng không nghe, không còn cách nào khác, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng phương pháp này thôi."



"Không biết xấu hổ!"



Tô Tích Nhan trước đây cũng không nhận ra dục vọng của Hà Tĩnh Mạc mãnh liệt đến như vậy, hơn nữa đã nói gì đâu mà nói là nói gì không nghe? Gì gọi là miễn cưỡng làm hả?



Tô Tích Nhan mặc kệ, tay đẩy Hà Tĩnh Mạc ra: "Không được, lần này tuyệt đối không được!"



Hà Tĩnh Mạc nhìn cô hừ khinh bỉ một tiếng, tay di chuyển xuống, trực tiếp nắm lấy hai khỏa mềm mại kia, dường như quen thuộc mà xoa nắn vài cái, Tô Tích Nhan lập tức thở dốc, nói không ra lời. Không biết xấu hổ...... Thật không biết xấu hổ mà, đồ cô giáo xấu xa! Làm sao lại có thể... cô còn không được một lần làm công chân chính mà!



Hà Tĩnh Mạc đương nhiên cảm nhận được người Tô Tích Nhan mềm nhũn ra, nàng vừa hôn cổ Tô Tích Nhan, vừa nói: "Nhớ lần trước cậu ghê gớm lắm mà."



Tô Tích Nhan thở hổn hển, căn bản không nói ra lời, cô đương nhiên biết Hà Tĩnh Mạc nói cô ghê gớm là có ý gì, lần đó ở trên giường xém chút nữa đã lấy mạng của cô, kéo dài cho đến 4h, lần này không phải cũng thê thảm như vậy chứ hả?



"Sao hả, mình thấy biểu hiện của cậu có vẻ như không được vui vẻ cho lắm."



Cô giáo Hà giận lên rồi, tay cũng dùng thêm sức, lập tức co một chân lên, hướng thẳng về phía trước.



"Ưm... vui mà...... Mình vui muốn chết luôn!"



Tô Tích Nhan sao lại không biết Hà Tĩnh Mạc là cố ý trả thù, tự biết bản thân giống như cá nằm trên thớt, cô có nói cái gì cũng chỉ có một con đường chết.



"Mặt của cậu là nói như vậy!"



Hà Tĩnh Mạc bĩu môi, quyết tranh cãi tới cùng, chân lại thăm dò lần nữa, vuốt ve bộ phận nhạy cảm của Tô Tích Nhan, hai tay Tô Tích Nhan nắm chặt drap giường, muốn giải thoát cảm giác khó chịu này.



"Đau......"



Không còn cách nào khác, Tô Tích Nhan chỉ có thể ra đòn sát thủ này, cô đã cảm giác được cơ thể mình bắt đầu lan tràn, nếu còn tiếp tục làm chỉ sợ nước đổ khó hốt lại, đêm hôm đó tuy rằng vui vẻ nhưng Hà Tĩnh Mạc điên cuồng lại dọa Tô Tích Nhan sợ, lúc này, cô không mở miệng cầu xin tha thứ là không được.



"Đau?"



Quả nhiên, Hà Tĩnh Mạc dừng động tác lại, híp mắt nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan giả vờ đáng thương thành công, gật đầu lia lịa, "Ò, từ lần trước vẫn còn chưa có hết đau." Chỗ đó thật sự vẫn còn đau, nhưng không đến nỗi như Tô Tích Nhan diễn, Tô Tích Nhan chỉ biết Hà Tĩnh Mạc nếu sợ làm đau cô sẽ không tiếp tục làm tới, vì vậy...... Tô Tích Nhan tính chiêu này sẽ được, Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, nói: "Một lát sẽ không đau nữa."



%#%¥%#%......



Theo mỗi một động tác tay của Hà Tĩnh Mạc, quần áo trên người Tô Tích Nhan ngày càng ít đi, cơ thể nhạy cảm run rẩy nổi hết da gà, Hà Tĩnh Mạc không lập tức cởi sơ mi của cô ra, cúi xuống, hôn lên hai khỏa thỏ trắng mịn màng.



Tô Tích Nhan cảm giác người mình ngày càng nóng, mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng ham muốn dục vọng rõ ràng đang tra tấn cô, cô cắn môi, mà Tĩnh Mạc gần như cũng không có làm hành động gì khác, bởi vì trước đó cô nói đau, nên vẫn chậm chạp không đánh vào trọng điểm.



Tô Tích Nhan bị giày dò muốn rơi nước mắt, cả người ửng hồng mập mờ, Hà Tĩnh Mạc chăm chú hôn từ ngực đến xương quai xanh, sau đó đến đùi trong, động tác từng chút một dịu dàng và tôn thờ, tay cũng nhẹ nhàng khiêu khích bộ phận nhạy cạm, Tô Tích Nhan khổ sở hừ một tiếng, mở mắt ra nhìn Hà Tĩnh Mạc.



"Tĩnh Mạc, cậu, cậu còn giận mình sao?"



Hà Tĩnh Mạc cắn một cái vào vùng mềm mại của cô, nhìn cô nói: "Không phải cậu nói đau sao?"



"Ưm..."



Tô Tích Nhan rên nhẹ một tiếng, nước mắt chảy ra bên khóe mắt, thật khó chịu mà...... Người này, tại sao lại luôn ăn hiếp cô? Không để cho cô công được một lần, thấy cô lơ là mà cướp đi vị trí công cũng không nói đi, lại còn nói những lời khi dễ người ta, xấu xa xấu xa!



Trên mặt Hà Tĩnh Mạc từ nãy đến giờ vẫn luôn nở nụ cười, nàng biết Tô Tích Nhan rất khó chịu, nhưng nàng nhất định phải làm cho Tô Tích Nhan hiểu được đạo lý này, rốt cuộc ở trong nhà ai nói mới đúng, lừa dối người khác sẽ có kết quả gì. Rất nhanh, cơ thể Tô Tích tràn ra làm cho cô ném đi hết thảy rụt rè, tay cô ôm lấy cổ Hà Tĩnh Mạc, rên rỉ gọi tên nàng, một tiếng rên này không ngừng khơi dậy tâm Hà Tĩnh Mạc.



Nếu Tô Tích Nhan đã có ý chịu nhận sai, Hà Tĩnh Mạc dù sao cũng nên cho cô bậc thang để đi xuống, gia tăng tốc độ, đánh thẳng vào trọng điểm, lúc ngón tay tiến sâu vào nơi đó, Tô Tích Nhan rên lớn, cả người cong về phía trước, mày nhanh nhíu chặt lại.



Lần nãy dĩ nhiên yêu thích nhiều hơn đau đớn, trải qua giai đoạn ngây thơ ban đầu, kỹ thuật của Hà Tĩnh Mạc cũng tiến bộ rất nhiều, mỗi một động tác đi vào đều chuẩn xác, mỗi một lần đều làm cho Tô Tích Nhan không kiềm chế được mà rên lên thành tiếng, một lúc sau, cơ thể láng mịn run rẩy nhanh chóng co rút lại, Hà Tĩnh Mạc ôm tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Tô Tích Nhan, thở hổn hển nhìn vào mắt cô: "Thế nào... còn khó chịu không?



Tô Tích Nhan cắn môi nhìn Hà Tĩnh Mạc, hít sâu một hơi, lên án hành vi phạm tội của nàng: "Cậu ăn hiếp người ta."



"Mình ăn hiếp cậu hồi nào?" Hà Tĩnh Mạc cười hôn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nhanh chóng né tránh, một tay ôm lấy chân, quấn chặt bản thân lại.



Hà Tĩnh Mạc bị đẩy ra thì buồn cười nhìn cô, nhìn dáng vẻ Tô Tích Nhan cắn môi, tóc dài lộn xộn, thở dài: "Càng lớn càng thấy ra dáng thụ hơn."



"Tại sao cậu có thể bắt nạt người ta như vậy!" Tô Tích Nhan mặc kệ, hai hàng nước mắt rưng rưng nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Tại sao lần nào cậu cũng đều ở trên hết?"



Hà Tĩnh Mạc nhún vai, "Mình cũng đâu có nói cậu không thể ở trên, ai kêu cậu không có cái năng lực đó."



Là mình không có cái năng lực đó...... Lời nói này làm tổn thương Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan căm tức nhìn Hà Tĩnh Mạc, lập tức xốc chăn lên, bất thình lình xông đến, tay Hà Tĩnh Mạc chạm phải đều là da thịt mềm mại mịn màng kia, nàng hít sâu một hơi, nhìn Tô Tích Nhan không một mảnh vải nằm sấp trên người mình, hỏi: "Cậu còn muốn làm thêm lần nữa?"



"......"



Tô Tích Nhan như bánh xe lăn từ trên người Hà Tĩnh Mạc xuống, giận dỗi rúc vào trong chăn, Ok, là cô đảm đương không nỗi, bây giờ cô không có sức lực, không còn đủ hơi sức để công có được không?!



Hà Tĩnh Mạc nhìn Tô Tích Nhan như vậy cười một tràng, rồi mới đứng dậy, hôn lên hai má cô, đi vào phòng tắm tắm rửa, Tô Tích Nhan thầm mắng sắc tình của Hà Tĩnh Mạc lại nâng lên một bậc, vừa thầm oán bản thân không có được cái trình để công, một lần bị công, cả đời thành thụ, một bước sai ngàn năm hận, mặc kệ như thế nào, cô nhất định phải lấy lại bản sắc công của mình.



Đợi Hà Tĩnh Mạc tắm rửa xong đi ra cũng là lúc Tô Tích Nhan cuộn tròn trong chăn ngủ ngon lành, dáng vẻ bĩu môi quấn chăn ngủ giống y như một đứa trẻ, Hà Tĩnh Mạc dịu dàng nhìn cô một lúc, sấy khô tóc xong thì xốc chăn lên ôm cô ngủ.



Bởi vì trước một ngày ra quỹ đã phải vận động mệt mỏi, sau đó lại thêm một lần ép buộc làm Tô Tích Nhan hao tốn nhiều năng lượng, cho nên hôm sau cô thức dậy thì Hà Tĩnh Mạc đã đi làm rồi, để lại cô một mình ở trong phòng.



Tô Tích Nhan vò vò tóc rồi đứng dậy đi tắm, chân giống như mất cảm giác mà chỗ đó cũng không thoải mái làm cho cô nghiến răng, đáng ghét, Hà Tĩnh Mạc, có giỏi thì cậu để cho mình áp đi!



Tô Tích Nhan đã nghỉ ngơi một ngày, cũng không phải không biết ngại mà nghỉ ngơi tiếp, cô ăn mặc đơn giản, trang điểm nhẹ và dùng một ít đồ trang sức trang nhã, gọi một chiếc taxi trực tiếp đi Thánh Hoàng.



Lần này gặp được Tiêu tổng ở trong phòng hợp, lại không thấy giống với vẻ lẳng lơ trước đây, lần này Tiêu Mạc Ngôn thật sự rất có uy nghiêm, một tay cầm tài liệu tựa lưng vào ghế, lạnh lùng nhìn người đàn ông run rẩy ở đối diện.



"Trước khi anh tiếp nhận công ty phía Nam đã nói với tôi cái gì?"



"Tiêu tổng, tôi ...... Cô không biết, công ty phía nam không giống với tổng bộ, tôi..."



"Đủ."



Tiêu Mạc Ngôn cáu gắt nhíu mày, cô phát hiện Tô Tích Nhan ở bên ngoài nhìn vào, không còn kiên nhẫn ném sấp tài liệu lên bàn, nói: "Anh biết mình nên đi đâu rồi đó."



Một câu làm mặt người đàn ông kia xám như tro tàn, ngơ ngác nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy, đẩy cửa ra ngoài, vẻ mặt Tô Tích Nhan biểu lộ chút cảm thông với người này, chậc chậc, mùi vị hầu hạ Nữ Bá Vương thật không dễ nuốt.



"Oh, hôm nay sao lại đến đây?"



Tiêu Mạc Ngôn cười chọc ghẹo, Tô Tích Nhan rụt cổ lại, "Tôi sợ nếu tôi không đến, Tiêu tổng sẽ trách mắng tôi."



"Ha ha, yên tâm đi, chị đây luôn luôn dịu dàng với phụ nữ."



"......"



Tô Tích Nhan im lặng theo sau Tiêu Mạc Ngôn vào văn phòng, vào phòng, thư ký mang cà phê đi vào, Tiêu Mạc Ngôn lắc lư cái hông, quay đầu nhìn Tô Tích Nhan.



"Khuôn mặt nhỏ nhắn sao hồng hào căng mịn thế này, xem ra tối qua chắc ép buộc không ít ha."



Không nhắc đến thì tốt, nhắn tới thì Tô Tích Nhan liền buồn bực, bị áp cũng không phải chuyện vinh dự gì, cô có chút xấu hổ né tránh, nói: "Nói chuyện công việc thôi, chỉ nói chuyện công việc thôi."



"Đối với tôi, đây chính là chuyện công việc đó."



Tiêu Mạc Ngôn đúng là một con cáo già, cô nhìn bộ dạng quẫn bách xấu hổ muốn trốn tránh của Tô Tích Nhan thì càng thêm hứng thú. Tô Tích Nhan hắng giọng một tiếng, hỏi: "Chị không phải muốn công nghệ cốt lõi của Áng Nhiên sao?"



"Thì sao, em định đưa à?" Đôi mắt Tiêu Một Ngôn lóe sáng, "Ha ha, có điều nếu so với công nghệ cốt lõi, tôi càng muốn giữ em lại."



"Áng Nhiên là của cha mẹ tôi để lại, tôi không thể nào dâng cho người khác." Tô Tích Nhan thở dài nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn nhoẻn môi cười: "Em cũng biết, bây giờ Thánh Hoành chỉ còn lại một đám già yếu bệnh tật, tôi cần những nhân tài như em."



"Thánh Hoàng lớn như vậy, muốn loại người gì mà lại không có?"



Tô Tích Nhan cũng không quan tâm, Tiêu Mạc Ngôn nhướng mày, nói: "Nhưng mà tôi thích loại phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực, sàng lọc theo tiêu chí này, thật ra cũng không có nhiều lắm đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play