"Cậu sao lại như vậy?" Tô Tích Nhan ngượng ngùng, mặt đỏ như quả ô mai, cô như thế càng làm Hà Tĩnh Mạc thích thú cười, phối hợp với Tô Tích Nhan, đưa tay nâng cằm của cô, "Sao nào, tiểu nương tử ham muốn nên khó chịu hữ?"



"Đáng ghét, đại vương, ngài nói vậy, người ta xấu hổ chết mất." Tô Tích Nhan âu yếm cười, tim đập mãnh liệt, từ trong đôi mắt Tĩnh Mạc cô có thể nhìn thấy đêm nay nhất định sẽ xảy ra chuyện, nhưng xảy ra chuyện gì, thì cô nhìn không ra. Lần này cô nhất định sẽ nắm chặt cơ hội trong tay, không để cho Hà Tĩnh Mạc có cớ mà chạy trốn.



"Chậc chậc, xem cái mặt nhỏ nhắn mịn màng này, lúc trước là ai thề thốt nói mình là công vậy ta?"



Hà Tĩnh Mạc vuốt ve khuôn mặt Tô Tích Nhan, khỏi nói, cảm giác cũng tốt lắm, xem ra bình thường cũng chịu khó bảo dưỡng. Tô Tích Nhan cắn môi nhìn nàng, giọng điệu nũng nịu làm cho người ta chịu không nỗi chỉ muốn chà đạp.



"Đáng ghét nha, lúc nào cũng đùa giỡn người ta, đại vương không biết đêm xuân ngắn ngủi hay sao? Tại sao lại còn nói nhiều như vậy?"



Nói xong, tay Tô Tích Nhay trượt xuống dán trên lưng Hà Tĩnh Mạc, chăm chú nhìn nàng, mang theo một tia hương vị câu dẫn. Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, cả người run lên, Tô Tích Nhan nhếch môi, cười xấu xa, nhân lúc Hà Tĩnh Mạc còn đang mơ màng, hai tay giữ chặt bả vai nàng, xoay người một cái, đặt nàng nằm bên dưới.



"Đại vương, hay là hôm nay cho ta hầu hạ ngài đi."



Tô Tích Nhan cúi đầu hôn lên bả vai cùng xương quai xanh của Hà Tĩnh Mạc, da thịt trắng mịn này thật làm cho cô mê muội.



"Tô, Tô Tích Nhan......"



Bất thình lình bị hôn làm cả người Hà Tĩnh Mạc cứng đờ, Tô Tích Nhan đợi đã lâu lắm rồi, nay mắt thấy con mồi dâng đến miệng, sao cô có thể nhả ra, hai tay cô xoa nắn ngực Hà Tĩnh Mạc, miệng cắn xuống xương quai xanh khiêu gợi của nàng.



"Ưm, mình đã muốn làm điều này với cậu từ lâu."



"Trong nhà..... Còn có người..... Hôm nay đừng....."



Hà Tĩnh Mạc vẫn tiếp tục giãy dụa, chỉ là bị Tô Tích Nhan hôn đến cả người không còn hơi sức, Tô Tích Nhan cáu kỉnh bắt lấy hai tay nàng giữ sang bên, "Mình đợi không nỗi nữa."



Hà Tĩnh Mạc vừa tức vừa thẹn, đợi không nỗi? Nàng đợi Tô Tích Nhan nhiều năm như vậy sao lại đợi không nỗi nữa? Tuy rằng bất mãn vô cùng, nhưng cơ thể quả thật đã bị Tô Tích Nhan khống chế, hoàn toàn không còn thuộc về Hà Tĩnh Mạc nữa.



Tô Tích Nhan xem ra thật đói bụng lắm, tốc độ của cô nhanh như chớp, cũng không còn đủ kiên nhẫn, trong nháy mắt, quần của Hà Tĩnh Mạc đã bị kéo xuống, nhìn thấy rào cản cuối cùng không thể duy trì, Hà Tĩnh Mạc lại tiếp tục giãy dụa nhiều hơn. Tô Tích Nhan vừa đè cơ thể nàng xuống, vừa than thở: "Cậu còn ngại cái gì? Không phải là mặc quần nhỏ màu hồng phấn sao? Buổi sáng hôm nay mình đã thấy rồi, không có gì phải ngượng, cậu ngoan ngoãn nằm yên hưởng thụ đi."



"Tô Tích Nhan, cậu không biết xấu hổ!"



Mặt Hà Tĩnh Mạc đỏ lên, Tô Tích Nhan nhếch miệng, ngước lên liếc nhìn nàng sau đó lại hôn mạnh xuống quần nhỏ màu hồng phấn, "Mình không biết xấu hổ thì đã sao? Bây giờ cậu bị cái người không biết xấu hổ này khi dễ nè, có giỏi thì cậu không biết xấu hổ lại cho mình coi đi. Ây, đừng nói nha, bị kêu không biết xấu hổ làm mình thấy nhiệt huyết sôi trào đây, cô giáo Hà, kêu lần nữa đi."



"Cậu...... Cậu chờ đó cho mình......"



Hà Tĩnh Mạc thở hổn hển nói, cơ thể bị Tô Tích Nhan tra tấn không kiềm chế được mà run rẩy, nhiệt nóng từ trong ra ngoài, nói đứt quãng không thành câu. Tô Tích Nhan tự nhiên cảm giác được cơ thể nàng có thay đổi, dịu dàng cười, tiếc tục hôn lên đùi nơi da thịt mẫn cảm.



"Từ lúc mình xác định là mình yêu cậu, mỗi ngày mình đều nghĩ đến làm sao áp được cậu, làm sao khi để khi dễ cậu, làm sao để đặt cậu trên giường mà hung hăng..."



"Cậu không được...... Không được nói..."



Cơ thể Hà Tĩnh Mạc bị dày vò, nơi ấy đã muốn mẫn cảm mà tràn ra, Tô Tích Nhan không biết cố ý hay là vô tình, cứ dây dưa giữa đùi và bụng dưới không chịu tiến tới, cơ thể Hà Tĩnh Mạc cũng theo đó mà phập phồng, Tô Tích Nhan cảm giác được, nhíu mày: "Sao hả, thoải mái không, kỹ thuật của mình cũng không tệ ha."



"Không biết xấu hổ!"



Hà Tĩnh Mạc đã không còn từ gì để hình dung Tô Tích Nhan hiện tại, nếu biết cô sẽ như thế, thì trước đây có ra sao nàng cũng sẽ áp đảo cô một lần, để diệt đi uy phong của cô. Tô Tích Nhan nhìn ra nàng giãy dụa, rốt cuộc là do bản thân ham muốn, cũng không muốn làm khó nàng, cởi xuống tầng bảo hộ cuối cùng của Hà Tĩnh Mạc.



Tuy rằng không phải lần đầu khỏa thân trước mặt nhau, nhưng có thể thưởng thức mà không bị hạn chế như vậy vẫn là lần đầu tiên, Hà Tĩnh Mạc tự lừa dối mình lấy tay che mắt, Tô Tích Nhan tham lam nhìn ngắm, cô thầm rên rĩ trong lòng ước chừng mười giây, không chần chừ, nhanh như hổ đói vồ mồi mà hôn lên.



Môi ma sát, lưỡi liếm nhẹ nhàng, Hà Tĩnh Mạc cảm thấy thân thể mình như ngồi trên ma thiên luân, lúc cao lúc thấp, Tô Tích Nhan tận tình phóng thích ham muốn dục vọng đã lâu của bản thân, cô tự cởi quần áo của mình, chân bò lên chân Hà Tĩnh Mạc.



Tuy ràng đã bị tra tấn đến không thể cử động, Hà Tĩnh Mạc vẫn cảm thấy được hai bên đùi mình chảy xuống nhiều mật ý, mặt nàng nóng dần lên, mà Tô Tích Nhan hôn lại càng nhiệt tình, Hà Tĩnh Mạc cảm giác như có một dòng nước ấm nhộn nhạo ở trong lòng, cơ thể trong chốc lát trở nên căng thẳng, nàng cắn chặt môi.



Tô Tích Nhan cảm giác được cơ thể Hà Tĩnh Mạc run rẩy, hai tay đè lại chân nàng đang không ngừng khép chặt, miệng cũng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng, Hà Tĩnh Mạc nhịn không được mà than nhẹ ra tiếng, cả người giống như nụ hoa co rút lại.



"Hihi, thoải mái không, Tĩnh Mạc?"



Vừa xong việc Tô Tích Nhan liền tự hào ôm lấy Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc mệt đến không muốn nói chuyện, trán ướt đẫm mồ hôi, Tô Tích Nhan yêu thương hôn chóp mũi của nàng, "Tạm thời như vậy thôi, dù sao trong nhà có người cũng bị giới hạn, mình muốn ở trong nhà chỉ có chúng ta mà hung hăng yêu cậu."



Hà Tĩnh Mạc liếc xéo xem thường, lần tới, nàng nhất định sẽ làm cho Tô Tích Nhan không thể lên mặt được nữa.



"Mệt sao?"



Tô Tích Nhan nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc lắc đầu, vẫn như trước không nói chuyện. Tô Tích Nhan cười xấu xa, cúi đầu, dùng môi vừa mới hôn bộ vị tư mật của Hà Tĩnh Mạc mà hôn lên cánh môi đỏ mọng, "Vậy nếm thử hương vị của cậu đi."



"Cậu...... Đừng......"



"Ây da, ngại cái gì nữa, khi nãy không phải đã hôn hết rồi sao?"



"Khốn khiếp!"




*********




Trong phòng người trẻ tuổi thì hừng hực lửa nóng, còn bên hai người phụ nữa tuổi trung niên thì lạnh lẽo hơn rất nhiều.



Từ lúc về nhà, Hạ Linh Doanh vẫn ngồi lì bên giường không nói một lời, biểu tình như dại nhìn chính mình trong gương, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Tiêu Mạc Ngôn cũng có chút bối rối không biết nên nói gì, phải biết rằng hai người đã nhiều năm không cãi nhau, tựa hồ có chút lạ lẫm.



Tiêu Mạc Ngôn nghĩ đến cách thức giảng hòa sau cãi nhau trước đây của hai người, cô liếm môi, đi đến bên giường, ôm lấy Hạ Linh Doanh, dùng miệng đẩy tóc của nàng ra, nhẹ nhàng mút lấy vành tai nàng, muốn dùng hết biện pháp "Thu phục" Hạ Linh Doanh.



Hạ Linh Doanh có cảm giác được từng đợt tê dại lan tràn khuếch tán, cho dù là bị người kia khi dễ trăm ngàn lần, nhưng cảm giác trí mạng vẫn chưa từng dịu đi, tay nàng quấn chặt lấy chân, cơ thể cứng ngắc vẫn không có phản ứng với Tiêu Mạc Ngôn.



Tiêu Mạc Ngôn liếm một hồi vẫn không thấy Hạ Linh Doanh có một chút phản ứng, cô cảm thấy không hứng thú gì nữa, tựa cằm lên vai Hạ Linh Doanh, "Hạ Hạ, em còn giận ta sao?"



"Em làm sao dám."



Giọng điệu Hạ Linh Doanh lạnh lùng, biểu tình cũng không một chút ấm áp, Tiêu Mạc Ngôn cười khổ, tính bướng bỉnh của người này bao nhiêu năm rồi cũng không thay đổi.



"Ngoan, không giận nữa mà, là ta không đúng, ta không nên chọc Hạ Hạ của chúng ta, thôi mà?"



Tiêu Mạc Ngôn cười dỗ ngọt Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh không quan tâm điệu bộ này của cô, cười lạnh: "Em là ai, mà phiền Tiêu tổng phải nhọc lòng như vậy."



Vừa nghe hai chữ Tiêu tổng, Tiêu Mạc Ngôn có chút nổi nóng, cô rút tay đang ôm Hạ Linh Doanh lại, đứng dậy, đi đến giường dối diện Hạ Linh Doanh, "Hạ Hạ, em nhất định phải như vậy sao?"



Hai tay khoanh trước ngực, đây chính là động tác chiêu bài khi tức giận của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh sao lại không biết, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cắn môi dưới, trong mắt hiện lên một lớp sương mờ. Nàng còn nhớ rõ sinh nhật năm nay, Tiêu Mạc Ngôn ôm nàng hứa hẹn, cho dù ở bên nhau bao lâu cũng vẫn sẽ như vậy, không chê không rời.



Hay cho một câu không chê không rời......



Nhìn đến biểu tình ủy khuất của Hạ Linh Doanh, tim Tiêu Mạc Ngôn tê nhói, cô thở dài, đi đến bên người Hạ Linh Doanh, ngồi xổm xuống, ngước lên nhìn nàng, "Chúng ta không gây nữa, có được không? Đã có tuổi cả rồi, còn học theo lớp trẻ cãi nhau nữa sao?"



Hạ Linh Doanh nhìn khuôn mặt trước mắt bất kể trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn tinh tế như vậy, thậm chí lại còn thêm mê người, đôi mắt quyến rũ yêu mị, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi anh đào khiến cho người ta hãm sâu trong đó, tay nàng ôm lấy má Tiêu Mạc Ngôn, nhẹ nhàng vuốt ve, trong mắt tràn đầy tình yêu.



Ánh nhìn của Hạ Linh Doanh làm Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy chua xót, không chớp mắt nhìn nàng, như đứa trẻ vô tội bị vứt bỏ. Hạ Linh Doanh nhìn vào mắt cô, "Tiêu, chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi?"



"Còn ba tháng nữa là tròn mười năm."



Tiêu Mạc Ngôn không chút chần chừ trả lời Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh gật đầu, vuốt ve môi cô, "Tiêu, mười năm rồi. Em chỉ muốn hỏi người một câu, có phải người... đã chán ghét em rồi không?"



"Em nói cái gì?!"



Tiêu Mạc Ngôn bị sốc, trước kia cho dù hai người cãi nhau như thế nào, Hạ Linh Doanh cũng sẽ không nói ra lời đau lòng đến như thế, hai chữ "Chán ghét" có bao nhiêu nặng nề, nàng so với người khác càng hiểu rõ. Tiêu Mạc Ngôn không muốn rối rắm hơn, cô nhìn vào mắt Hạ Linh Doanh, mạnh lắc đầu, "Vợ à, em nói bậy bạ gì đó? Ta làm sao có thể chán ghét em?"



Hạ Linh Doanh nhìn cô cười cay đắng, "Tiêu, người biết không? Hôm nay người bỏ mặc em một mình trên đường, em thật sự sợ hãi."



"Ta biết, ta biết. Ta xin lỗi, vợ à."



Thái độ của Hạ Linh Doanh càng làm Tiêu Mạc Ngôn sốc nặng, cô khủng hoảng cầm tay Hạ Linh Doanh vuốt ve khuôn mặt mình, Hạ Linh Doanh không chớp mắt nhìn gương mặt mà nàng vô cùng mê luyến, càng nhìn, nước mắt lại theo hai má tuôn rơi không ngừng.



Tiêu Mạc Ngôn đau lòng nhanh chóng lau đi nước mắt cho nàng, Hạ Linh Doanh lại né tránh tay cô, nghẹn ngào nói: "Tiêu, em luôn biết cũng luôn hiểu được, không có người, em cũng chẳng có gì cả, ở trong thời điểm đó, giây phút mà người bỏ đi, em mới hoàn toàn biết được thứ cảm giác đau đến xé lòng này, cái thứ cảm giác mất hết tất cả vô cùng đau đớn này."





"Vợ, em muốn làm gì?" Tiêu Mạc Ngôn hoảng sợ nhìn Hạ Linh Doanh, đôi tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play