Tô Tích Nhan muốn khóc, cô cảm thấy ông trời là đang bỡn cợt mình, cô thật vất vả mới có đủ dũng khí cởi sạch để dụ dỗ Hà Tĩnh Mạc, tại sao lại biến thành kết cục bi thảm như vậy.



Trong chớp mắt, Tô Tích Nhan cảm giác cả bầu trời đang phủ đầy bông tuyết, bông tuyết lại như rơi trên cơ thể cô, khiến cô run rẩy vì lạnh, đợi đến khi bông tuyết tan rồi, Tô Tích Nhan ngẩn người nhìn đăm đăm bức tường tuyết trắng đối diện.



Tĩnh Mạc, rốt cuộc đến khi nào cậu mới trở về cứu mình a?



Kim đồng hồ cứ xoay, nhìn thấy trước mắt sắp đến 9 giờ, hai cánh tay Tô Tích Nhan bị khóa lại một chỗ đến tê rần lạnh cóng, cô cắn môi, cố gắng thay đổi tư thế, nhưng cũng không có hiệu quả cho lắm. Đợi đến 9h30, hi vọng đang ở ngay trước mắt, màn hình di động lại sáng lên, một cái tin nhắn đến, Tô Tích Nhan giãy dụa liếc nhìn, mặt liền tái đi.



Tiêu Mạc Ngôn: Tiểu Tô Tử, chị đây đã về nhà, có mua cho em vịt nướng thơm ngào ngạt, thế nào, đối xử với em không tệ đúng không?



......



Trời ơi!



Tô Tích Nhan nhìn thấy tin nhắn này thiếu điều muốn cắn lưỡi tự vẫn, ông trời sao có thể tàn nhẫn với cô đến thế! Trong lúc nhất thời, Tô Tích Nhan vốn đang tự trấn an bản thân lại động đậy muốn đứng lên, cô cắn răng cọ quậy cổ tay đang bị còng, da ma sát dần trầy trụa cũng không ngăn nỗi cô tiếp tục giãy dụa, bộ dạng bây giờ của cô nếu để cho Tiêu Mạc Ngôn thìn thấy thì không bằng cô đập đầu chết quách cho xong! Nếu không nửa đời còn lại cũng đừng nghĩ đến ngẩng đầu làm người!



Thật không may, còng tay này là hàng thật, cho dù làm gì không có một chút sứt mẻ, cổ tay Tô Tích Nhan đã bong một mảng da, đến mức chảy máu rồi mà vẫn không có tác dụng, cô cắn răng chịu đau cố gắng vật lộn. "Răng rắc" một tiếng cửa mở ra vang lên.



Tô Tích Nhan hận! Hận bản thân vì cái gì lại tin lời Tiêu Mạc Ngôn rồi giao chìa khóa cho cô ấy, cô hận đến muốn chết!



"A, Tiểu Tô Tử? Sao không ra nghênh đón tỷ tỷ?"



Giọng nói vui vẻ của Tiêu Mạc Ngôn vang lên ở phòng ngoài, Tô Tích Nhan dùng chân khiều cái chăn lại để che lên người, cho dù chết cũng phải chết có thể diện một chút, cô đang cố gắng duỗi chân thì tiếng gõ cửa lại vang lên.



"Tiểu Tô Tử? Tiểu Tô Tử? Không có ở đó sao?"



Tiêu Mạc Ngôn than thở lèm bèm một mình, Tô Tích Nhan nghe tiếng bước chân dần đi xa, thở phào một hơi, vội vàng nín thở tiếp tục khiều chăn, chăn này còn chưa kịp trùm lên hết, cửa phòng đã bị đẩy ra. Vẻ mặt Tiêu Mạc Ngôn như nở hoa, thong dong tiến vào.



"Ta biết em ở đây mà, em...... a!!!?



Tiêu Mạc Ngôn quả nhiên không phụ kỳ vọng xuất hiện ngay trước mắt, tay cô ấy còn xách vịt nướng đang nóng hôi hổi. Tiêu Mạc Ngôn trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, choáng váng xen lẫn giật mình. Mấy giây tiếp theo, Tiêu Mạc Ngôn lập tức che miệng làm ra bản mặt đạo đức giả, mặt Tô Tích Nhann nhanh bị thêu cháy rồi, cô cúi đầu, không dám nhìn Tiêu Mạc Ngôn.



"Em đang chơi trò gì vậy?"



Không hổ danh Tiêu tổng, kinh ngạc vài giây thì đã lấy lại được tinh thần, lấy lại tinh thần xong liền chiếm tiện nghi*, thậm chí còn như không cần thở. Cô bước nhanh đến bên Tô Tích Nhan, nhìn không chớp mắt, ánh mắt trợn tròn kháu khỉnh.


*chiếm tiện nghi: kiếm cách đạt được mục đích



"Chậc chậc chậc chậc, cái dáng em, ôi, nhìn ngực này, giống hai cái túi đấm bốc ghê ta, bình thường mặc đồ nhìn không ra nha!"



Ánh mắt khen ngợi của Tiêc Mạc Ngôn làm Tô Tích Nhan không chịu nỗi, cô trừng mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, giọng nức nở như khóc, "Cô không được nhìn!"



Tiêu Mạc Ngôn lùi về phía sau một bước, rung đùi đắc ý trêu chọc cô, "Không được nhìn? Vậy em lại che mắt ta đi, nè, lại đi!"



Tô Tích Nhan thật sự muốn chết, cô chưa từng nghĩ tới thân thế mình chưa cho Hà Tĩnh Mạc nhìn đã bị bà cô này lạm dụng đùa giỡn, cô nghĩ kỹ rồi, đợi đến khi cô được thả ra chuyện đầu tiên mà cô muốn làm chính là dấy dao chém chết Tiêu Mạc Ngôn!



"Chậc chậc, ta phải khen em nha, Tiểu Tô Tử, tinh thần tiến thủ của em so với ta năm đó còn dữ dội hơn nhiều, ta năm đó cũng không có lá gan lớn như em nha."



Đã thế Tiêu Mạc Ngôn còn châm thêm dầu vào lửa, giọng cười khúc khích nghe như con vịt chết, Tô Tích Nhan cắn môi ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, trong mắt tràn đầy lửa giận. Vừa nhìn thấy ánh mắt đỏ rực của Tô Tích Nhan khiến Tiêu Mạc Ngôn giật mình trong giây lát, sau liền như nở hoa trong lòng, "Ây da, sao nào, em nghĩ xấu cho tấm lòng của ta thì có? Chuyện này em cũng không nên trách tôi, Tiểu Tô Tử, là tự em lõa thể cho ta xem mà."



"Cô đi ra!"



Nước mắt chực trào trong đôi mắt Tô Tích Nhan, Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm cô hỏi, "Em thật sự muốn ta đi?"



"Cô đi ra!"



Tô Tích Nhan thật hận không thể nhảy lên bóp chết Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn nhún vai cười xấu xa, "Một lát nữa phu nhân của ta trở về, ta nhất định sẽ kêu nàng vào xem màn biểu diễn này của em. Đi đây, bye bye."



Nói xong, Tiêu Mạc Ngôn không chút chần chờ, quay đầu bước đi, Tô Tích Nhan cắn môi nhìn cô ấy, ngay lúc Tiêu Mạc Ngôn mở cửa sắp đi ra ngoài, cô nhịn không được kêu lên: "Tiêu tổng!"



Bởi vì sốt ruột, giọng nói kiềm chế không được run run, trong lòng cô, Tiêu Mạc Ngôn chính là loại người [ngưu tầm ngưu, mã tầm mã]*, tuy rằng việc đi xem cô lõa thể nói ra thấy xấu hổ như vậy nhưng không chừng tiên nữ Hạ Linh Doanh lại có thể nhìn được. Tiêu Mạc Ngôn phân tích thấu đáo suy nghĩ trong lòng cô, biết chắc cô sẽ phản ứng như thế, cười quyến rũ, quay người lại nhìn Tô Tích Nhan, "Sao nào? Ta đi thấy luyến tiếc sao?"


*chọn người giống mình, chọn người chung chí hướng



"Cô mở ra giúp tôi ....."



Tô Tích Nhan chưa từng có thái độ nhỏ nhẹ nay lại cầu xin Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn cũng không để ý, "Tại sao ta phải giúp em, coi cái thái độ khi nãy của em, ta cũng không muốn giúp."



"Thật xin lỗi."



Người thì đang không một mảnh vải, còn dám không cúi đầu, bộ dáng vâng lời của Tô Tích Nhan làm cho Tiêu Mạc Ngôn cười căng cả mặt, cô ho một tiếng, đanh mặt lại như cũ, "Giúp em cũng được, có điều em phải đồng ý với tôi một điều kiện."



"Cô đừng có mà mơ!"



Tô Tích Nhan nổi giận, hai mắt đỏ rực nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn khẽ cười, vẫy tay: "Vậy ta đi nha."



"Tiêu, Tiêu tổng!"



Tô Tích Nhan cuối cùng vẫn là yếu thế hơn, cô nhìn Tiêu Mạc Ngôn thỏa hiệp, Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười hài lòng, đi đến ngồi xuống bên giường, "Nhìn biểu tình này của em, ta cũng không nỡ bỏ mặc, yên tâm a, bắt đầu từ mười năm trước, ngoài phu nhân ta ra, ta cũng sẽ không chạm vào người con gái khác. Em a, chỉ biết suy nghĩ xấu cho người khác, ta tốt đẹp đến thế mà –"



"Tiêu tổng, rốt cuộc cô muốn làm gì? Tôi van xin cô, để tôi chết dể dàng một chút đi."



Tô Tích Nhan cắn môi đã muốn tứa máu, Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy thái độ sốt ruột này của cô cũng đã muốn bỏ qua cho cô rồi, "Vậy đi, từ này về sau, cho dù là trong trường hợp gì, em cũng phải gọi là ta là Tiêu tỷ tỷ."



"......" Vô sĩ! Tô Tích thầm mắng trong lòng, nhưng nghĩ tới tay còn đang bị khóa, thái độ của cô không thể không dịu lại, "Tôi gọi cô là Tiêu mỹ nhân có được không?"



"Không được! Ta đâu có gọi em là Tô đại gia!"



Tiêu Mạc Ngôn cũng không có kiên nhẫn, đã đến nước này còn dám cò kè mặc cả với chị à, không có xem giá thị trường hả!



"Thôi vậy, ta thấy em nói chuyện cũng không có lòng thành gì hết, ta đi cho rồi!"



Tiêu Mạc Ngôn giả vờ tức giận đứng dậy bỏ đi, Tô Tích Nhan vội vàng gọi lại, "Được, tôi đồng ý!"



Tiêu Mạc Ngôn quay đầu lại, nhìn cô cười quyến rũ, "Em đồng ý với ai vậy?"



"Tôi đồng ý với chị, Tiêu tỷ tỷ......"



Tô Tích Nhan nắm tay thành quyền, Tiêu Mạc Ngôn, cô tốt nhất đừng rơi vào trong tay tôi!



"Ha ha, đau bụng quá, nói cho tỷ tỷ nghe, em để cái chìa khóa ở đâu?"



Tiêu Mạc Ngôn cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người, Tô Tích Nhan nói một hơi, "Trên đôi dép của Tĩnh Mạc."



"Hừ, mệt cho em vậy cũng nghĩ ra cho được, chờ đi nha." Tiêu Mạc Ngôn nói gì cũng đều là có ẩn ý, huống hồ cô thấy bộ dáng hôm nay của Tô Tích Nhan hơn phân nữa là vì chuyện Hà Tĩnh Mạc vẫn còn giận, nói như thế nào đi chăng nữa, cô cũng nên giúp một chút.



Đi ra ngoài cửa chính, Tiêu Mạc Ngôn lấy cái chìa khóa ở trong dép lê của Hà Tĩnh Mạc đem trở về, cô nén cười mở còng tay cho Tô Tích Nhan, nhìn vết máu trên cổ tay Tô Tích Nhan, cô không khỏi cảm thán, "Ây, đúng là người trẻ tuổi a, thật sự có thể vì tình yêu mà đổ máu. À phải rồi, còn vịt nướng em ăn không?"



Tô Tích Nhan hận không thể cắm đầu xuống đất, đến khi còng tay được mở ra, cô cảm giác như trời đã sáng trở lại rồi.



"Đi ra ngoài, ra ngoài, chị đi ra ngoài ngay!"



Cánh tay vừa có thể cử động, Tô Tích Nhan liền đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra ngoài, Tiêu Mạc Ngôn cũng vẫn cứ cười, không thèm chấp nhặt với cô.



Không còn ai nữa, Tô Tích Nhan mặc lại quần áo, cô cúi đầu nhìn cổ tay ửng đỏ, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt hốc hác của mình trong gương, nhịn không được nữa, để từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống. Đang khóc, lại nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài.



"Hi, Tĩnh Mạc về rồi à, ăn cơm không?"



"Không cần đâu, cám ơn Tiêu tổng."



"Hầy, khách sáo quá."



Hà Tĩnh Mạc mệt mỏi vội vã đi vào phòng, đêm nay làm việc nàng không có phút nào yên lòng, cứ cảm thấy có chuyện gì đó, nàng đẩy cửa phòng ngủ vội tìm Tô Tích Nhan, ai ngờ được, cửa vừa đẩy ra, cả người đã bị người khác ôm lấy thật chặt, làm cho nàng không thể không lùi về phía sau vài bước để cân bằng lại cơ thể mình.



"Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc......"



Tô Tích Nhan gọi một tiếng "Tĩnh Mạc" thật ủy khuất, nước mắt như hạt châu trong xâu chuỗi đứt ra, không ngừng rơi xuống, con tim Hà Tĩnh Mạc như bị túm lấy, nàng lo lắng nhìn Tô Tích Nhan, "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"



Tô Tích Nhan khóc đến run rẩy cả người, tóc dài rối loạn, còn chưa có trang điểm lại, cô đưa cổ tay của mình lên cho Hà Tĩnh Mạc xem, "Cậu xem nè."



"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"



Nhìn thấy miệng vết thương, Hà Tĩnh Mạc cảm thấy cả người mình như muốn nổ tung, Tô Tích Nhan lại gào khóc, khóc đến con tim tan nát, cô run rẩy, chỉ vào cái còng tay trên giường, "Mình bị... mình bị người ta ức hiếp!"



"Cái gì?"



Hà Tĩnh Mạc bất ngờ mở to hai mắt, Tô Tích Nhan cắn môi ôm chặt lấy nàng, "Cậu phải làm chủ cho mình a!"



Bên ngoài, Tiêu tổng đang ăn dưa hấu, trùng hợp Hà Tĩnh Mạc về chưa bao lâu thì Hạ Linh Doanh cũng trở về, cùng cô trò chuyện.



"Phu nhân, ta nói với em cái này, hôm nay ta làm được một chuyện tốt nha."



"Thế sao?" Hạ Linh Doanh cười khẽ, nghi ngờ nhìn cô, "Người không phải lại bắt nạt ai chứ hả?"



Tiêu Mạc Ngôn cười, ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, không chớp mắt nhìn Hạ Linh Doanh, "Đương nhiên không phải, ta giúp Tô Tích Nhan –"



"Tiêu Mạc Ngôn!!!"



Hà Tĩnh Mạc hét lên cắt ngang lời nói của Tiêu Mạc Ngôn, dọa cô ấy rùng mình một cái, Hạ Linh Doanh cũng vô cùng kinh ngạc, đến đây đã lâu, nàng cũng chưa từng nhìn thấy Hà Tĩnh Mạc tức giận, thậm chí đến nói chuyện lớn tiếng cũng không có, hôm nay bị gì vậy? Lẽ nào Tiêu Mạc Ngôn lại gây chuyện?





Đang thắc mắc thì cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh ra, liền thấy Hà Tĩnh Mạc nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, còn có Tô Tích Nhan khóc sướt mướt theo phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play