Nụ cười của Hà Tĩnh Mạc đông cứng trên mặt, nàng thật sức giận, tay hung tợn ngắt eo Tô Tích Nhan, "Giễu đi đi, cậu giễu đi, tôi xem cậu có thể giễu tới khi nào."


"Đau! Tôi giễu cái gì?" Tô Tích Nhan đau đến hấp một ngụm khí lạnh, cô bắt lấy tay Hà Tĩnh Mạc, nhìn nàng, "Tôi nói có gì sai sao? Một người đàn ông có tuổi khó coi không nói, các phương diện khác của các người cũng khác nhau, hơn nữa phương diện kia của hắn nhất định rất kém cỏi, sẽ không thể cho cậu được cuộc sống hạnh phúc."


"Tôi thấy cậu là nói hưu nói vượn!" Hà Tĩnh Mạc vừa thẹn vừa giận tiến lên nhéo mặt Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan đau đến nhe răng, nhưng lại không chịu nhận thua cầu xin tha thứ, cô cố nén đau đớn cố chấp nhìn Hà Tĩnh Mạc, cắn môi bộ dáng đáng thương chết người, cuối cùng ánh mắt ướt át kia vẫn là làm cho tâm Hà Tĩnh Mạc sụp đổ, nàng thở dài, buông lỏng tay ra.


Xoay người rúc vào trong chăn, Hà Tĩnh Mạc chỉ để lại cái ót ló ra cho Tô Tích Nhan nhìn, người như vậy, nàng quá lười để tranh cãi lãng phí hơi sức, Tô Tích Nhan sờ sờ mặt mình nóng lên như bị thêu đốt, tâm tình chán nản. Vẫn còn chưa gặp mặt, bởi vì cô nói bậy Ngụy Ninh vài câu liền tỏ thái độ ác liệt như vậy, này nếu gặp mặt còn tán gẫu vui vẻ thì sao? Trách không được người ta nói có tình yêu trước mắt, tình bạn liền tựa như tờ giấy, một nhát đâm đã rách nát! Hà Tĩnh Mạc trọng sắc khinh bạn! Tô Tích Nhan căm giận Hà Tĩnh Mạc phủi tay cũng theo đó nằm xuống, lần này cô sẽ không chịu thua, đắp chăn đưa lưng về phía Hà Tĩnh Mạc, không ai để ý ai.


Gần mười phút thời gian, bên kia liền truyền đến tiếng hít thở nhịp nhàng của Tô Tích Nhan, thân hình gồng chặt cũng dần dần thả lỏng. Hà Tĩnh Mạc thở dài, xoay người, đem chăn dưới chân cô kéo ra, đắp chăn lại cho cô đàng hoàng. Trong mơ hồ, Tô Tích Nhan nỉ non một tiếng, thói quen rúc vô trong lòng Hà Tĩnh Mạc. Hà Tĩnh Mạc ôm chặt cô, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, tắt đèn, hôn lên trán cô, liền ngủ.


Ngày hôm sau Hà Tĩnh Mạc dậy từ sớm, ăn sáng xong liền lôi chăn ra khỏi người Tô Tích Nhan.


"Tôi mệt lắm!" Tô Tích Nhan bực bội thức dậy, tâm trạng cũng không tốt, thái độ kích động hơn thường ngày. Hà Tĩnh Mạc không để ý cô, cầm lấy gối đầu đánh vào mông, "Mau đứng lên, giờ này mấy giờ rồi, cậu không đi làm à?"


"Tôi là chủ, ai dám nói tôi?" Tô Tích Nhan trừng hai mắt nhìn, lại bị dáng vẻ Hà Tĩnh Mạc ở trước mắt làm kích thích. Mới sáng sớm đã sửa soạn như vậy là muốn đi đâu? Một thân váy dài xanh lục khí chất thanh lịch, vải dệt kim sa mỏng dán sát lên người tản ra mát mẻ thoải mái, nhấn ngực chiết eo nguyên bản liền hỗ trợ khơi ra đường cong hoàn mỹ trên người Hà Tĩnh Mạc, tóc dài cột lên, lộ ra cần cổ trắn nõn, kia xương quai xanh tinh tế làm cho người ta có cảm giác xúc động muốn hôn lên, hiển nhiên ăn mặc như vậy là có dụng tâm. Biểu tình Hà Tĩnh Mạc bình tĩnh, nhìn cô, "Vậy Tô tổng cậu tiếp tục ngủ ngon đi ha."


Xoay người, Hà Tĩnh Mạc muốn đi, Tô Tích Nhan một cước tung chăn, chắn ngang eo nàng, biểu tình hổn hển, gặn hỏi.


"Cậu sao phải đi?"


"Cậu muốn quản tôi? Tôi cũng không phải nhân viên của công ty Tô tổng cậu." Hà Tĩnh Mạc dùng giọng điệu của Tô Tích Nhan mà nói lại, Tô Tích Nhan chán nản, "Ăn mặc y như yêu nữ, hay là cậu muốn đi gặp lão già kia?"


Hà Tĩnh Mạc xem thường, đẩy chân chắn ngang eo ra, nhíu mày: "Cậu xem, bộ dáng của cậu bây giờ trông ra cái gì?"


Tóc tai rối bù, Tô Tích Nhan mặc đồ ngủ còn chưa có rửa mặt, cô xác thực rất có tiềm chất của một người đàn bà chanh chua, cô không quan tâm được nhiều như vậy cũng không có tâm tư cùng Hà Tĩnh Mạc đấu võ mồm, mặt xụ xuống.


Trong một lúc, bầu không khí giữa hai người dường như ngưng đọng.


Trước đây, nếu hai nàng cãi nhau có thái độ như vậy, xác định hơn phân nửa là thật tức giận, Hà Tĩnh Mạc nhìn chằm chằm cô một hồi, lắc đầu bước ra khỏi phòng ngủ. Người này, đến lúc này còn giả bộ với nàng, hữu dụng sao?


Cửa vừa đóng lại,bên trong phòng Tô Tích Nhan chỉ còn lại vẻ mặt bị bỏ rơi của Tô tổng, cô lập tức nhảy ra khỏi giường, cũng không quan tâm bộ dáng của mình tóc tai bù xù đứng xoạc chân, bỏ mặc hết cầm lấy di động trên bàn gọi cho quản lý.


"Uy, anh hiện tại lập tức tìm cho tôi một bảo vệ ngồi canh giữ dưới lầu nhà của tôi, theo sát Hà Tĩnh Mạc, xem cô ấy đi đâu biết không? Bất kỳ tình huống gì gọi báo ngay cho tôi!"


"Tô tổng, cô nói chậm một chút, tôi vừa ngủ dậy, nghe không có rõ, cô kêu tôi theo dõi Hà Tĩnh Mạc?"


"Cái gì mà theo dõi ? Tôi kêu anh đi theo cô ấy!"


"...... Đã hiểu."


Tắt điện thoại, Tô Tích Nhan nắm di động suy nghĩ cả buổi, cô cắn cắn môi, liền vào phòng tắm rửa. Không thể loạn, Tô Tích Nhan tuyệt đối không thể loạn, Tĩnh Mạc còn phải dựa vào mày để cứu nàng ra khỏi núi đao biển lửa, mày không thể ngã xuống như vậy, nếu mày mà ngã xuống, cậu ấy sẽ thật sự bị lão già đó cướp đi!


Hà Tĩnh Mạc ở phòng khách buồn bực nghẹn khuất ngồi trên sô pha đợi Tô Tích Nhan ước chừng hơn mười phút, người này, chẳng lẽ không biết năn nỉ khóc lóc can ngăn nàng lại, thực muốn để nàng đi ra ngoài?


Nhìn đồng hồ, Hà Tĩnh Mạc hít sâu một hơi, đứng dậy, quyết định theo trong lòng đếm đến mười, nếu Tô Tích Nhan không ra nàng sẽ đi.


Đợi Hà Tĩnh Mạc đếm tới thời điểm một ngàn, trong phòng tắm, Tô Tích Nhan cầm bông tắm xoa xoa lên người, một chút cũng không biết tình hình bên ngoài.


Hà Tĩnh Mạc nản lòng thoái chí không thể đợi tiếp, nàng cầm theo ví hướng phòng ngủ liếc mắt một cái, cắn răng ra khỏi cửa.


Tâm tình thật sự không tốt lắm, Hà Tĩnh Mạc lái xe nhìn ngoài cửa sổ mưa lâm râm, thỉnh thoảng thở dài. Con người ngu ngốc kia, rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Tối hôm qua nói chết đi sống lại chỉ chớp mắt liền ngủ mất, sáng hôm nay như người đàn bà chanh chua ngăn cản không cho nàng đi chỉ chớp mắt đã đi tắm, lại còn vừa múa vừa hát, trong não cô ấy rốt cuộc là chứa cái gì?


Mặc kệ tâm tình xấu như thế nào, Hà Tĩnh Mạc vẫn đúng hẹn đi tới quán cà phê, đẩy cửa, Hà Tĩnh Mạc chậm rãi thong thả đi vào, nhìn vào bên trong, Ngụy Ninh sớm chờ tại đó.


"Hà tiểu thư."


Ngụy Ninh đứng dậy, mỉm cười nhìn nàng, bộ dáng thân sĩ đẩy ghế đối diện. Hà Tĩnh Mạc nhìn hắn, ngũ quan tinh xảo, như ánh sáng của trăng, lộ ra một cỗ trong trẻo mang theo hơi thở lạnh lùng, áo len đơn giản, quần jeans, cả người làm cho người khác cảm giác như một tác phẩm điêu khắc tốt, cảnh đẹp ý vui đồng thời làm cho người ta không thể chán ghét.


*thân sĩ: người có học thức.


"Cám ơn." Hà Tĩnh Mạc lễ phép mỉm cười, kéo váy ngồi xuống, Ngụy Ninh nhìn nàng, trong mắt tràn đầy thưởng thức cùng tán dương*.


*tán dương: đánh giá cao.


"Tôi có nghe Nhiễm Nhiễm nhắc đến em." Đối với Hà Tĩnh Mạc, Ngụy Ninh cũng xem như không xa lạ, lúc học đại học, hắn cùng với Hà Nhiễm Nhiễm, Tô Nam giống như khối tam giác, Hà Nhiễm Nhiễm mỗi ngày cơ hồ đều nhắc đến em gái, nay, trong tam giác đã có hai người kết hôn, tính tình Hà Nhiễm Nhiễm quả quyết sẽ không để một mình bản thân được vui sướng, cho nên hôm nay mới thúc đẩy hai người gặp mặt.


Nhấm nháp chút cà phê sữa, khóe miệng Hà Tĩnh Mạc gợi lên một nét cười, đây là loại cà phê yêu thích của Tô Tích Nhan, bình thường ở nhà bản thân có thể giấu liền giấu đi, không hy vọng cô uống loại này đối với cơ thể không tốt, nhưng mà Tô Tích Nhan lại có cái mũi thính như cún, bất cứ lúc nào, bất kể nàng giấu ở đâu nếu cô muốn tìm đều chuẩn xác mà tìm ra, vì vậy, Hà Tĩnh Mạc không ít lần cảm thấy phiền lòng.


Ngụy Ninh nhìn bộ dáng Hà Tĩnh Mạc như hiểu ra được mỉm cười, "Hà tiểu thư có phải đã có người mình thích?"


"Cứ gọi tôi Tĩnh Mạc, anh có quen biết với chị tôi, chúng ta cũng không cần phải xem như người ngoài." Bởi vì câu nói này của Ngụy Ninh, Hà Tĩnh Mạc đối với hắn ấn tượng tốt hơn nhiều, Ngụy Ninh gật đầu, trên mặt mang theo ý cười, không thể phủ nhận, nam nhân trước mắt là người được giáo dưỡng lại còn rất có mị lực*.


*mị lực: hấp dẫn.


"Ân, đúng thực đã có người." Bởi vì không tính cùng Ngụy Ninh lại gặp mặt, Hà Tĩnh Mạc cũng trực tiếp đáp, nàng lấy tay mân mê cái tách, nhẹ nhàng cảm thán, "Ngay cả anh liếc mắt một cái cũng có thể nghìn ra, nàng* vì cái gì lại không biết?"


*Ở đây Tĩnh Mạc nói là nàng, nhưng Ngụy Ninh nghe hiểu là hắn, vì chữ 'ta' trong tiếng Hoa không viết ra sẽ không phân biệt được là nam hay nữ, phát âm giống nhau.


"Người trong cuộc thì mê muội." Ngụy Ninh nhìn ánh mắt Hà Tĩnh Mạc nói, Hà Tĩnh Mạc cười cười, nhìn hắn, "Thật có lỗi."


"A, kỳ thật tôi đã sớm đoán được." Ngụy Ninh đương nhiên hiểu được Hà Tĩnh Mạc "Thật có lỗi" là muốn nói cái gì, Hà Tĩnh Mạc có chút bồi hồi, nhìn hắn, "Đoán được ?"


Ngụy Ninh gật đầu, "Một ngươi ưu tú như em đến giờ vẫn cô đơn một mình, nhất định là trong lòng đã có người khác."


Vô cùng tán thưởng sự thông mình của Ngụy Ninh, Hà Tĩnh Mạc mỉm cười, nhìn hắn, "Nói vậy, anh cũng như tôi."


Ngụy Ninh thở dài gật đầu, ánh mắt có chút ảm đạm, "Chỉ có duyên gặp được ít lần, nói vậy chứ không được may mắn như Tĩnh Mạc."


Có lẽ đều là người cùng cảnh ngộ trong thế giới này, lại cùng có đầu óc như nhau, hai người nói chuyện rất hợp ý, cái này làm cho Tô Tích Nhan vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy một đôi nam nữ tài mạo cùng nhau nói cười, một cảnh tượng thật hạnh phúc. Từ góc ngồi của Hà Tĩnh Mạc nhìn không thấy Tô Tích Nhan ở phía sau, nhưng Ngụy Ninh lại phát hiện ra Tô Tích Nhan, hắn nhìn mắt cô, cả người ngây ra, giương miệng nói không nên lời. Tô Tích Nhan mặc váy dài màu đen, mái tóc tựa như tơ lụa vương trên cổ, làn da trắng nõn như tuyết, cô hiển nhiên đang trong tâm trạng tồi tệ, mày nhíu chặt lại một chỗ, lông mi đen dài cong lên có chút rung động, sóng mũi thẳng tắp tinh tế, môi cong duyên dáng nhu lại một chỗ, sắc mặt tái nhợt, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người, mắt kia tựa hồ phát hỏa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play