Giang Vân Biên chán muốn chết ngồi nghịch điện thoại ở bên dưới, lúc này mới phát hiện đêm qua Chu Điệt đã đăng một cái trạng thái trong vòng bạn bè của cậu—— không độc thân, đừng làm phiền.
Cậu có thói quen tích trữ dấu chấm đỏ, nhìn thấy số lượng nhắc nhở thông báo cũng không mở ra xem, cho nên thông báo trong vòng bạn bè đều là 99+.
Chẳng trách Chu Điệt nói không để ý cậu xóa đàn chị kia.
Giang Vân Biên cảm thấy kỹ thuật giả ngu của người này quá tệ, bỏ qua cái cớ vụng về ở trên, thong dong ra lệnh.
[Giang gâu gâu: Lát nữa tan học đến đón em.]
Sau khi giới thiệu về học kỳ mới, phụ đạo viên tạm thời chọn cán bộ lớp, đồng thời yêu cầu sinh viên vào nhóm chat lớp.
"Về cán bộ lớp tạm thời... Văn Lâm ngồi ở chỗ nào? Đứng lên một chút."
Phụ đạo viên thật sự không nhớ mặt hết được, sau khi thêm phương thức liên hệ với Văn Lâm thì bảo cậu ta phát mấy sổ tay dành cho sinh viên mới và một vài biểu mẫu.
Văn Lâm vốn định từ chối, nhưng ánh mắt quét về người ở phía cuối phòng học lại yên lặng nhận lấy biểu mẫu.
Cán bộ lớp là Alpha đẹp trai anh tuấn là một chuyện tốt, khi Văn Lâm phát đồ còn có vài nữ sinh nhân cơ hội làm quen.
Đến khi tới trước mặt Giang Vân Biên.
Đầu cậu cũng không nâng lên.
"Bạn học." Văn Lâm bất giác nhẹ giọng, giống như là rất căng thẳng nhưng lại cố gắng che giấu, "Sổ tay tân sinh này."
"Ồ." Vẻ mặt Giang Vân Biên không thay đổi gì, tiện tay cầm lấy bỏ vào balo, "Cảm ơn."
Giống như một cuộc giao tiếp bình thường.
Môi Văn Lâm hơi mím, xoay người đi khỏi chỗ ngồi của cậu.
Đầu ngón tay Giang Vân Biên nhẹ nhàng gõ ra trên màn hình một hàng chữ.
[Giang gâu gâu: Em và Văn Lâm chung một lớp.]
Chu Điệt nhận được tin nhắn này, vừa tan học là đi đến tòa Lễ Nhất ở khu đông.
Sinh viên mới đi đi lại lại, ánh mắt đều dừng trên người anh đẹp trai đang chạy nhanh lên lầu.
"Khu đông bên này bị sao á, sinh viên mới người này còn đẹp hơn người kia..."
"Ơ, đây không phải là người ở khu bắc à? Buổi sáng tôi thấy cậu ấy trên diễn đàn tỏ tình đấy, sao giờ lại ở đây?"
"Chắc là đi đón người yêu đó, nhìn dáng vẻ gấp như vậy kìa."
Chu Điệt không để ý mấy người bên cạnh nói cái gì, trước khi vào phòng học của Giang Vân Biên, có một nam sinh đang tìm phòng không cẩn thận đụng vào hắn.
"Ôi, xin lỗi..." Nam sinh thật cẩn thận lui về sau một bước, e ngại gật đầu, "Thật ngại quá, tớ lo tìm người mà không nhìn đường."
"Không có gì." Chu Điệt đáp lại, trước khi đi hắn hơi hơi nhíu mày.
Nam sinh này có lẽ là Omega, còn đang trong kỳ động dục, mùi của Hương thảo nhàn nhạt vòng quanh chóp mũi.
Xen kẽ với mùi của hoa Hoàng lan.
Đây là một Omega đã bị Alpha đánh dấu.
Chu Điệt thu tầm mắt về, không cho ai khác ánh mắt dư thừa, sắc mặt âm trầm đến cửa lớp.
Đúng lúc Giang Vân Biên tan học.
"Hôm nay mọi người đến ký túc xá thu dọn đồ đạc, điều chỉnh thời gian học tập và nghỉ ngơi, ngày mai trường chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, cũng thống nhất ở tại căn cứ tập luyện. Tôi sẽ nói chi tiết cụ thể với các bạn về ký túc xá sau, tan họp."
Giang Vân Biên lười biếng thu dọn balo, đang định gửi tin nhắn hỏi Chu Điệt đi đến đâu rồi, cửa sau đã nhẹ nhàng truyền tới tiếng gõ cửa.
"Wow..."
Nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng ồn ào, cậu thong thả nâng mắt, nhìn thấy một dáng người cao lớn đang đứng ở cửa.
Sự nôn nóng bị gió hè thổi đến lập tức dịu xuống khi nhìn thấy Chu Điệt, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
"Đến rồi à?" Cậu đi đến cửa, ánh mắt chỉ nhìn về Chu Điệt.
Chu Điệt rũ mắt nhìn vào mắt cậu, ý cười kéo đến bên môi: "Ừm."
Bên cạnh có nữ sinh tò mò nhìn chằm chằm hai người, muốn đến hỏi hai người là quan hệ gì nhưng lại thôi.
Giang Vân Biên nhìn thấu ý đồ của cô, cười với cô một cái đơn giản rồi dùng một tay ôm vai Chu Điệt: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Văn Lâm ngồi trong phòng học, nụ cười ứng phó với bạn học giống như khói bị tan đi, chút tâm trạng tốt vừa tích góp đã bị dập nát.
Cậu ta đợi một lát, lấy điện thoại đã gửi một tin nhắn ra xem.
Sau đó một nam sinh từ cửa sau chạy tới, hơi thở gấp gáp ngừng trước mặt cậu ta.
"Xin lỗi, vừa rồi tớ đến toilet tiêm một ống thuốc ức chế, nên tới chậm." Giọng nói nam sinh còn hơi suy yếu, đôi mắt đẫm nước nhìn cậu ta, chứa đầy ý xin lỗi.
Ngón tay Văn Lâm nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn, nhìn cặp mắt tương tự ba phần với đôi mắt trong trí nhớ, lộ ra ý cười nhạt nhẽo: "Không sao, chúng ta đi thôi."
...
Ra tới bãi đỗ xe, Giang Vân Biên nhận ra cảm xúc của Chu Điệt.
"Có phải vì Văn Lâm mà anh không vui hay không?" Giang Vân Biên nhìn đôi mắt hắn, "Em ở tại đây xin thề với bạn học Tiểu Chu, em và người kia giống như người lạ, không bao giờ lui tới."
Chu Điệt nhìn cậu vẻ mặt nghiêm túc thề với hắn, hồi lâu sau mới cười khẽ: "Nói được thì làm được nha."
"Em có thù oán với cậu ta, sao có thể làm bạn được." Giang Vân Biên nhích lại gần bẹp một phát lên má hắn, "Anh xem, hôm nay em còn cố ý kêu anh đến đón em, có phải là tương đương với giữ mình trong sạch hay không?"
Không giấu giếm, không liên lạc, không dây dưa, điển hình của một người bạn trai tốt.
Giang Vân Biên đã tính cả rồi, nhưng không ngờ vừa về đến nhà Chu Điệt đã nhận được liên tiếp mấy cuộc gọi.
Cậu cơm nước xong ở trong phòng khách nhàm chán đánh hai trận game, nghĩ thầm dù sao ngày mai đã bắt đầu huấn luyện quân sự rồi, ít gì bây giờ Chu Điệt cũng phải đến đây thương lượng với cậu một chút xem nên bù vào khoảng thời gian tập huấn đó như thế nào, ở trong thư phòng mở họp làm cái gì chứ.
Giang Vân Biên lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua người bên trong.
"Vâng, sau này sẽ bàn giao lại cho chị Dương, khai giảng con sẽ không xử lý mấy việc này nữa." Chu Điệt khẽ xoa mi tâm, dường như có hơi mệt mỏi, "Con biết rồi, cô ăn cơm đi ạ."
Điện thoại vừa cúp, eo đã bị một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy.
Chu Điệt cúi đầu, cảm nhận hơi thở chạm vào sau lưng hắn, cười khẽ: "Sao nào, vắng vẻ em à?"
"..." Giang Vân Biên cảm thấy đôi khi người này dùng từ thật quá đáng.
(*nguyên văn 【冷落你】。[冷落] có nghĩa là vắng vẻ, lạnh nhạt, phớt lờ. Dùng [vắng vẻ em] thì nó tối nghĩa quá, nhưng từ "lạnh nhạt, phớt lờ" thì không đủ để diễn tả sự [quá đáng (dằm khăm =)))] trong câu nói của Tiểu Chu.)
"Phỏng vấn bạn học này một chút, ngày mai là bắt đầu hai tuần huấn luyện quân sự, mà cớ làm sao bây giờ anh không tình chàng ý thiếp với bạn trai anh?"
Chu Điệt quay đầu lại, nâng cằm Giang Vân Biên lên, dựa lại gần làm hơi thở hai người giao vào nhau: "Bởi vì hồi trưa bạn trai lợi dụng anh, anh đang cáu kỉnh."
Giang Vân Biên mất tự nhiên dời mắt, thầm nói anh làm loạn cái rắm gì nữa vậy.
"... Chuyện giữa người yêu với nhau sao có thể gọi là lợi dụng được?" Cậu duỗi tay sờ mặt Chu Điệt, ngọt ngào xoa xoa, nhỏ giọng nói bên tai hắn, "Không ôm em à?"
Ngay lập tức Chu Điệt dùng sức ôm eo cậu, bế người lên đưa về phòng ngủ: "Ngày mai đã bắt đầu huấn luyện quân sự rồi, mà tối nay còn muốn trêu chọc anh?"
Giang Vân Biên cười khẽ, giơ tay câu cổ Chu Điệt, kéo người về gần trước mặt mình.
"Chu Điệt, không phải lúc trước anh kêu em suy nghĩ kỹ chuyện đánh dấu à?" Ánh mắt cậu nhìn lướt qua hình dáng Chu Điệt một lần.
"Bây giờ em đánh cược với anh," Giang Vân Biên dán sát bên tai hắn, thổi khí đưa ra yêu cầu cá cược, "Ai kiên trì thời gian dài hơn, người đó làm chủ, ok?"
Chu Điệt híp mắt lại, bắt lấy tay Giang Vân Biên đang định rút về: "Đơn giản như vậy à?"
"Ha." Giang Vân Biên cười nhạo, "Lỡ đâu anh thua thì không có đường nào cứu vãn đâu nha."
Nụ cười của cậu vừa đẹp vừa gian xảo, làm Chu Điệt khó có thể phân biệt cậu đang thật sự thương lượng với hắn, hay là chỉ đang đắm chìm trong pheromone giao hòa vào nhau.
Nhưng cho dù là loại nào đi nữa, hắn đều sẽ cược.
Mấy hôm trước Giang Vân Biên giao học phí cho Hứa Trạm, biết được Alpha tự kiềm nén quá mức không phải chuyện tốt, vì lẽ đó mà cũng cảm thấy mình đã bạc đãi Chu Điệt.
Hôm nay vốn xem như bồi thường cho hắn, nhưng không ngờ lại kích thích bản tính cạnh tranh háo thắng của Enigma.
Giang Vân Biên kiên trì 30 phút, cuối cùng vẫn bị hương vị tuyết tùng mê hoặc đến choáng váng đầu óc.
Giọng cậu vô cùng khàn, mơ hồ không rõ mà thúc giục Chu Điệt: "Không được... Chu Điệt anh nhanh lên."
Chu Điệt thong thả lại ngạo mạn, hắn kiềm chế cảm xúc của mình không lộ ra chút gì, dùng ánh mắt vẽ lại biểu cảm mất hồn của cậu, nói nhỏ bên tai như mèo kêu: "Em còn nhớ rõ, chúng ta đang cá cược không?"
"Lợi dụng lúc... người khác gặp khó khăn." Giang Vân Biên thở hổn hển, "Đê tiện."
Chu Điệt rất vô tội: "Không phải là anh Tiểu Giang muốn hối hận chứ?"
"Anh buông, ra trước đã." Giang Vân Biên vất vả tìm về chút ý thức đã lạc mất, "Chúng ta thương lượng lại một chút..."
Vẫn là muốn lùi bước à.
Chu Điệt thở dài một hơi, nhẹ nhàng khống chế bàn tay đang nắm chặt gối đầu của Giang Vân Biên.
Alpha hàm hồ bị nắm chặt cổ tay đè xuống vị trí cậu vừa buông ra.
Chu Điệt nhìn rõ ràng nước mắt tiết ra từ trong hốc mắt Giang Vân Biên.
"Anh buông ra rồi này, anh Tiểu Giang làm sao lại..."
"Đừng..." Giang Vân Biên không ngờ Chu Điệt còn có chiêu ấy, không chống đỡ được, có chút chịu không nổi, "Đừng mà..."
Hoa văn đánh dấu của Enigma hiện lên màu hồng nhạt, hòa với pheromone tiết ra thẩm thấu vào màn đêm tạo ra vị ngọt ngào dày đặc.
Giang Vân Biên chạy trối chết, tự nhận quả đắng vào toilet khóa cửa lại.
Cậu cho rằng trong khoảng thời gian mình và Chu Điệt ở bên nhau, đã sớm thăm dò điểm giới hạn của nhau rõ ràng, nhưng không ngờ chỉ có mình cậu bị nắm trong lòng bàn tay.
Giới hạn của Chu Điệt vẫn là một lãnh địa không thể xác định, mà với bãn lĩnh hiện giờ của cậu căn bản không chạm vào được.
Trong hơi nước mờ mịt, Giang Vân Biên cảm thấy sau gáy mình có chút nhói đau.
Cậu thua rồi, thua hoàn toàn.
Chu Điệt ngồi ở cửa, vẻ mặt thỏa mãn chờ kẹo Tiểu Vân Biên đi ra.
Tiếng nước chảy trong im lặng, Chu Điệt định lùi một bước để cậu yên tĩnh một mình, điện thoại bên gối liền vang lên.
Là điện thoại của Giang Vân Biên.
"Vân Biên ơi." Chu Điệt nhìn thoáng qua màn hình, "Cuộc gọi của em gái này."
Giang Vân Biên tạm thời không muốn ra ngoài: "Anh nghe giúp em đi! Không cho nói em đang làm gì!"
Chu Điệt bật cười, bắt máy.
"Anh hai, cuộc sống đại học thế nào!"
"Xin lỗi, anh hai của em vừa ra ngoài rồi."
Giang Vân Dĩ 'a' một tiếng, sau đó cười trộm: "Xem ra là trải qua vô cùng tốt, mẹ kêu em hỏi khi nào anh ấy về nhà, định tìm thời gian cùng nhau ăn cơm."
Chu Điệt ghi nhớ, đồng ý sẽ chuyển lời.
Trước khi cuộc gọi kết thúc, Chu Điệt nhẹ giọng: "Vân Dĩ."
"Hả?"
"Có tiện hỏi em một chuyện không?"
"Được nha." Giang Vân Dĩ thoải mái đồng ý, "Nếu là hỏi về anh hai em, cái gì em cũng nói hết!"
"Không phải." Giọng điệu Chu Điệt đều đều, "Pheromone của em là mùi gì?"
"Bạc hà." Giang Vân Dĩ trả lời, "Chắc nguyên nhân do là song bào thai á, em với anh hai đều là bạc hà."
Chu Điệt cúp máy, ánh mắt tối dần.
Pheromone của hai anh em đều là bạc hà, chẳng qua một người phân hóa thành Alpha, mà một người khác thì là Omega.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT