Khi Từ Chiêu Nhược trở về phòng, thân thể Chu đại thiếu gia ở thế kỷ 21, nhưng mặt mũi lại ở kỷ băng hà.
Giang Vân Biên ngồi trên giường bệnh, ngữ khí nhẹ nhàng: "Ừm, buổi tối anh gọi cho em, tạm biệt."
Giọng điệu ngọt ngào, mềm mại này làm cho vị vừa mới phân hóa thành Enigma kia có thể sử dụng ánh mắt giết người.
Vẻ mặt ôn nhu biết mất khi Giang Vân Biên vừa cúp điện thoại, quay đầu lại vẫn là một bộ lão tử cắn chết ngươi đầy hung ác.
Đúng là một trận đại chiến chó mèo.
"Này là cùng bạn gái gọi điện thoại sao, ngọt như vậy?" Từ Chiêu Nhược hỏi.
Giang Vân Biên là A, kết cấu sinh lý của cậu được định sẵn là khá yếu đối với ý thức "bị xâm chiếm", nhưng Từ Chiêu Nhược là O, cô cơ hồ nháy mắt có thể phát hiện vị Enigma kia cảm xúc không ổn định.
Cô biết Chu Điệt không phải là kiểu người không che giấu được tính tình nóng nảy này, nhưng có lẽ là dục vọng độc chiếm con mồi của E, trong lòng hắn đã nảy sinh ý muốn khống chế Alpha trước mặt.
Cho nên hắn mới có thể đối với Giang Vân Biên sinh ra đủ loại thành kiến.
Giang Vân Biên nhíu mày: "Không, là em gái."
Lời vừa nói ra, cổ dục vọng độc chiếm như có thực chất kia nháy mắt vơi bớt bảy phần.
"Thì ra là hiểu lầm." Từ Chiêu Nhược nhìn hai người, suy nghĩ Chu Điệt vào lâu như vậy, hẳn là đã đem báo cáo kiểm tra nói cho Giang Vân Biên, ý tốt hòa giải: "Sự việc tối hôm qua đều đã xảy ra, nên xử lý đều xử lý tốt, về sau đều là bạn học, phải hòa thuận ở chung đi."
Chu Điệt biếng nhác đứng ở bệ cửa sổ, ánh đèn phía sau nhẹ nhàng chiếu vào hắn, thoạt nhìn càng thêm tản mạn.
Tính tình của Giang Vân Biên đã được giải tỏa khi nói chuyện điện thoại với em gái, cũng mất hứng thú cùng hắn đấu võ mồm: "Không cần, kẻ có tiền các người và tôi không cùng một thế giới."
Cậu vén chăn bông lên, không giữ lại cơ hội nói chuyện với Chu Điệt làm gì: "Tiểu Mẫn, đi thôi."
Chu Điệt nửa chữ cũng chưa nói, Từ Chiêu Nhược nhìn bóng dáng Giang Vân Biên tiếc nuối: "Ai da, tính tình thật là xấu, không phải là sau khi phân hóa tính tình sẽ thay đổi đi? Cậu ấy sau khi biết mình bị đánh dấu thì có phản ứng gì?"
Chu Điệt nhìn thoáng qua vị trí Giang Vân Biên vừa mới nằm: "Tôi chưa nói với cậu ta."
Từ Chiêu Nhược: "...... Tôi cảm thấy lạt mềm buộc chặt không phải chơi như vậy."
"Tôi có đam mê cùng cậu ta chơi lạt mềm buộc chặt?"
"Ồ, xác thật là không có." Từ Chiêu Nhược cho hắn một cái ánh mắt kiên định: "Điệt ca, cố lên."
Chu Điệt nheo mắt: "Về sau tan học tự cậu về nhà đi."
Từ Chiêu Nhược: "Đáng giận, cậu rốt cuộc phát hiện tôi trèo cao không nổi Chu gia các cậu sao?"
"..." Chu Điệt thu hồi báo cáo: "Tuần sau tôi bắt đầu trọ ở trường."
*
Thời điểm Giang Vân Biên thu dọn đồ đạc cảm thấy chính mình của điểm không thích hợp.
Sau cổ thường thường nóng rát và đau đớn, lúc này còn đặc biệt mệt mỏi, mỗi một khớp xương cả người phảng phất như bị vặn lỏng ra, không có lấy một tia sức lực. .
truyện ngôn tìnhĐệt, không phải là di chứng khi bị tin tức tố của Chu Điệt áp chế đi.
Giang Vân Biên hung tợn đem gối đầu đập vào vali, cậu phân hóa lâu như vậy, đây là lần đầu tiên chịu thiệt ở trên người đồng loại.
Kết quả là đầu óc choáng váng, cậu vội vàng chống tay lên mặt bàn nhắm mắt lại.
Miệng vết thương trên cánh tay đã băng bó tốt, chẳng lẽ là đêm qua ăn một đao nên mất máu quá nhiều?
Ngoài cửa phòng cho thuê bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa: "Tiểu Giang a? Thu dọn xong hết chưa? Trước đêm nay có thể dọn ra đúng không?"
Chủ nhà tới đòi mạng, Giang Vân Biên trợn trắng mắt: "Có thể."
"Có thể là tốt. Ôi, cậu cũng đừng trách tôi không nói lý, chủ yếu là cậu nợ tiền thuê nhà ba ngày, tôi cũng không còn cách nào khác."
Giang Vân Biên muốn mắng chửi người, hai tháng trước Giang Vân Dĩ đến ở một khoảng thời gian, cậu trước nay không quá khắt khe với em gái, chi tiêu không cẩn thận quá mức, lúc này mới kéo hai lần tiền thuê nhà, một lần hai ngày một lần nửa ngày, đôi mắt danh lợi này của chủ nhà cư nhiên lo lắng cậu chạy trốn, còn muốn từ tháng sau bắt đầu thanh toán tiền hàng quý.
Cậu không làm được liền trong tối ngoài sáng các loại thúc giục cậu dọn đi, hiện tại thu dọn hành lý còn hận không thể tự mình đi lên giám sát.
Giang Vân Biên vốn dĩ có tiền để tìm một căn phòng thuê khác, kết quả đêm qua náo loạn mất việc làm thêm, tiền bạc eo hẹp trong chốc lát.
Nếu không phải cùng đường, cậu cũng không muốn đến ký túc xá của trường.
Chủ nhiệm khối biết tình huống của cậu, còn hướng dẫn cậu làm đơn xin một gian phòng đôi cuối cùng, đồng thời dặn dò cậu nếu có khó khăn nhất định phải nói với giáo viên.
Giang Vân Biên ậm ừ nói cảm ơn, khi cúp điện thoại cả mặt đều đỏ bừng.
Cậu thật sự không thích làm phiền người khác.
Chiếc vali được đóng lại một cách thô bạo, cậu kéo vali ra mở cửa liền thấy chủ nhà dán tai vào nghe lén động tĩnh.
Cậu giễu cợt: "Cảm ơn ngài nửa năm qua đã chiếu cố."
Chủ nhà vội vàng nghiêng người để cho cậu đi nhanh nhanh: "Không có việc gì, tôi thích nhất là loại người thuê nhà dễ nói chuyện như cậu."
Thích mẹ anh.
Giang Vân Biên kéo vali xuống lầu, bắt taxi trở lại trường học.
Bây giờ là một giờ chiều chủ nhật, theo như cậu biết thì khoảng bốn, năm giờ là lúc học sinh nội trú trở lại trường, cậu còn ba giờ để tránh mặt bọn họ, lặng yên không một tiếng động mà dọn đến ký túc xá.
Dọn xong mọi thứ thì đến nhà ăn ăn cơm, buổi tối lại liên lạc với ban nhạc xem có thể vãn hồi công việc làm thêm hay không, khi Giang Vân Biên ở trong lòng sắp xếp tốt hành trình một ngày thì cũng dọn xong phòng ngủ.
Điều kiện ký túc xá Tam Trung rất tốt, phòng đôi có phòng tắm và ban công riêng, giường tầng trên và dưới cũng có hai tủ quần áo.
Giang Vân Biên không có nhiều đồ lắm, dọn giường, treo quần áo cũng gần như hoàn thành, nhưng sau khi cậu thu dọn xong cả người lại đột nhiên nóng lên.
Cũng không phải là sinh bệnh phát sốt, cả người bốc hơi, tay chân vô lực, sau cổ mẫn cảm vừa đau vừa ngứa, chính cậu đụng vào cũng không thể khống chế mà run lên.
Giang Vân Biên ban đầu nghĩ rằng đó là kỳ mẫn cảm, nhưng các triệu chứng lại hoàn toàn khác với trước đây.
Khác với trạng thái táo bạo và cáu kỉnh trong kỳ mẫn cảm, lần này cảm xúc của cậu gần như không dao động mà lại rơi vào trạng thái nhạy cảm một cách kỳ lạ...
Giang Vân Biên trước kia từng xem qua một bộ điện ảnh dưới sự lừa dối của một người bạn, chàng trai nhỏ lần đầu tiên tiếp xúc với những hình ảnh trắng trợn, thô bạo đều là bó tay không biết làm sao, cậu ngây ngốc hồi lâu mới nhận ra mình nổi lên phản ứng.
Có một số việc tuy nói là bản năng, nhưng sau khi cậu thư giản liền cảm thấy có chút hoang đường, sau đó liền cực ít làm loại chuyện này.
Đầu tiên là vì không có hứng thú, tiếp theo là không có tinh lực.
Cho nên cậu không nghĩ tới, mình lại đột nhiên mất kiểm soát khi không có kích thích gì từ bên ngoài.
Trong gian phòng đôi tối tăm, mờ ảo, mắt cá chân trắng nõn, tinh xảo của thiếu niên lộ ra ở mép giường, hương vị bạc hà thanh mát, sạch sẽ như một mảnh tuyết mịn, từ mép giường rơi xuống bay tới trong góc, như là trong chớp mắt rất nhiều mảnh bạc hà mọc thành từng cụm.
Mặt Giang Vân Biên đỏ bừng chôn ở gối đầu, cậu nằm úp sấp, chăn bông trên người buông xuống, đôi tay như tự ngược mà vịn vào trên lan can cũng không chịu tự mình thư giải.
Alpha không thể khống chế mà động dục cũng không tính là gì, cậu hôm nay một hai phải trị được cơn nóng bức không thể hiểu được này.
Nhưng trạng thái này quá kỳ quái, sự mẫn cảm kia từ sau cổ lan tràn, như là dây liễu sinh sôi theo thân thể cậu du tẩu khắp nơi, thậm chí Giang Vân Biên chỉ dịch chân một khoảng nho nhỏ liền cảm giác được làn da bị đệm chăn cọ xát đến đau đớn, ngứa ngáy.
Giang Vân Biên bắt đầu không thể khống chế mà thở gấp, vừa lo lắng vừa dày vò, hơi nước như sương mù dựng lên trong đôi mắt, ẩm ướt đến mức không thể nhìn rõ mọi vật.
Cậu đang ở trạng thái trời đất quay cuồng, không chút nào nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, còn có âm thanh chìa khóa tra vào ổ.
Khi Chu Điệt đẩy cửa ra, như là bị một nắm lá bạc hà đập vào mặt.
Tai nghe trong tai phải rơi xuống, rung động theo lòng ngực thiếu niên, Chu Điệt giơ tay cầm lấy nó.
Trong một cái chớp mắt, mặt mày xinh đẹp của hắn hiện lên một tia không vui.
Như thế nào lại có người ở trong ký túc xá.
Tin tức mà hắn nhận được là trường học luôn để lại cho hắn một căn phòng đôi trống, và nhấn mạnh là nơi này không có ai ở. Kết quả đẩy cửa ra thì thấy chuẩn bị cho hắn một Omega trong thời kỳ đặc thù, chuyện này cũng đủ kinh hỉ.
Nhưng sau khi hương vị bạc hà mát lạnh phả lên da, Chu Điệt mới bắt gặp cảm giác quen thuộc trong mùi hương nhẹ nhàng này.
Đêm qua ở ngõ nhỏ, tin tức tố này còn hướng da hắn mà đâm tới, phảng phất như muốn đem hắn cắt đến da tróc thịt bong, nhưng hôm nay nó lại tấn công mà quay xung quanh hắn, dịu ngoan như đang gọi mời.
Ý thức được gì đó, Chu Điệt kéo vali vào, sau khi đóng cửa hắn nhìn thấy trước tiên là mắt cá chân lộ tại mép giường.
Sạch sẽ thon gầy, một bàn tay là có thể nắm trọn.
Sau đó nghe được hơi thở nhẹ nhàng mà đứt quãng của Giang Vân Biên.
Chu Điệt nhíu nhíu mày, đi đến mép giường thử gọi: "Giang Vân Biên?"
Kêu vài lần người nọ mới giật giật, rầm rì phản ứng.
...... Đúng là cậu ta.
Không rảnh để tự hỏi tại sao cậu ta lại ở chỗ này, Chu Điệt ý thức được mình ngày hôm qua không nói rõ ràng với cậu ta đã tạo nên sai lầm như thế nào, hắn ngồi xổm xuống mở vali, mang một hòm thuốc đem tới.
Bên trong có một hộp thuốc ức chế được điều phối bằng công thức mới từ một ống máu của hắn tối hôm qua, bác sĩ nói là Omega phản ứng nghịch sẽ trong vòng 3 ngày tiến vào thời kỳ đặc thù lần đầu tiên, cho nên hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, lại không nghĩ tới hiện tại đụng phải, tình huống còn nguy cấp như vậy.
Hắn dùng cái hộp lạnh băng chạm chạm vào tay Giang Vân Biên đang rũ ra ngoài giường: "Dậy, tiêm một mũi."
Nhưng thần chí Giang Vân Biên đã hoàn toàn biến mất, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị lạnh, cả người run lên một chút.
Cậu không trả lời, Chu Điệt lại hướng vào lòng bàn tay cậu đẩy đẩy, kết quả Giang Vân Biên trở tay đánh bay cái hộp kia.
Chu Điệt không nghĩ tới giờ phút này cậu còn bộc phát tính tình, chiếc hộ rời khỏi bàn tay rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang.
Hắn nhíu mày, đến khi nhặt lên mới phát hiện bình thủy tinh nhỏ chứa thuốc ức chế bên trong đã vỡ nát.
Chu Điệt muốn túm gáy cậu hỏi xem có phải đầu óc bị kỳ động dục làm xảy ra vấn đề rồi hay không, mà ngẩng đầu lên lại thấy Giang Vân Biên cư nhiên không muốn sống muốn xuống khỏi giường.
Chiếc giường cách mặt đất hơn một mét, cậu lại bò về phía trước như một người mù.
Chu Điệt chửi nhỏ một tiếng, nhanh chóng thủ sẵn ở eo cậu, đem người ôm được vào lòng ngực.
Nhưng Giang Vân Biên tốt xấu gì vóc dáng cũng một mét tám, lúc Chu Điệt tiếp được người liền cảm thấy lòng ngực đau đớn, sau đó Giang Vân Biên liền dán vào trên người hắn.
Đệm chăn lộn xộn bị cậu câu lấy mà rơi xuống, yên ổn mà bao phủ nửa người trên của hai người.
Mùi hương ngọt ngào, lạnh lẽo tràn ra bao phủ khắp cả không gian, như tuyết vị bạc hà.
Giây tiếp theo, Giang Vân Biên cả người nóng bừng, môi vô tình rơi vào trên xương quai xanh Chu Điệt.
Hơi nóng ẩm ướt lan tỏa trên xương quai xanh, ủi phẳng mọi cảm xúc chống cự.
Giọng Giang Vân Biên hoàn toàn biến mất, thở gấp đầy gian nan: "Cậu con mẹ nó...... đã làm cái gì với tôi......"
Thần kinh căng chặt của Chu Điệt "bang" một tiếng mà đứt ra.