*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.[Chưởng quầy cảnh cáo]Từ Hàn Kha kể xong, cả nửa ngày không nghe thấy Trọng Lục đáp lời. Y vừa quay đầu, nhìn thấy tên hầu bàn đang dùng vẻ mặt lo lắng nhìn y.
"Hiến Tư lão gia..." Trọng Lục trong lòng nặng trĩu, "Ngài nói với ta nhiều thế... Không phải xong việc sẽ diệt khẩu ta chứ..."
Từ Hàn Kha cười ầm lên, thanh âm có phần không phù hợp với bề ngoài yếu đuối sáng sủa của y, "Tiểu ca, ta làm quan, không phải thổ phỉ, sao có thể nói diệt khẩu là diệt khẩu? Ta xem ngươi cũng là người có ý tứ, hơn nữa đã cứu mạng ta cho nên mới cùng ngươi nói chuyện phiếm. Những chuyện này nếu ngươi đi kinh thành hỏi thăm xung quanh phủ Trung Vương cũng có thể biết ngay thôi. Nhiều người đã thấy qua dị trạng trên người Trung Vương đến vậy, dù cho bên trên truyền lệnh xuống cấm đàm luận nhưng quân lính sao có thể bịt miệng hết toàn bộ bá tánh?"
Trọng Lục lại không tin Từ Hàn Kha chủ động nói với gã nhiều thế mà không có thâm ý khác.
Từ Hàn Kha cũng mặc kệ gã có tin hay không, vẫn thở dài nói, "Vừa nãy trải qua một phen chuyện lạ, nếu không có tiểu ca ngươi ngăn cản, hiện ta đã vùi thây nơi đáy vực. Xem ra mấy chuyện quỷ thần này, dù có không muốn cũng phải tin."
"Vậy vì sao ngài lại đến thành Thiên Lương của chúng ta tra án Trung Vương? Nơi này có nghi phạm sao?"
"Cũng không phải. Mấy năm gần đây ngoài án tử của Trung Vương, ở đường Chiêu Ninh, Ngọ Xương hay kinh đô và những con phố lân cận đều liên tiếp xảy ra những vụ án phức tạp, quái dị giống hệt án của Trung Vương. Ta cũng đã tốn biết bao công sức mới liên hệ được những vụ án này với nhau. Thật ra thì không có bất kì mối liên kết nào giữa người chết, người bị thương hay mất tích trong các vụ này, những người đáng ngờ xung quanh họ đều đã điều tra qua nhưng không được gì. Nếu không phải ta tình cờ tra một chút về lịch sử đi lại của bọn họ trong vòng ba năm trước khi chết, cũng sẽ không thể phát hiện được một chút manh mối." Từ Hàn Kha gấp cây quạt lại cái phạch, hạ giọng nói với Trọng Lục, "Mấy án tử đó, là người xảy ra chuyện hay người bị hiềm nghi, cũng đều đã đến thành Thiên Lương. Có thể không phải ngay trước khi họ chết, nhưng chắc chắn bọn họ đã ở đây một lần trước khi xảy ra việc, chỉ khác là thời gian ở có dài có ngắn, cũng không nhất thiết là phải đến gần đây."
Trọng Lục nhíu mày, "Nhưng rất nhiều người đã tới thành Thiên Lương mà. Nơi này cách núi Tử Lộc gần như vậy, không ít người đến để du ngoạn hoặc là để hành hương bái sơn, cũng không có gì là lạ."
"Vậy ta mới bảo cũng không thể nói đó là đầu mối quan trọng được. Chẳng qua, ta có trực giác rằng đến đây có lẽ sẽ phát hiện thêm điều gì. Mấy việc tra án như này, chín phần là nhờ khổ cực, phần còn lại là trực giác. Nếu không có trực giác, dù có tra thế nào đi chăng nữa cũng đều là mù quáng. Hiện tại ngoài nơi này, ta không còn manh mối nào khác, phía trên lại thúc rất căng, ta đây chỉ là mượn cớ ra ngoài giải sầu, giảm bớt áp lực thôi."
Sau khi xuống núi, Từ Hàn Kha chủ động bỏ tiền mướn một chiếc xe ngựa chở hai người bọn họ về thành. Thời điểm về tới quán trọ đã là lúc mặt trời lặn.
Lúc Trọng Lục cùng Từ Hàn Kha cùng đi về phía cửa lớn của quán trọ, bỗng nhiên khựng người.
Chỉ thấy chưởng quầy vòng tay đứng trước cửa lữ trạm, một thân áo choàng màu ngọc lam phấp phới tung bay trong gió đêm.
Trông như chưởng quầy đang đợi gã.
Trọng Lục nuốt nước miếng. Ánh mắt chưởng quầy nhìn gã so với thường ngày hình như có chút... khác?
Mọi ngày ánh mắt chưởng quầy nhìn gã như nhìn người lạ trên đường, như xem cây bên đường, hoa trong bồn, là loại ánh mắt nhìn mà như không thấy. Nhưng bây giờ, Chúc chưởng quầy rõ ràng đang nhìn gã chằm chằm.
Đặc điểm lớn nhất của cái nghề chạy bàn này là bị người khác làm như không thấy. Bọn họ lặng yên không một tiếng động mà lắng nghe các vị khách nói chuyện, lặng lẽ tìm hiểu về những người xa lạ chỉ lưu lại trong chớp nhoáng, đem hết thảy bí mật của mọi người từ xa đến gần vào nắm trong tay, nhưng chính những người như gã lại không bị bất luận kẻ nào nhớ hay để ý. Loại cảm giác ẩn dật khỏi thế gian này vừa khiến Trọng Lục cảm thấy an toàn, vừa cảm thấy hết sức cô đơn.
Nhưng bây giờ, Chúc chưởng quầy đã nhìn thấy gã. Cái người luôn khiến gã muốn tìm hiểu thực hư, đã nhìn gã.
Trọng Lục cảm giác nghẹn bứ ngay yết hầu, hoảng hốt.
Từ Hàn Kha gật đầu với Chúc chưởng quầy rồi vào quán trước. Chưởng quầy đáp lễ nhưng mắt vẫn như cũ nhìn chăm chú trên người Trọng Lục. Chờ đến khi Từ Hàn Kha đã đi xa, chưởng quầy liền chìa tay trước mặt Trọng Lục.
Trọng Lục nhanh chóng đem khăn tay lụa bọc "thứ đó" từ trong ngực, đặt vào tay chưởng quầy.
Chúc chưởng quầy chưa thèm xem đã thu nó vào trong ngực, rồi nói với Trọng Lục, "Ngươi đi theo ta."
Trọng Lục thấp thỏm theo sau chưởng quầy đi ngang qua trung đình, đi ngang qua hậu viện, thẳng đến sân vườn nơi chưởng quầy ở mà không ai dám đi vào.
"Ông chủ?" Trọng Lục chần chờ trước cửa sân không dám đi vào.
Chưởng quầy tặc lưỡi, ra hiệu với gã rồi giục, nói "Đi vào đi."
Trọng Lục có ảo giác như bị sói lừa vào hang.
Gã cẩn thận bước qua ngưỡng cửa, quan sát tứ phía. Khoảng sân nhỏ được bày trí rất trang nhã và độc đáo, hoa và cây cao thấp xen kẽ, mã đề hương cùng lan chỉ quấn lấy nhau. Từng chùm hoa dây leo trên tường rũ xuống với loài hoa đỏ kỳ lạ mà Trọng Lục chưa từng thấy qua. Cánh hoa kia rất dày, thậm chí bên trong còn trông giống có những mạch máu chằng chịt như mạng nhện, gần giống máu thịt của động vật.
Trên mặt đất cũng dày đặc những hệ thống rễ cây mọc ngang dọc, tạo thành luồng màu sắc huyền bí kì dị, hơi phập phồng, tựa như nhịp đập của vật sống.
Nhìn kĩ lại, toàn bộ cây cối trong sân đều có chút cổ quái. Ví dụ như hoa mọc lên rất giống tay người hay là lá cây dù không có gió vẫn tự mình đong đưa...
Chưởng quầy ung dung băng qua con đường hoa, mở ra căn phòng có cánh cửa gỗ chạm khắc của y. Căn phòng kia hoàn toàn khác biệt với căn phòng tao nhã trong tưởng tượng của Trọng Lục. Đủ loại đồ cổ, đồ đạc hay các vật gia dụng cũ rích, bất đồng niên đại lẫn phong cách được chất thành đống, lung lay muốn đổ, trông như tiệm cầm đồ cũ bị bỏ bê.
Trọng Lục mới vào phòng đi được vài bước thì không cẩn thận đá đổ một giá đèn bằng đồng trông giống một cung nữ đang quỳ. Gã luống cuống tay chân nâng giá đèn lên, lại đâm phải bình hoa Cảnh Thái lam(1) bên cạnh.
(1) Bình hoa Cảnh Thái lam
"Được rồi, không cần phải để ý chúng, lại đây."
Trọng Lục thật cẩn thận tìm nơi có thể hạ chân dưới đất, di chuyển tới trước mặt chưởng quầy. Chưởng quầy chỉ vào ghế đẩu gỗ vuông có hoa văn tre chạm khắc tinh xảo ở phía đối diện, "Ngồi đi."
Sau khi Trọng Lục ngồi xuống, chưởng quầy mang bọc khăn tay trong ngực ra, đặt lên bàn. "Ngươi có dùng tay chạm vào thứ này không?"
"Đều là cách lớp vải... Vị tiên cô kia đã dặn ta không được dùng tay chạm vào."
"Nhưng mà xem ra bây giờ ngươi có chạm vào hay không cũng không nghĩa lí gì nữa." Chưởng quầy thở dài, ngước mắt nhìn gã, "Chẳng phải ta đã bảo ngươi đừng xe vào chuyện của người khác sao?" Chúc chưởng quầy đột nhiên thấp giọng nói.
Trọng Lục không hiểu chưởng quầy đang nói cái gì, cũng không biết chưởng quầy đã biết gì, "Ta đâu có đâu mà..."
"Nhưng việc trên thế gian này dù đã xảy ra, đang xảy ra hay sắp xảy ra, đều được định sẵn dựa theo luật nhân quả. Quy luật sinh tử đã đặc biệt như thế. Bất kì những hành vi làm thay đổi trọng đại đều sẽ mang đến 'uế', mà người bị uế dính vào, từ trước đến nay chưa bao giờ có kết cục tốt."
Trọng Lục ngơ ngác nhìn chưởng quầy, vẻ mặt mù tịt.
Chưởng quầy đang thao thao bất tuyệt nói gì vậy?
Chưởng quầy nhìn vẻ mặt của gã, thở dài, nói, "Ngươi không phải vẫn luôn muốn làm rõ, xem rốt cuộc quán trọ của chúng ta là như thế nào sao? Có phải ngươi cảm thấy rằng ai trong quán cũng đều có điểm lạ?"
Trọng Lục hồi hộp nắm chặt tay, "Ta... đúng là có chút tò mò."
"Ngươi ở cùng phòng với Chu Ất, có phải đã nghe nó nói mớ?"
"...Người biết?"
"Người của ta, sao ta lại không biết rõ." Chưởng quầy nhón lá trà vào chén trà của mình, bưng một ấm nước nóng được đun trên bếp pha trà(2), rót vào chén để pha trà, "Ngươi nghe được tên của Từ Hàn Kha?"
Trọng Lục biết không thể gạt được nên gật đầu.
"Ngươi muốn kéo chậm ngày giỗ của hắn, tại sao?"
Trọng Lục sửng sốt trong chốt lát, trả lời. "Chết đâu phải là chuyện tốt, có thể cứu một mạng người không phải tốt hơn sao?"
"Chết rồi cũng sẽ đến với mọi người, vì sao ngươi cảm thấy nó không phải là chuyện tốt?"
Trọng Lục suy nghĩ tiếp, đáp, "Sẽ xảy ra với tất cả mọi người cũng đâu có nghĩa là tốt đâu. Người đã chết rồi, như tan thành mây khói, tất cả hy vọng cũng không còn nữa."
"Vậy xem ra ngươi không tin quỷ thần, không tin có kiếp sau?"
Trọng Lục gãi đầu, "Ta thấy... Cái gọi là kiếp sau ấy, cho dù có, cũng có thể sẽ không giống với tưởng tượng của chúng ta... Chẳng ai từ bên đấy trở về đây nên chúng ta cũng chỉ có thể ở đây đoán mò, vậy chi bằng không có còn hơn."
Chúc chưởng quầy nghiêng đầu đánh giá gã, tựa như lần đầu tiên thấy hắn vậy.
"Ngươi nói không sai, cái gọi là kiếp sau với nhân quả, đúng là không giống với tưởng tượng của đại đa số người." Y khép lại nắp chén trà, nắm con nhộng kia lên, "Ngươi biết đây là gì không?"
"Nhộng? Nhưng mà nó lớn quá."
"Nhìn qua nó là nhộng tằm, cũng đúng là chui từ 'kén' ra. Nhưng chúng khác với những con tằm bình thường. Những con bướm tằm trước đó đã bị dính 'uế khí', uế này sẽ đi theo sang cả thế hệ sau của nó, hình thành nên chủng loại hiếm hoi này. Chúng nó kết kén không phải từ tơ, mà là... thứ khác. Mà kén con này đã hư rồi, trước mắt nó đang trong trạng thái bất định, không hoàn toàn chết đi nhưng cũng không thể phá kén hóa sâu. Nó sẽ không màng tất thảy để tìm một cái kén mới, có thể bảo vệ nó, giúp nó an toàn trưởng thành để cuối cùng phá xác thoát ra."
"Cái uế khí mà người luôn nói là cái gì thế? Là quỷ quái ư?"
Chưởng quầy nhìn hắn, nói, "Uế được hình thành thế nào, đặc trưng của nó ra sao, hiện tại hiểu biết của chúng ta còn có hạn. Nhưng khẳng định nó không phải là thứ vật cụ thể, mà là một loại hiện tượng, giống sét đánh khi trời mưa vậy. Thế gian này vạn vật hưng hay suy đều vận hành theo quy luật của chính nó, cũng giống như đạo lý của con người. Giống như một đóa hoa đương nhiên bắt đầu từ hạt giống, một con báo phải dựa vào việc săn bắt mồi mà sống, tách trà là để chứa trà còn dao là công cụ cắt đồ vậy."
Nhưng đôi khi, xuất phát từ nguyên nhân không rõ nào, dòng chảy sẽ bị rối loạn. Luật nhân quả bị xáo trộn, ngươi sẽ không thể nào biết trước được việc làm của ngươi sẽ dẫn đến kết quả gì. Chẳng hạn như lúc ngươi giết một con heo, sau khi phóng dao lại phát hiện mình mới là người bị mổ; hay là lúc ngươi đang đi bộ trên mặt đất bằng phẳng lại bỗng bị ngã vào vực sâu không tồn tại, rơi xuống sườn núi rồi thành một mớ thịt vụn; cũng có thể khi ngươi nhìn gương lại thấy người trong đấy không phải chính mình là một mặt xa lạ khác vậy. Hiện tượng này xảy ra được chúng ta gọi là 'uế'".
Trọng Lục trong phút chốc không biết liệu có phải ông chủ của gã có phải đang lừa gã không, nhưng lại nhớ đến mọi người trong quán có đủ loại cổ quái, ví như ấm trà Liêu sư phó mãi không xong; người bạn không nghe, không thấy, không sờ được của Tiểu Thuấn; tên Chu Ất thường xuyên nói mớ và quái vật mà gã cứu Từ Hàn Kha khỏi... Gã cảm thấy như đang trong giấc mộng không đáng tin.
Nhìn vẻ mặt hoài nghi nhân sinh của Trọng Lục, Chúc chưởng quầy cười nhẹ một tiếng, giống như mặt gã rất buồn cười. Y cầm chén lên nhấp một ngụm trà nóng, "Phương sĩ trên đời này, đặc biệt là các phương sĩ thuộc trừ ma phái, phần lớn luôn tận lực tranh trừ uế. Nhưng bọn họ vẫn luôn không hiểu, rằng uế không thể bị 'thanh tẩy'. Uế đã được vũ trụ sản sinh sẵn, không có khả năng tăng thêm hay mất đi. Cái bọn họ làm, cũng chỉ là dời uế khỏi này đến chỗ khác mà thôi. Sau đó uế lại tiếp tục bị chuyển dời đến nơi khác, cứ thế lặp lại, từ thế hệ này sang thế hệ khác, như bị một con chó bám đuôi mà không hay biết." Trong giọng nói chưởng quầy mang theo sự mỉa mai.
Trọng Lục xoa tay, đây là động tác theo bản năng của gã mỗi khi căng thẳng. Gã cũng đã ở lữ quán Hòe An này được hơn ba tháng, lại hoàn toàn không hiểu gì về chưởng quầy cả. Bấy giờ còn nghe được chưởng quầy của mình nói những thứ huyền bí mà những ông chủ trọ khác không thể nào biết đến.
Gã nhớ tới những lời đồn đãi mà hàng xóm láng giếng nói với gã: Dù cho từ khi những cụ già bảy tám chục tuổi chuyển đến phố Biện Hà, hay thậm chí là những người từ hộ gia đình đã sống ở đây qua nhiều thế hệ, thì chủ nhân của lữ quán này cũng chưa từng thay đổi...
Còn cả việc làm ăn làm nha nhân đầy thần bí của chưởng quầy...
Rồi cả Hiến Tư của Chiêu Ninh tự nhiên lại đến quán trọ Hòe An của bọn họ...
Những việc này hình như đều liên quan lẫn nhau.
"Trên người Từ Hàn Kha có dính uế, khi hắn ta tới ta đã chú ý. Có lẽ lúc hắn điều tra án của Trung Vương thì bị dính phải, cũng có thể là vì nguyên nhân khác. Nhưng ta biết, chỉ sợ hắn không sống được lâu. Uế dù trái với đạo lý nhưng nó cũng là thứ sinh ra từ tự nhiên. Việc dính phải uế cũng là do 'nhân quả' cả thôi." Khung cảnh Chúc chưởng quầy nhẹ nhàng nói trong bóng tối đen kịt có phần khó đoán, một lần nữa đập vào mắt Trọng Lục, "Nhưng mà, ngươi lại làm đứt đoạn dòng chảy nhân quả này. Cho nên... uế khí trên người Từ Hàn Kha, bây giờ đã dính lên người của ngươi."
————
Bonus:
Đôi bình Cảnh Thái lam hoa văn cỏ linh chi đời Thanh Càn Long
(1) Đồ đồng tráng men Cảnh Thái lam là một trong những sản phẩm thủ công mỹ nghệ trứ danh của Trung Hoa, tên gốc của nó là "Đồng thai cáp ti pháp lang" (men tráng cẩm thạch đồng), tên tục là "Pháp lam", hay "Khảm pháp lam".
Đây là một dòng đồ không phải làm bằng đất, đá như thường thấy mà bằng đồng, có phủ men màu trên bề mặt. Thủa mới khai sinh, men chủ đạo của loại cổ ngoạn này thuần một màu lam thẳm, như màu xanh của trời, xanh coban, xanh ngọc sapphire, do chế từ ngọc lam tuyền xay mịn. Khi dùng những sắc màu xanh làm màu lót, thấy được một sự thanh nhã cao quý, vững chắc và khoáng đạt.
(2) Bếp pha trà
- ---------
Cảnh báo sự lảm nhảm của editor:Ừm về vật "uế" mà tác giả giải thích là 100% theo luật bảo toàn năng lượng. Định luật bảo toàn năng lượng nói rằng tổng năng lượng của một hệ cô lập là không đổi; tức là nó được bảo toàn theo thời gian. Cho đến bây giờ mình mới đọc được tư tưởng, giới quan của một tác giả quá đúng ý với mình đến thế. Tất cả những "nhân quả" đều dùng trường sóng, năng lượng nhất định từ vũ trụ, nói đúng hơn là mối tương giao giữa "vay" và "mượn". Thiện ác song hành, không thể nói là thiện tốt, ác cần phải gạt bỏ hết đi. Mà cân bằng của vũ trụ, của vạn vật đó là luôn tồn tại hai mảng đối lập lẫn nhau. Một khi ta tưởng chừng như mặt tối đã biến mất, thì đâu đó, "mặt sáng" đã thế chỗ cho thứ vừa thay đổi. Nôm na là vậy. "Uế" là nguồn năng lượng tiêu cực, trái với "luân thường đạo lí", vẫn luôn tồn tại, không thể nào thật sự mất đi, mà ta phải biết chấp nhận và cân bằng nó. Lúc còn đi học mình khá hứng thú với môn Lý vì có rất nhiều thuyết nghiên cứu vấn đề này, hay lắm, mọi người cũng tham khảo xem sao.Đối với mình thì mọi việc xảy ra đều do vụ trũ, có khi việc mình làm là do vũ trụ gây nên, cũng có khi là không, nhưng chắc chắn những hành động dù có 'bị' tác động hay không đều sẽ đưa đến kết quả cho chính chúng ta.