Có Lục Tiểu Phụng làm chứng, lại thêm thái độ chân thành của Bạch Lưu, cộng thêm chứng cứ quen biết nhau, Tây Môn Xuy Tuyết đã tin tưởng chuyện này bảy phần, có điều cứ nhận thân như vậy khó tránh khỏi có chút qua loa.

Sau đó, khi Bạch Lưu chủ động nói muốn ‘nhỏ máu nhận thân’, máu hai người đã nhanh chóng dung hợp trong chén nước Lục Tiểu Phụng mang tới.

“Chúc mừng đệ nha Bạch Lưu, rốt cuộc đệ cũng tìm được người thân.” Có chút cảm thán nhìn cái chén trong tay, Lục Tiểu Phụng mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai Bạch Lưu.

Vẻ mặt Bạch Lưu khó nén vui sướng cảm tạ Lục Tiểu Phụng một hồi, sau lại nhìn gương mặt có chút phức tạp của Tây Môn Xuy Tuyết, xấu hổ, hơi thăm dò mà đưa tay kéo kéo ống tay áo Tây Môn, mở miệng: “Ca...”

Sửng sốt một chút, Tây Môn Xuy Tuyết nhìn người trẻ tuổi trước mặt, phức tạp trong lòng bỗng hóa thành một tiếng thở dài, gật đầu đáp một tiếng.

Bạch Lưu há miệng hoan hô, nhào tới, lớn mật cho Kiếm Thần một cái ôm thật chặt, sau đó trong khi đối phương còn chưa kịp phản ứng đã nhanh chân xoay người, tiếp tục cho Lục Tiểu Phụng thêm một cái ôm nữa.

“Lục đại ca! Thực sự rất cảm ơn huynh!”

“Nếu như không nhờ huynh, e rằng dù đến chết đệ cũng không tìm được ca ca của mình, đại ân này không lời nào nói hết, sau này nếu huynh có việc gì cần đệ, chỉ cần huynh nói một tiếng, tiểu đệ nhất định dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.”

Buồn cười nhìn Bạch Lưu vui sướng như một đứa trẻ, Lục Tiểu Phụng đưa tay vỗ vỗ đầu hắn: “Nói cái gì thế, Tây Môn là bạn tốt của ta, đệ cũng là bạn tốt của ta, giúp bạn bè còn cần báo đáp sao?”

Gợi ý của hệ thống: Độ thiện cảm của Lục Tiểu Phụng là 40 điểm √

Thoả mãn híp híp mắt, Bạch Lưu buông Lục Tiểu Phụng ra, xoay người một bộ muốn thân cận lại ngượng ngùng không dám, mà từ từ dịch người đến bên cạnh Tây Môn Xuy Tuyết, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn đối phương nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Bị bộ dạng này của Bạch Lưu chọc cười, gương mặt luôn luôn lạnh lẽo của Tây Môn Xuy Tuyết cũng không nhịn được mà lộ ra một vệt nhu hòa, hơi không được tự nhiên mà đưa tay xoa xoa tóc Bạch Lưu.

Gợi ý của hệ thống: Độ thiện cảm của Tây Môn Xuy Tuyết là 20 điểm √

Trên mặt mang theo nụ cười thoả mãn, Bạch Lưu cọ cọ lòng bàn tay trên đầu, rõ ràng là một bộ hài lòng thỏa mãn.

Ở Vạn Mai sơn trang tầm hai ngày, Lục Tiểu Phụng thấy đôi huynh đệ Bạch Lưu và Tây Môn Xuy Tuyết ở chung khá hài hòa, nhịn không được liên tục cảm thán, thật là thế sự vô thường, không ngờ chỉ là một lần ngẫu nhiên gặp gỡ lại phát triển thành tình huống như hiện nay.

Y còn nhớ lần đầu gặp, Bạch Lưu chỉ là một người đáng thương sống chết khó dò, bây giờ lại trở thành đệ đệ của bạn tốt y, đây chính là duyên phận đúng không.

Có điều nghĩ sau khi Bạch Lưu tìm được người thân, nguy cơ của Bạch Lưu sẽ không còn quá nghiêm trọng như trước nữa, Lục Tiểu Phụng tất nhiên muốn trả lại ‘di vật’ mà Bạch Lưu đã giao cho chính mình.

Bởi vì trước đó Bạch Lưu đã thông báo với Lục Tiểu Phụng, muốn y gạt Tây Môn Xuy Tuyết về chuyện của hắn, vì thế Lục Tiểu Phụng mới cố ý tìm thời điểm Tây Môn không có mặt, lấy chiếc hộp kia ra, muốn trả lại cho Bạch Lưu.

Nhưng mà lại bị từ chối.

Nụ cười vui sướng vẫn luôn treo trên mặt mấy ngày nay chậm rãi thối lui, Bạch Lưu đẩy chiếc hộp về lại trước mặt Lục Tiểu Phụng: “Lục đại ca, thứ này vẫn phiền huynh tạm thời bảo quản giúp đệ đi.”

“Vì sao?” Lục Tiểu Phụng khó hiểu nhìn Bạch Lưu, nghi hoặc hỏi.

Bạch Lưu mấp máy miệng, đưa tay hơi lưu luyến sờ sờ bội kiếm bên hông, đó là Tây Môn Xuy Tuyết cho hắn.

Hắn nói hắn ngưỡng mộ kiếm pháp của Tây Môn Xuy Tuyết, muốn học loại kiếm pháp giống như của ca ca, sau đó Tây Môn đã lập tức đưa thanh kiếm mà trước kia mình hay dùng để luyện tập cho Bạch Lưu.

Ngẩng đầu nhìn Lục Tiểu Phụng, thần sắc của Bạch Lưu đã là một mảnh bình tĩnh: “Thân thủ của người đuổi giết đệ rất lợi hại, cả đám người đó đều là cao thủ hạng nhất, hơn nữa nếu bọn họ không tóm được đệ thì sẽ tuyệt đối không bỏ qua.”

“Đệ không thể liên lụy ca ca, chờ nghỉ ngơi xong trận này, đệ sẽ rời khỏi đây, cũng giải quyết sạch sẽ phiền toái trên người.” Thấy chân mày Lục Tiểu Phụng cau lại, muốn mở miệng nói thêm cái gì đó, trên mặt Bạch Lưu lộ ra ý cười nhạt, lắc lắc đầu, ngăn đối phương.

“Lục đại ca không cần khuyên đệ nữa, đệ tự biết mình đang làm cái gì, cho nên thứ này vẫn nhờ huynh tiếp tục bảo quản giúp đệ đi.”

Miệng mở ra lại khép lại, cuối cùng Lục Tiểu Phụng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, nhét cái hộp kia vào lại trong người mình.

Y hiểu ý tứ của Bạch Lưu.

Tuy rằng y tin, về mặt kiếm pháp thì trên đời này rất ít ai có thể là đối thủ của Tây môn, nhưng nếu phải chống lại hơn mười người hay càng nhiều cao thủ hạng nhất, lại còn là loại cao thủ giỏi về ám sát trong một lần, thì e rằng, đến Tây Môn cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Bạch Lưu không muốn liên lụy Tây Môn, hành động này làm y rất tán thưởng, nhưng cũng vì cảnh ngộ của đối phương mà cảm thấy tiếc nuối không thôi. Thật vất vả mới tìm được người thân… Ai.

“Mặc kệ nói thế nào, đệ vẫn phải bảo trọng, trước đó đừng quên đệ đã không còn lẻ loi một mình nữa.”

Lục Tiểu Phụng trịnh trọng nhắc nhở: “Nếu đệ thật sự một đi không trở về, ta cũng không biết phải ăn nói thế nào với Tây Môn, nếu như đệ không muốn vị ân nhân này bị ca ca đệ chém một kiếm, thì nhất định phải bảo đảm an toàn cho chính mình đó.”

Bạch Lưu mỉm cười, liên tục cam đoan bản thân tuyệt đối sẽ giữ kĩ cái mạng nhỏ của mình.

Hôm sau, Lục Tiểu Phụng dứt khoát lên đường rời khỏi Vạn Mai sơn trang, trên người y còn có rất nhiều việc lặt vặt cần phải làm, hơn nữa Bạch Lưu cũng cần có thời gian ở chung bồi đắp tình cảm với Tây Môn.

Tiễn Lục Tiểu Phụng đi rồi, Bạch Lưu cũng bắt đầu cuộc sống hàng ngày “chăm chỉ”.

Chỉ là trước cái từ chăm chỉ này, còn phải thêm vào một chữ “bị”.

Tây Môn Xuy Tuyết đối xử với người đệ đệ này của mình rất tốt, chẳng qua ngoài miệng y sẽ không nói gì cả, cũng sẽ không làm mấy chuyện cẩn thận săn sóc gì đó.

Cho nên… Cách duy nhất biểu đạt sự “quan tâm” của y đối với đệ đệ, chính là vào thời điểm luyện kiếm mỗi buổi sáng, Tây Môn sẽ ‘tiện tay’ xách Bạch Lưu còn đang vù vù ngủ nhiều ở trên giường dậy, để hắn cùng luyện kiếm với mình!

TAT hiện tại, Bạch Lưu cảm thấy bản thân vừa đau khổ vừa vui sướng.

Được Kiếm Thần chỉ điểm và vân vân gì đó là chuyện tốt, thế nhưng sở trường của hắn chính là chưởng pháp và quạt, thật sự là không có một chút liên quan nào đối với kiếm pháp cả.

Tây Môn Xuy Tuyết tỏ vẻ: “Võ học trong thiên hạ đều tương thông với nhau.”

Cho nên mặc kệ đệ luyện cái gì, về lí thuyết đều giống nhau cả!

Kiếm pháp chú ý nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, tất nhiên dù đổi vũ khí thành quạt cũng giống thế. Võ công Bạch Lưu tu luyện là trộn từ Ngọc La Sát, và hiển nhiên đó là môn võ công dùng để giết người, ở một số chỗ cũng tương đối giống với kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết.

Đẳng cấp hiện tại của Bạch Lưu là sáu mươi ba, mà Tây Môn Xuy Tuyết đã ở cấp chín mươi, dưới sự chỉ điểm của Tây Môn, võ công của Bạch Lưu đúng là tiến bộ rất nhanh, chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã tăng lên một cấp.

Có điều…

“Ca, ca bắt nạt đệ! Kiếm ca dài như thế, còn quạt của đệ chỉ có một mẩu thôi, còn chưa kịp đến gần ca đã bị ca đánh lui về, chưa kể ca còn đánh vào mặt nữa!” Hắn gào thét, mỗi ngày sau khi tỷ thí xong trở về, hắn đều không dám soi gương.

Tây Môn Xuy Tuyết, đảo đảo kiếm trong tay: “Kiếm chưa ra khỏi vỏ.”

Kiếm của y là kiếm giết người, một khi ra khỏi vỏ nhất định sẽ thấy máu, khi đối chiêu với Bạch Lưu, y đã nương tay rất nhiều, nên chưa thể nói là bắt nạt Bạch Lưu được.

“Trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là có thể đừng đánh vào mặt không? Nếu đệ hủy dung thì sao cưới thê được?”

Bạch lưu lộ vẻ đau khổ, hất cằm lên để Tây Môn Xuy Tuyết nhìn thấy gương mặt đầy vết bầm xanh tím cũ chưa tan lại thêm mấy vết mới.

“Quá trọng bề ngoài, không tốt.”

Hơn nữa nếu như nhất định phải có một gương mặt tuấn tú mới có thể cưới thê tử về nhà, nữ tử như vậy, có đáng không.

Lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Lưu, Tây Môn Xuy Tuyết lại trở tay, quất một cái lên chỗ thịt mềm bên hông đối phương: “Đừng tìm lý do lười biếng kéo dài thời gian, không thì sao võ công tiến bộ được.”

Gào một tiếng, che eo, xoa xoa, Bạch Lưu chỉ đành đau khổ cầm chắc quạt, nhào lên chịu các loại ăn đòn tìm ngược.

Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên trong rừng, khiến quản gia đi ngang qua không nhịn được hé miệng cười tủm tỉm, biết lúc này Bạch công tử lại đang đối luyện với trang chủ nhà mình.

Quay đầu dặn dò nô tỳ phía sau chuẩn bị thuốc mỡ, quản gia vui mừng rạo rực nhìn nơi Bạch Lưu và Tây Môn luyện võ lần nữa, xong mới mĩ mãn mà xoay người rời đi.

Tây Môn Xuy Tuyết vẫn chưa công khai thân phận của Bạch Lưu cho người ngoài, đây là nghe theo yêu cầu của Bạch Lưu, vì thế người trong Vạn Mai sơn trang cũng không biết vị Bạch công tử đột nhiên tới ở, thật ra chính là Nhị thiếu gia trong trang.

Tuy rằng không hiểu vì sao Bạch Lưu yêu cầu như thế, nhưng Tây Môn Xuy Tuyết cũng không hỏi nhiều, y chỉ cần biết Bạch Lưu chính là đệ đệ mình là được rồi.

Sau một canh giờ, Tây Môn Xuy Tuyết lại xách Bạch Lưu đã mệt như cún trở về phòng, giao cho người hầu đã sớm chuẩn bị sẵn, dặn dò một tiếng dùng cơm xong sẽ tiếp tục tu luyện, rồi xoay người trở về phòng mình thay quần áo tắm rửa.

Vẫy lui nô tỳ muốn giúp mình tắm rửa thay quần áo, Bạch Lưu cởi sạch, nhét mình vào trong thùng nước thuốc, một bên vừa điều tức, một bên lại bắt đầu suy tư.

Tuy rằng ngày ấy sau khi tách ra với người của Ngọc La Sát, hắn chưa gặp lại đám người kia lần nữa, nhưng căn cứ theo những gì bản thân hiểu về Ngọc La Sát… Nói giỡn không, nếu thật sự bởi vì mất giấu hắn mà không tìm nữa mới có quỷ đấy.

Ngược lại vì lần chạy trốn này, e rằng sẽ càng khiến Ngọc La Sát coi trọng, tăng thêm số người truy sát chính mình hơn.

Người như Ngọc La Sát rất ghét chuyện gì thoát khỏi phạm vi khống chế của y, đặc biệt lần này là cái bẫy lớn như thế, khẳng định ‘Ngọc Thiên Bảo’ bảo vừa xuất quan (ngoại), người của y đã ở trong bóng tối nhìn chằm chằm.

Cho nên khi hắn rời đi mới bị người đuổi tới nhanh như vậy.

Chỉ là khi đó đầu hắn bị hưng phấn tê liệt, thả lỏng cảnh giác, lại không ngờ mình bị lần theo, cộng thêm lúc đó trình độ của những người kia hơn xa hắn, hành động cũng cực kỳ bí ẩn, cho nên hắn mới không nhận ra được.

Chờ đến khi nhận ra thì đã chậm, đối phương phát hiện hắn từ gian phòng của ‘Ngọc Thiên Bảo’ rời đi, sau đó ‘Ngọc Thiên Bảo’ chết, La Sát Lệnh cũng không biết tung tích…

Ai dà, hiện tại Lục Tiểu Phụng đã đi rồi, không còn nhân vật chính ở bên che chở, Bạch Lưu cảm thấy trái tim bé nhỏ vừa an ổn một chút lại bắt đầu thình thịnh nhảy nhanh.

“Ca! Đệ quyết định! Đệ muốn chăm chỉ luyện võ!”

Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Bạch Lưu như hít thuốc đột nhiên chạy tới trước mặt mình, hơi nghi hoặc trừng mắt nhìn.

Không phải mấy ngày trước còn oán giận hờn dỗi sao, sao lúc này đột nhiên đổi thái độ vậy?

Có điều chăm chỉ là chuyện tốt, gật gật đầu, Tây Môn Xuy Tuyết đánh giá biểu hiện rất kiên nghị của Bạch Lưu một hồi, mở miệng nói: “Nếu không giữ lời, sau đó không được uống rượu.”

“Ai?!” Không phải chứ, chơi lớn như vậy!

Rượu của Vạn Mai sơn trang là thứ tốt, lúc Lục Tiểu Phụng đi cũng sống chết quấn lấy chôm một bình, tuy rằng hắn không phải là kẻ nghiện rượu gì, thế nhưng mùi vị rượu hoa mai tuyệt hảo đó, chính là hàng cao cấp hắn dùng để chữa trị tâm tình sau mỗi ngày chịu ngược đấy.

Mắt Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lẽo.

Bạch Lưu run rẩy, chỉ có thể khổ sở gật đầu: “Được rồi, được rồi, đệ nói được là làm được, tuyệt đối không lười biếng, không thất hứa.”

Dù sao hắn cũng đã quyết định cố gắng tăng lên thực lực của bản thân, tranh thủ trở nên mạnh mẽ, không cần cứ như chuột nhắt, trốn tránh khắp nơi, cho nên, khổ cực thì khổ cực đi.

Ăn được khổ trong khổ mới là người trên người!

Mục tiêu của ta là có ngày có thể đánh ngã tên khốn Ngọc La Sát kia, sau đó trả lại gấp trăm ngàn lần những khổ sở mình đã chịu!

Nhìn Bạch Lưu vùi đầu ăn cơm, trong mắt Tây Môn Xuy Tuyết lóe lên ý cười không dễ phát hiện. Có đệ đệ, dường như cũng là một chuyện rất không tồi.

hết chương 9

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play