Bạch Lưu phát hiện trong khoảng thời gian này hình như Vạn Mai sơn trang có chuyện gì sắp xảy ra.

Bằng chứng là sơn trang vốn luôn thanh thanh lãnh lãnh bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, nhóm người hầu bận rộn trang hoàng sơn trang từ trong ra ngoài, cộng thêm trên mặt lão quản gia cũng thường thường treo lên một nụ cười tươi rói rực rỡ… Chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra được.

Nhưng mà mỗi khi hắn hỏi đến, quản gia đều tỏ vẻ thần thần bí bí, chỉ cười mà không nói gì hết.

Hỏi thẳng Tây Môn Xuy Tuyết thì đối phương cũng trưng ra bộ dạng cao lãnh mà không trả lời.

Chẳng lẽ ngày sinh của Tây Môn Xuy Tuyết sắp tới? Không đúng nha, hắn nhớ rõ sinh nhật của đối phương không phải trong thời gian này. Vậy rốt cuộc là chuyện gì chứ? Bạch Lưu không hiểu ra sao.

Thẳng đến một ngày, ba người Lục Tiểu Phụng, Tư Không Trích Tinh, Hoa Mãn Lâu đột nhiên đến Vạn Mai sơn trang.

Lúc ba người đến, Bạch Lưu đang lòng đầy khó hiểu nằm nhoài trên bàn đá trong viện, vắt hết óc cân nhắc xem rốt cuộc mọi người đang gạt mình chuyện gì, thì quản gia bỗng nhiên dẫn ba người họ xuất hiện trước mặt hắn.

“A? Lục đại ca, Hoa đại ca? Sao các huynh lại đến đây!” Bạch Lưu kinh ngạc đứng dậy.

Lục Tiểu Phụng nhếch miệng cười, liếc mắt một cái đã phát hiện bình rượu trên bàn chỗ Bạch Lưu, lập tức lên tiếng chào hỏi rồi không chút khách khí ngồi xuống, bắt đầu quang minh chính đại hưởng thụ rượu ngon.

Nhìn rượu ngon bị chiếm lấy, Bạch Lưu hết nói nổi mà lật mắt xem thường, nhưng vừa quay đầu đã cười cười thân thiết kéo Hoa Mãn Lâu ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó hơi tò mò nhìn Tư Không Trích Tinh chưa từng gặp mặt.

Được rồi, mặc dù lúc đối phương vừa xuất hiện hệ thống cũng đã nói cho hắn thân phận của đối phương nhưng nói gì thì nói hắn vẫn phải làm bộ như không biết mới được.

Bạch Lưu đáp trả Tư Không Trích Tinh bằng một nụ cười thân thiện, xong mới quay đầu thân mật lắc lắc cánh tay Hoa Mãn Lâu: “Hoa đại ca, vị công tử này là ai vậy, còn nữa, sao mọi người không nói gì đã đột nhiên lại đây ~.”

“Già đầu rồi mà còn làm nũng, chậc.” Lục Tiểu Phụng nhấp một ngụm rượu, mở miệng thọt vào một câu.

Bạch Lưu quyết đoán lựa chọn không nhìn đối phương. Lúc trước khi còn ở Giang Nam, mỗi lần hắn và Hoa Mãn Lâu thân cận, thái độ của Lục Tiểu Phụng đều như thế này, đến mức ngay cả khinh bỉ hắn cũng lười làm.

Buồn cười vỗ vỗ tay Bạch Lưu, Hoa Mãn Lâu bắt đầu giới thiệu thân phận Tư Không Trích Tinh, có điều lúc định nói đến vấn đề sau đó, Hoa Mãn Lâu lại hơi khó hiểu: “Tiểu Bạch, đệ không biết chuyện này sao?”

Vạn Mai sơn trang đã phát thiếp mời ra ngoài, nhưng Bạch Lưu lại không biết chuyện gì cả?

Chẳng lẽ… là y và Lục Tiểu Lục đoán sai? Chuyện quan trọng Tây Môn Xuy Tuyết muốn công bố không liên quan đến Bạch Lưu?

Ngược lại Lục Tiểu Phụng ngồi bên hơi cân nhắc chút đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Tùy tay đẩy móng vuốt muốn cướp rượu của Tư Không Trích Tinh qua một bên, ánh mắt hàm xúc không rõ đánh giá vẻ mặt mê mang của Bạch Lưu, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc (gợi đòn) thái quá.

“Chẳng lẽ Tây Môn không có nói cho đệ biết sao, chuyện này rất quan trọng đấy ~”

Dùng khóe mắt liếc Lục Tiểu Phụng một cái, Bạch Lưu bĩu môi quay đầu mách Hoa Mãn Lâu. Hắn dám khẳng định Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu biết chuyện gì sắp xảy ra.

Có điều đáng tiếc Hoa Mãn Lâu cũng không nói cho Bạch Lưu, đương nhiên không phải y có hứng thú ác liệt như Lục Tiểu Phụng, mà y chỉ cảm thấy…

Nếu tất cả mọi người đều gạt Bạch Lưu thì nhất định có dụng ý gì khác.

Sau khi thành công nếm thử rượu ngon của Vạn Mai sơn trang, Tư Không Trích Tinh mới cẩn thận đánh giá thiếu niên rất quen thuộc với Lục Tiểu Kê và Hoa Mãn Lâu trước mặt. Y làm như thân quen lắm mà bưng chén rượu dán qua: “Tiểu huynh đệ, xưng hô thế nào?”

Ừhm, chắc hẳn đối phương có quan hệ gì với Tây Môn Xuy Tuyết, thân phận địa vị ở đây cũng không thấp, hơn nữa vừa rồi vị quản gia kia gọi đối phương là ‘Bạch thiếu gia’, đối phương còn có thể tùy ý dùng rượu được Lục Tiểu Phụng xưng là rất trân quý…

Mà quan trọng nhất là! Đối phương cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Bị Lục Tiểu Kê ác liệt thả câu, Tư Không Trích Tinh tỏ vẻ y có một loại cảm giác ‘đồng mệnh tương liên’ với Bạch Lưu, với lại rượu này ngon như thế, quan hệ tốt với Bạch Lưu chút biết đâu sẽ được thêm mấy bình.

Bạch Lưu cười nói: “Đệ kêu Bạch Lưu, Tư Không đại ca gọi đệ là Tiểu Bạch giống như Lục đại ca là được rồi.”

Thật ra bình thường lúc này Bạch Lưu đều phải luyện võ với Kiếm thần đại nhân, nhưng có lẽ đối phương biết mấy người Lục Tiểu Phụng đến đây cho nên hôm nay cũng không ‘túm đầu’ Bạch Lưu luyện võ cùng y.

Chờ Tây Môn Xuy Tuyết luyện kiếm, tắm rửa thay quần áo xong rồi xuất hiện trước mặt mấy người, cũng vừa lúc nhìn thấy đệ đệ nhà mình liên hợp với Tư Không Trích Tinh đuổi theo Lục Tiểu Phụng đùa giỡn.

Cảm giác tồn tại của Kiếm thần vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần y xuất hiện là mấy người vốn ầm ĩ cười giỡn lập tức thành thật ngay.

Tây Môn Xuy Tuyết nhìn thoáng qua Lục Tiểu Phụng, mở miệng: “Ngươi đã đến rồi.”

Lập tức lĩnh hội hàm nghĩa khác sau những lời này, Lục Tiểu Phụng hắc hắc cười cười, da mặt dày ôm vai Bạch Lưu cọ qua: “Nhiều người chút mới náo nhiệt đúng hơm Tiểu Bạch ~?”

Bạch Lưu hoàn toàn không cho Lục Tiểu Phụng mặt mũi, nhìn thoáng qua vẻ mặt không đổi sắc của ca ca nhà mình, hơi oán giận mở miệng: “Ca, rốt cuộc các ngươi đang làm gì vậy, vì sao không chịu nói cho đệ biết.”

“Thời cơ đến đệ tất sẽ biết được.” Tây Môn Xuy Tuyết nói như vậy.

Nói vậy có khác gì không nói đâu. Bạch Lưu câm nín lật mắt xem thường, vươn tay đẩy cái tên Lục Tiểu Phụng đang cười cười đắc ý bên cạnh, xoay người nhào vào vòng tay của Hoa Mãn Lâu cầu an ủi.

Lục Tiểu Phụng trừng mắt: “Nè Tiểu Cạch, trước mặt Tây Môn mà đệ làm vậy có được không hả?”

“Không phục thì cắn đệ đi.” Bạch Lưu khiêu khích nói, thuận tiện còn cọ cọ trong ngực Hoa Mãn Lâu. Hắn cố ý làm Lục Tiểu Phụng khó chịu đấy, thì sao. Người này nhìn thế nào cũng thấy có tâm tư khác với nam thần, có điều đối phương không thừa nhận, vậy đừng trách hắn tiên hạ thủ vi cường.

Khóe miệng Lục Tiểu Phụng giật giật, vươn tay chỉ chỉ Tây Môn Xuy Tuyết: “Ca ca ruột của đệ ở chỗ này nè, muốn cọ sao đệ không đi cọ Tây Môn hữ!”

Lúc này còn không chờ Bạch Lưu phản kích lại, Lục Tiểu Phụng đã bị Tây Môn Xuy Tuyết mắt lạnh trừng một cái, không thể không nhanh chóng rụt tay về. Kết quả khiến Bạch Lưu và Tư Không Trích Tinh vốn đứng bên xem náo nhiệt lập tức bật cười ra tiếng.



Màn đêm buông xuống, tất cả mọi người đều trở về nơi mình nghỉ tạm.

Vào lúc Vạn Mai sơn trang rơi vào an tĩnh, hai bóng người lén lúc đột nhiên xuất hiện, ăn ý lặng lẽ vỗ một chưởng rồi trộm sờ sờ tiến vào phòng khách.

Xác định người trong phòng đã ngủ, Bạch Lưu đào một chiếc bình nhỏ từ trong ngực ra, trên mặt lộ ra một nụ cười đáng khinh, đưa cho Tư Không Trích Tinh bên cạnh.

Tư Không Trích Tinh nhận lấy bình nhỏ, hơi cân nhắc trong chốc lát, sau đó dùng tay ra hiệu cho Bạch Lưu, mới lặng yên không tiếng động, dựa vào khinh công tuyệt trần, tung người nhảy lên mái nhà.

Bạch Lưu đứng dưới mái hiên tâm tình thực sung sướng chờ đợi Tư Không làm xong việc.

Một lát sau, Tư Không Trích Tinh mang trên mặt một nụ cười thực hiện được nhảy xuống đất, hai người liếc nhìn nhau cười bỉ. Được rồi, ai bảo Lục Tiểu phụng làm người thất bại như thế, xứng đáng chịu chút bài học =v=

“Tác dụng của thuốc này thật quái lạ, Tiểu Bạch, đệ tìm đâu ra thế?”

Chờ rời khỏi phạm vi sẽ kinh động người, Tư Không Trích Tinh lắc lắc bình nhỏ trong tay, ôm vai Bạch Lưu tò mò hỏi.

Bạch Lưu cười thật thuần lương, trả lời: “Cá nhân đệ thích sưu tập những loại thuốc quý hiếm, đấy là đồ cất giữ.”

Thật ra là dùng điểm đổi với hệ thống. Loại thuốc ngạc nhiên cổ quái này rất rẻ, có năng lực chỉnh Lục Tiểu Phụng một phen, cớ sao không làm chứ?

Sáng sớm hôm sau lúc Lục Tiểu Phụng tỉnh lại từ trong mơ…

Hữm? Sao sáng hôm nay tiểu huynh đệ lại tinh thần như vậy! Nhìn liều trại dưới người, Lục Tiểu Phụng tập mãi thành thói quen trừng mắt, thuần thục vươn năm ngón tay tiên sinh bắt đầu trấn an tiểu huynh đệ đang hưng phấn của mình.

Nhưng mà tuốt, tuốt, tuốt lại tuốt đã một nén nhan nhưng tiểu huynh đệ trừ càng lúc càng tinh thần thì không có thay đổi gì khác.

Lục Tiểu Phụng nghi hoặc, tiếp tục cố gắng ‘lao lực’.

Lại một nén nhan trôi qua, lúc Lục Tiểu Phụng còn đang phấn đấu với tiểu huynh đệ nhà mình, đúng lúc này, y chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân, sau đó chính là tiếng gào của của Tư Không và Bạch Lưu.

“Lục Tiểu Kê rời giường! Mặt trời đã chiếu đến mông rồi ~” đây là tiếng Tư Không Trích Tinh.

Sau đó là tiếng Bạch Lưu: “Hoa đại ca huynh xem nè, Lục Tiểu Kê lớn như vậy mà còn ngủ nướng ~”

Đệt, ai ngủ nướng chứ, thằng nhóc nhà ngươi đừng có chửi bới ta trước mặt Thất Đồng*! Lục Tiểu Phụng nhướng mày, hơi khó hiểu cúi đầu nhìn tiểu huynh đệ còn không chịu yên tĩnh, đáy lòng bắt đầu bồn chồn.

(*tên thân mật của Hoa Mãn Lâu, có truyện giải thích là vì Hoa Mãn Lâu đứng vị trí thứ bảy, và trước Hoa Mãn Lâu đều là ca ca nên mới gọi là Thất Đồng_là một bộ đam mỹ khác giải thích đó, chứ ta ko nhớ, còn đừng hỏi bộ đam mỹ đó là bộ nào, ta cũng quên tên rồi =))) chỉ nhớ lúc đó đọc convert)

Tuy rằng sức chiến đấu của y ở phương diện này quả thật rất mạnh, nhưng bình thường nếu buổi sáng xuất hiện tình huống này, chỉ cần vuốt vuốt mười mấy phút đồng hồ là đủ rồi, sao hôm nay đã hơn hai nén nhan mà tiểu huynh đệ vẫn ‘cứng’ đầu, khiên quyết không chịu nộp vũ khí đầu hàng như thế.

Sau đó… Lục Tiểu Phụng mang theo liều trại cao cao xuất hiện trước mặt mọi người.

Lại sau đó Lục Tiểu Phụng gánh ô danh ‘lớn tuổi còn ngủ nướng’ muốn khóc. Y tuốt đến mức sắp gãy tay mà còn chưa xong! Chẳng lẽ thân thể của y bị bệnh gì sao?

Bạch Lưu và Tư Không đứng ngoài cửa kẻ xướng người họa liếc nhau một cái, trên mặt cùng lộ ra một nụ cười âm hiểm. Tư Không Trích Tinh há miệng nhắc muốn vào kêu Lục Tiểu Kê rời giường, nói xong cũng bất chấp mà vươn tay…

Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Lục Tiểu Phụng nhanh chóng nghiêng người giả bộ ngủ.

Tư Không Trích Tinh làm như thật lại gần giường, Bạch Lưu cũng không chịu thua mà kéo Hoa Mãn Lâu theo sau y. Tiếng bước chân càng ngày càng tiếp cận Lục Tiểu Phụng…

Nhìn Lục Tiểu Phụng giả ngủ không lộ khác thường, Tư Không Trích Tinh nhếch miệng cười đểu, bỗng nhiên vươn tay——

Kéo mạnh chăn gấm trên người đối phương!

Tiếng hét chói tai tràn ngập ý tứ kinh hách của Bạch Lưu bỗng nhiên vang lên. Lục Tiểu Phụng vốn hạ quyết tâm giả chết, à không, giả bộ ngủ, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nhíu mày, diễn cũng diễn không nổi nữa, chỉ có thể làm bộ như vừa bị đánh thức, mở mắt ra.

“Á á á có biến tháiiiiii ~~~ “

Không đợi Lục Tiểu Phụng giả vờ mới tỉnh ngủ mở miệng, Bạch Lưu lập tức vô cùng trùng hợp mà thét chói tai, vẻ mặt thê thảm kéo Hoa Mãn Lâu xoay người, miệng còn không ngừng lầm bầm biến thái đến biến thái đi.

Lục Tiểu Phụng 囧, chú ý tới tầm mắt quỷ dị của Tư Không trước giường, nhanh chóng kéo chăn lên che.

Có điều rất nhanh Lục Tiểu Phụng đã phát hiện ‘dị trạng’ của hai người Bạch Lưu và Tư Không Trích Tinh. Hai người kia… Biểu hiện của họ sao lại giả như vậy?

Biểu cảm khoa trương, phản ứng kịch liệt, thấy thế nào cũng tràn ngập hương vị âm mưu.

Chào cờ thôi mà, là tình huống mà mỗi nam thân trưởng thành đều sẽ có được không, phản ứng của hai người kia nhìn thế nào cũng thấy rất giả!

Mắt thấy ánh mắt Lục Tiểu Phụng nhìn hai người càng lúc càng vi diệu, trong lòng hai người biết đã lòi đuôi, ăn ý xoay người chuẩn bị dẫn theo Hoa Mãn Lâu vỗ mông chạy lấy người.

“Hai người các ngươi đứng lại đó cho ta!” Khóe mắt Lục Tiểu Phụng giật giật, nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

Biểu hiện có tật giật mình quá rõ ràng, nếu y còn không phát hiện trong chuyện này có quỷ thì quá ngu rồi đó! Chết tiệt, thân thể của y khác thường như vậy tuyệt đối do hai người kia giở trò!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play