Edit: An Ju

Chờ chút! Cố Hạo híp đôi mắt chuột tỉ mỉ quan sát hai con mèo một lớn một nhỏ này, theo vết xe đổ… Chẳng lẽ hai con mèo này cũng là…

Nghĩ tới đây, Cố Hạo cấp tốc bê cả hộp cả mèo vào phòng sau đó đóng cửa lớn lại. Vừa rồi sao không phát hiện ra… Hai con mèo này căn bản là Meo Meo phiên bản nhỏ và lớn!!!

“Hai người…Ặc….Hai vị… Mời ngồi…Ngồi…” Nghĩ đến việc bọn họ rất có thể là thân thích của cái con hổ đang ngủ trong phòng kia, Cố Hạo có hơi khẩn trương, ngay cả nói chuyện cũng thành nói lắp.

Đặt hai con mèo xuống ghế salon, dặn dò vài câu tự nhiên ăn uống đồ trên bàn, sau đó bản thân vọt vào trong phòng.

Vén chăn lên, túm lấy Meo Meo vẫn đang ở hình mèo một hơi lắc mạnh.

“Mau tỉnh lại!!! Chuyện lớn!!! Chuyện lớn rồi!!!!”

Meo….

Meo Meo ngủ say sưa trải qua một trận lắc, đầu óc choáng váng.

“Làm… Sao…Thế… Meo…?” Khó khăn mở mắt ra, thấy Cố Hạo cùng với một khuôn mặt khẩn trương, giật mình.

“Người nhà anh!!! Người nha!!! Hai!!!! Bên ngoài!!!” Cố Hạo thấy Meo Meo tỉnh, nhất thời kích động, càng lắc hắn mạnh hơn.

“Chuột nhỏ… Đừng hoảng…. Anh choáng… Em từ từ nói.” Cứ ở trong tay chuột nhỏ đang kích động thì chắc chắn còn không nghe rõ có chuyện gì đã bị lắc đến ngất luôn rồi, Meo Meo niệm chú ngữ, mau chóng biến về hình người, ôm Cố Hạo.

“Em nói nhìn thấy người nhà anh à? Lại còn là hai?” Meo Meo thuật lại lời nói không mạch lạc của Cố Hạo.

“Đúng vậy! Tuyệt đối là người nhà anh, giống gần như là một với anh!” Cố Hạo gật đầu mạnh một cái, hình dáng thực sự giống nhau như đúc! Mấy cọng lông trong tai, màu sắc mấy cọng lông đều giống nhau.

“Ở bên ngoài hả…?” Meo Meo cẩn thận suy nghĩ về thân thích của mình… Bọn họ sống ở Hổ tộc rất tốt, hơn nữa nếu có chuyện khẩn đều sẽ sử dụng pháp thuật để nhắn, tại sao lại tự mình đến nhân gian tìm hắn?

“Đúng! Ngay ở phòng khách. Hồi tối em xem TV ở phòng khách, bỗng nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu, sau đó em cứ tưởng anh kêu, sau đó em lại phát hiện không phải anh…” Cố Hạo thành thật nói ra toàn bộ tình hình trước sau.

Meo Meo đỡ lấy cái đầu hơi đau, hôn Cố Hạo vẫn đang kích động một cái, nói: “Nói trọng điểm…”

“À.” Cố Hạo thay đổi giọng điệu, nói: “Họ ở trên ghế salon phòng khách, anh cứ ra ngoài là có thể thấy được.”

Có tâm trạng như con dâu chưa gặp bố mẹ chồng, Cố Hạo đẩy Meo Meo đi ở đằng trước, còn mình thì trốn ở sau hắn ra cửa.

Meo~~~~~

Meo——–

Hai con mèo một lớn một nhỏ đồng thời đưa cái đầu đang chuyên tâm xem TV quay sang nhìn hai người bọn họ.

“=O=!” Mặt Meo Meo rơi vào trạng thái rút gân.

“0.0?” Cố Hạo thấy Meo Meo không nói gì, càng căng thẳng hơn, len lén vịn lên đầu vai Meo Meo nhìn trồm hai con mèo vằn hổ trên ghế salon.

“Phụ vương… Em trai…” Meo Meo phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng.





……

“Ừ.” Mèo lớn vẫn duy trì sự ưu nhã mà gật đầu, vì chỉ phát ra đơn âm tiết nên Cố Hạo cũng không biết là nó nói tiếng người hay tiếng mèo.

“Meo…” Con mèo con ôm một hộp kẹo ăn nhóp nhép ra tiếng, chớp chớp mắt với Meo Meo vừa gọi mình, sau đó tiếp tục dùng móng vuốt với vào trong hộp kẹo lấy kẹo vị dâu ra ăn. Từ những mảnh giấy gói kẹo màu hồng ở trên bàn thì có thể hiểu tên nhóc này đúng là chỉ một khẩu vị…

Cố Hạo ở sau lưng chọc phần eo dưới của Meo Meo, Meo Meo… Em nên xưng hô thế nào với bố và em trai anh?

Meo Meo trở tay túm lấy ngón tay vừa chọc eo mình, gọi phụ vương với em trai như anh thôi.

“Phụ vương… Em trai…” Cố Hạo sợ hãi gọi. Tại sao thế, sao mình lại căng thẳng như vậy.

“Ừ.” Mèo lớn gật đầu, vẫn là đơn âm tiết không biết là tiếng người hay là tiếng mèo.

“Meo…” Mèo con lấy móng vuốt từ trong hộp kẹo ra, lắc lắc với Cố Hạo, không có vị dâu meo, chị dâu mai đi mua thêm nhé meo.

“Được…” Cố Hạo vội vàng đáp ứng.

Mèo con thấy Cố Hạo đáp ứng liền vui mừng lắc lắc đuôi, như đang lấy lòng mà kêu vài tiếng ‘meo meo’ với hắn.

Cố Hạo thầm nghĩ cậu em chồng này thật dễ lấy lòng, mấy viên kẹo dâu đã có thể dụ được rồi. Thế nhưng bố chồng nhìn có vẻ khó đối phó, haizz!

Cố Hạo gãi gãi lòng bàn tay Meo Meo, chuyện của anh với em anh đã báo với phụ vương anh chưa?

Meo Meo cầm lấy bàn tay Cố Hạo, yên tâm, bên anh đã sớm xong xuôi, bố chồng em lần này tới đoán chừng là muốn tận mắt nhìn người con dâu này.

Cố Hạo kinh ngạc nói, con dâu?! Em cũng là nam mà! Phụ vương anh sao lại dễ tiếp nhận như vậy?

Meo Meo nhếch mép, cười xấu. Bởi vì anh nói với bố không phải em thì không cưới, không phải em làm vương phi của anh thì anh sẽ cầm đao tự thiến!



Cố Hạo khinh bỉ nhìn Meo Meo đắc ý, trong lòng nói sớm biết thế thì đã để Chân Suất dùng một đao giải quyết anh luôn rồi, đỡ phải bây giờ ngày nào cũng khiến em đau lưng mỏi eo.

“Khụ.” Đại vương hiện nay của Hổ tộc vẫn ngồi thẳng trên ghế salon mềm mại như trước hắng giọng một cái, cắt đứt hai người đang đứng ở cửa phòng mắt đi mày lại như chốn không người

“Lần này chúng ta tới là để bắt hai đứa về Hổ tộc thành hôn, vị trí vương phi của thiếu chủ Hổ tộc không thể cứ để không như vậy. Tiện đường, ừm, dắt theo em trai con đến nhân gian chơi.”

Meo—-!

Mèo con lắc lắc đầu, không phải đâu! Rõ ràng là phụ vương nghe nói con dâu có tài nghệ nấu nướng, nghe đến phát thèm, mới kiên quyết lấy hắn ra làm cái cớ.

Meo Meo vỗ mông Cố Hạo, biện pháp lấy lòng bố chồng em có rồi nhé.

Ồ, ngày mai em đi mua chân giò…

Ngoan, tiện thể mua một nồi gà nấu cay.

Hết chương 44.2

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play