“Hắt xì—-!” Cố Hạo đang nghỉ chân ở một cửa hàng vàng bỗng hắt hơi một cái thật to, “Ơ, ai đang nhắc tới mình vậy?”
Cố Hạo vẫn chưa quyết định được sẽ mua quà gì cứ đi dạo khắp trung tâm mua sắm, trước khi hắt xì, hắn vừa bị một con hổ vàng điêu khắc trong cửa hàng thu hút. Đứng gần nhìn, tay nghề điêu khắc của nghệ nhân điêu khắc phi thường nhẵn mịn, râu và đuôi hổ đều được điêu khắc giống như đúc. Lớp vàng phủ bên ngoài cũng không biết là dùng thủ pháp gì xử lý mà thoạt nhìn lấp lánh rất dễ chịu.
“Em gái, lấy con hổ này ra cho tôi xem đi.”
“Được, anh đợi chút.” Nhân viên bán hàng đứng trong cửa hàng vàng cả ngày chưa bán được gì vốn đang mệt mỏi muốn ngủ trưa, bỗng nhiên có người dùng một giọng nói từ tính kêu mình, vừa nhìn thì hóa ra là một anh đẹp trai hiếm gặp. Nhân viên bán hàng nháy mắt tỉnh tảo lại, ân cần giới thiệu con hổ vàng cho Cố Hạo.
“Anh đẹp trai, mua cái này để tặng cho bố mẹ à?” Nhân viên bán hàng cố ý hỏi như thế, trong lòng còn sót lại một chút hi vọng, lỡ đâu anh đẹp trai này vẫn còn độc thân, chẳng qua là chợt có ý nghĩ muốn mua kim sức hiếu kính bố mẹ vào lễ Thất Tịch thôi, như vậy mình không phải sẽ có cơ hội hay sao.
À, không phải, là tặng cho người yêu..” Sự chú ý của Cố Hạo luôn đặt trên người bạn hổ, lơ đễnh trả lời câu hỏi của nhân viên bán hàng. Thật là đáng yêu, mấy cái râu kia rõ ràng là mọc bên ngoài miệng Meo Meo mà!
“À… Tiếc quá.” Nhân viên bán hàng lẩm bẩm một câu.
“Hử…?” Cố Hạo ngẩng đầu nhìn cô gái, không biết lý do.
“À, không phải. Tôi muốn nói mua cái này là quá đúng rồi. Kim sức trong cửa hàng của chúng tôi đều là do một nhóm các bậc thầy kinh nghiệm vài thập niên chế tạo ra, mỗi một loại đều độc nhất vô nhị. Tặng cho người yêu thì không thể tốt hơn.”
“Ừm.” Nhìn lông tơ và đôi mắt sáng thâm sâu trông rất sống động của con hổ, đúng là tay nghề lão luyện.
“Nhưng tôi đang nghĩ, bây giờ tặng vàng thì có phải hơi tục không?” Cố Hạo hơi băn khoăn, bây giờ các cặp đôi toàn tặng 999 bông hoa hồng gì gì đó, tặng vàng thì có hơi giống cách làm của các bô lão.
“Không đâu.” Nhân viên bán hàng cười nói, “Bây giờ tặng hoa hồng quả thực rất lãng mạn, nhưng hoa hồng có nhiều hơn nữa cũng rất khó bảo tồn. Không bằng tặng người đó một mặt dây chuyền bằng vàng, để người đó đeo trên cổ mỗi ngày, người yêu của anh đẹp trai chắc chắn cũng đẹp như anh vậy, người theo đuổi người đó chắc cũng không ít. Tôi đề xuất anh nên lén đeo thêm một cái khóa vàng trên cái mặt dây chuyền, khóa chắc người yêu anh ở bên cạnh mình.”
Cố Hạo thầm than thở, nhân viên bán hàng này thực sự là cực kỳ ưu tú, những câu nói đánh đúng tâm lý người mua nhưng lại hoàn toàn không tạo cảm giác rằng cô gái này đang đẩy mạnh tiêu thụ khóa vàng.
Con hổ nhà mình quả thực đẹp trai hơn mình, hiện tại tuy không có, không biết trước đây có nhiều hổ cái theo đuổi hắn hay không. Trực tiếp mua một cái khóa vàng đeo lên, phòng ngừa chu đáo luôn…
“Vậy lấy con hổ này, thêm một cái khóa vàng.” Cố Hạo chọn xong đồ rồi thấy tâm tình tốt hẳn, nghĩ Meo Meo từ nay về sau sẽ bị khóa lại bên cạnh mình làm một con hổ nuôi nhà thì hắn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Trở lại công ty, cả một buổi chiều Cố Hạo không hề tập trung làm việc, trong đầu chỉ nghĩ đến lúc Meo Meo thấy quà mình tặng hắn vào lễ Thất Tịch sẽ có biểu cảm gì. Cứ mỗi 5 phút một lần lại nhìn đồng hồ, chết tiệt, sau hôm nay thời gian trôi chậm vậy!
“Hạo Tử.” Trương Phi cầm cốc Coca nhô đầu ra từ sau vai Cố Hạo lén nhìn, “Nhìn gì thế? Cười đến dâm đãng như thế cơ à?”
Cố Hạo cất hộp đựng hổ vàng đã đóng gói kỹ vào trong ngăn kéo, nghiêm mặt nói: “Không có gì, cậu uống ít Coca thôi, triệt tinh đấy!”
Trương Phi xẹp xẹp miệng, uất ức nói: “Anh có người yêu đương nhiên sẽ để ý bảo trọng cơ thể, giống mấy tên đàn ông độc thân như bọn tôi có triệt tinh hay không cũng vô dụng.”
Cố Hạo vỗ ót Trương Phi một cái, cười nói: “Mạc Đình không phải vẫn độc thân hay sao, sao cậu không đi hỏi xem cô ấy có rảnh không đi?”
Trương Phi vừa nghe được, tay phẩy phẩy, nói: “Người ta là đại mỹ nữ, ngực tấn công mông phòng thủ, lễ Thất Tịch thì sao có thể rảnh được, tôi vẫn nên đừng đi tự rước lấy nhục.”
Cố Hạo nhíu mày, nói: “Sáng nay tôi nhưng lại nghe được là đại mỹ nữ người ta nói mình hôm nay không ai hẹn, không biết có phải là cố ý nói cho người nào đó nghe hay không nữa.”
“Thật ư?!” Trương Phi hưng phấn, Mạc Đình thế mà không có hẹn á, đây chính là một chuyện lạ đó.
“Cậu không đi hỏi thì sao biết là thật hay không, nói đi cũng phải nói lại, hỏi một câu cũng không mất cân thịt nào. Lỡ cô ấy thực sự đồng ý cậu, không phải cậu cũng sẽ không cần tham gia lễ Độc Thân năm nay giống tôi hay sao?”
“Ha! Tạ ơn người anh em, tôi đi đây!” Trương Phi được Cố Hạo khai thông xong, lòng tràn ngập niềm tin phóng về phía Mạc Đình phía bên kia.
“Đi đi Tam đệ!” Cố Hạo phất tay với hắn,
“Vâng, đại ca!” Trương Phi quay đầu, cười ngây ngô.
“Mạc Đình hôm nay nói không có hẹn á?” Quản lý Phương đang đi ngang qua nghi ngờ hỏi.
Cố Hạo thâm sâu lắc đầu, nói: “Em đoán thôi.”
“Nhưng em nghĩ hai người họ có hi vọng, cái đôi này không phải vẫn cứ mập mờ sao, thay vì để cho bọn họ đoán tới đoán lui thì không bằng thừa dịp này đâm thủng cái màng chắn kia đi. Nếu như Mạc Đình thực sự thích Trương Phi, thì dù có hẹn trước thì cũng sẽ hủy thôi.”
“Không tồi, Tiểu Cố.” Quản lý Phương nghe Cố Hạo phân tích xong liền đẩy kính khen ngợi, “Rất có trải nghiệp yêu đương đó.”
“Hì, cảm ơn chị Phương khích lệ. Chi bằng hôm nay…” Cố Hạo cười nịnh nọt, kéo tay quản lý Phương lắc, nếu hắn có thể có đuôi giống Meo Meo thì hắn sẽ lắc luôn đó.
“Hôm nay là lễ Thất Tịch, cho phép cậu tan làm sớm một tiếng.” Biết hắn đang có ý gì, quản lý Phương hào phóng cho phép.
“Yeah! Chị Phương muôn năm!”
Trên đường về nhà, Cố Hạo cố ý đi đường vòng qua cửa hàng gà nấu cay Trung Khánh lớn nhất ở trung tâm thành phố gọi một phần gà mang về, con hổ kia giống một con hồ ly chỉ thích ăn gà. Đêm này liền cho hắn món gà nấu cay dưới nến đi.
Không chờ nổi muốn về nhà gặp Meo Meo, Cố Hạo gọi xe để về. Xuống xe vừa đi tới cầu thang, thấy bóng lưng trước mặt cực kỳ quen mắt, thấy sao cũng là con hổ vốn đang chơi game ở nhà, nhưng người đó mặc đồ mà hắn chưa từng thấy, Meo Meo hình như không có bộ đó.
“Meo Meo…?” Thử gọi một tiếng.
Người đàn ông trước mặt tạm đứng hình một chút liền quay đầu lại, quả nhiên là Meo Meo.
“Anh yêu, sao anh lại xuống đây rồi?”
Cố Hạo thấy đúng là Meo Meo thì vốn rất vui, nhưng rất nhanh sau đó đã phát giác ra biểu cảm của Meo Meo hơi sai sai, cười có vẻ rất miễn cưỡng, như thể chuyện tốt bị phá ngang vậy.
Cố Hạo trầm mặt xuống, bước nhanh tới phía trước ‘thẩm vấn’ Meo Meo thoạt nhìn có hơi có tật giật mình, nói: “Anh thấy em hình như không vui lắm. Có phải em về sớm nên anh không kịp giấu hổ cái đi đúng không, hả?!”
“Không phải, không phải.” Meo Meo vội vã phủ nhận, lễ Thất Tịch tốt như vậy không thể để chuột nhỏ phải trải qua trong trạng thái bình dấm chua được, hắn sợ chua…mùi chua khắp phòng chịu không nổi.
“Vậy thì vì cái gì? Thấy em sao lại kinh ngạc?” Cố Hạo híp mắt tiến gần nhìn chằm chằm Meo Meo, Meo Meo theo bản năng lùi về sau một bước, chuột nhỏ làm căng lên đúng là có hơi kinh khủng thật meo…
“Vì hôm nay là lễ Thất Tịch đó…” Bị mắt chuột nhỏ trành đến mồ hôi đầm đìa, Meo Meo quyết định thẳng thắn nhận khoan hồng, “Lúc xế chiều Vũ Mặc chạy tới nói cho anh hôm nay là lễ Thất Tịch, lễ Tình Nhân, bảo anh nhất định phải chuẩn bị cho tử tế, không thì em sẽ tức giận… Thực ra trước kia anh thực sự không biết hôm nay là lễ Thất Tịch… Anh ở Hổ tộc nên không quá quan tâm cái này… Nên không thể làm gì khác hơn là nước đến chân mới nhảy, ra ngoài mua quà cho em cùng với đồ ăn, còn chưa kịp nấu em đã trở lại rồi…”
Meo Meo cẩn thận dè dặt quan sát biểu tình Cố Hạo, sợ mình quên mất lễ Thất Tịch làm cho chuột nhỏ khó chịu,
“Hử… Chỉ thế thôi?” Cố Hạo thấy vẻ mặt chột dạ của Meo Meo thì thấy buồn cười, kỳ thực hắn cũng không nhớ chuyện này, nhưng nếu Meo Meo đã nhận sai trước thì cứ để cho hắn hiểu lầm đi. Vì vậy hắn cố ý trầm giọng dạy dỗ chồng mình: “Sau này các loại ngày lễ như vậy nhất định phải ghi tạc trong lòng, biết chưa?”
“Ừ! Sau này nhất định sẽ nhớ kỹ càng! Tuyệt đối sẽ làm cho vợ thỏa mãn!” Mèo lớn gật đầu như lật đậy, rất sợ rằng Cố Hạo không tin thành ý của mình.
“Được, sau này nhớ là được rồi, vậy bây giờ về nhà làm cơm đi. Em mua gà nấu cay, anh hâm lại chút là có thể ăn được rồi.”
“Được!!!”
Thấy Cố Hạo không giận mình, Meo Meo thở dài một hơi, lại nghe thấy Cố Hạo nói hắn cố ý mua gà nấu cay mà mình thích ăn nhất, càng vui hơn, cái miệng hổ mừng đến không khép lại được, chuột nhỏ thật biết quan tâm!
Bởi vì Cố Hạo dị ứng đồ có cồn, chút rượu thôi cũng không thể uống. Nên bữa ăn dưới ánh nến với rượu vang liền đổi thành Coca. Cố Hạo dùng đầu ngón tay chọt vào bình Coca, triệt tinh gì đó đối với mình và Meo Meo cặp đôi Ngưu Lang Chức Lang mà nói là chẳng đáng kể, dù sao thì bọn họ lên giường bao lần cũng sẽ không sinh được hổ con.
“Bảo bối, đây là quà lễ Tình Nhân tặng em.” Meo Meo trịnh trọng đặt một hộp quà được bọc tinh xảo trước mặt Cố Hạo, “Đây là quà mà anh cố tình chọn, em mở xem có thích không.”
Cố Hạo trong lòng nghĩ con hổ này quá lãng mạn rồi, thứ mà người đàn ông bình thường ghét hay là nói là không thích nhất chính là đi dạo phố, hôm nay hắn vậy mà thực sự đã ra ngoài mua quà đó.
Bóc vỏ bọc, Cố Hạo lấy ra một hộp dạng ngăn kéo, bên trong gọn gẽ bày 6 con chuột kiểu dáng khác nhau được điêu khắc với chất liệu khác nhau, mỗi con đều có dáng vẻ đáng yêu, trông rất sống động, chỉ là cứ thấy giống ai đó…
“Thích không?” Meo Meo thấy Cố Hạo sờ từng con một, liền hỏi.
“Ừ, em thích lắm.” 6 con chuột được xâu vào một cái vòng tay, Cố Hạo dở khóc dở cười, đây là muốn hắn mỗi ngày đều đeo đống chuột này đi làm phải không, sau đó buổi tối còn bị con mèo lớn là hắn ăn sạch.
Kéo cổ tay Cố Hạo, Meo Meo dịu dàng giúp Cố Hạo đeo vòng, nói: “Đây chính là tín vật đính ước, sau khi đeo lên em vĩnh viễn sẽ là chuột nhỏ của anh. Sau này dù có gặp được con chuột công nào đẹp trai hay chuột cái nào cũng không được trốn mất với người ta đấy.”
“Ừm…”
Đeo vòng xong, Cố Hạo như làm ảo thuật lấy ra một cái hộp từ ngăn kéo ẩn dưới bàn đưa cho Meo Meo, nói: “Mở ra đi, đây là của em mua cho anh.”
Hai người đã ở với nhau cũng một thời gian rồi, nhưng tặng quà một cách trịnh trọng như vậy thì vẫn là lần đầu tiên, Meo Meo khi nhỏ chính là thiếu chủ Hổ tộc, lễ vật tiến cống phía dưới nhiều đếm không xuể, nhưng không có món quà nào làm cho hắn chờ mong như món quà mà chuột nhỏ đưa lúc này.
Thở một hơi ra liền bóc giấy gói hoa mỹ phiền phức bên ngoài ra, bên trong dần lộ ra một cái dây chuyền treo hình một con hổ ngốc nghếch.
“Em đeo giúp anh.” Cố Hạo cầm lấy con hổ vàng ngốc nghếch giống hệt Meo Meo lúc này từ trong tay hắn, luồn tay ra sau gáy Meo Meo, đeo vòng lên cổ hắn.
“Vòng cổ này cũng là tín vật đính ước của em, không có lệnh của em thì không được tháo ra.” Cố Hạo hài lòng nhìn hai con hổ lớn nhỏ, giao phó cho Meo Meo: “Ngay cả lúc tắm cũng không được lấy xuống.”
“Ừ!” Meo Meo liên thanh đồng ý, tín vật đính ước chuột nhỏ tặng hắn nhất định sẽ không tháo ra, dù thế nào cũng sẽ không!
“Hạo Tử…” Meo Meo sung sướng nhìn tín vật đính ước song phương trao đổi hắn và chuột nhỏ, tình yêu mèo chuột nhất định sẽ lâu thật lâu!
“Nói.” Cố Hạo nhìn mèo lớn sướng đến bốc hơi thì cảm thấy tâm tình mình cũng rất tốt, đời người có một người làm tri kỷ bầu bạn suốt đời, há cần điều gì khác nữa.
“Lễ Tình Nhân muốn trải qua được viên mãn thì không thể thiếu bước nào đúng không?” Meo Meo cười đến rõ là vô tội.
“Hử…?” Cố Hạo bỗng nhiên trong lòng ‘bộp’ một tiếng, cảm thấy lạnh gáy.
“Có bữa ăn dưới ánh nến thì cũng phải có một đêm lãng mạn đúng không…?” Nụ cười vô tội đã không thể che giấu đi bản tính tà ác.
“Đêm lãng..lãng mạn có thể chơi game cả đêm mà… Đối với trạch nam như chúng ta thì cực kỳ lãng mạn rồi mà!!!” Cố Hạo đã hiểu ra ‘đêm lãng mạn’ mà Meo Meo nói là có ý gì rồi….Ba chữ này phiên rõ ra sẽ là ‘Lãng mạn làm cả đêm’! Nói một đêm chính là một đêm thật, không đến hừng đông sẽ không ngừng!
Cố Hạo lén dịch mông, hắn vừa rõ ràng thấy con mèo lớn đối diện liếm môi một cái, hạ quyết tâm muốn nuốt sống hắn vào bụng rồi!
“Ha ha, chuột nhỏ ngoan nào, hôm nay là lễ Thất Hỉ mà, để chồng cho em một đêm Khả Nhạc nào! Yo~!!!” Mèo lớn bắt đầu hành động, cùng người tranh phóng, Meo Meo đẩy ghế cấp tốc phóng về phía Cố Hạo, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm chuột nhỏ đang thủ thế tấn công.
*Như ở chương trước t có giải thích Thất Hỉ là ‘7up’ còn Khả Nhạc là ‘Coca’ nhưng nếu xét trên ý nghĩa của 2 từ này thì Thất Hỉ có thể hiểu là ‘7 niềm vui’ => rất vui, còn Khả Nhạc thì có thể hiểu là ‘Rất vui/Thật vui/ Vui ghê….’. Đoạn này tác giả chơi chữ chút.
“Anh thích lễ Thất Hỉ!!!!” Một con mèo lớn đã ăn no trên mọi phương diện cảm khái.
“Em ghét lắm!!!! Hừ!!!!!” Chuột nhỏ mỏi eo đau lưng rơi lệ lên án.
Hết chương 43.2
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT