Edit: An Ju

Năm phút sau phút giây cáo biệt lưu luyến không rời của Cố Hạo và Meo Meo.

RẦM ——

Cửa nhà Cố Hạo bị người đẩy mạnh ra.

“Meo Meo ~~ Ba ba rất nhớ con!!!! Nào ~~ Để ba ba hôn một cái ~~~” Một tinh anh thuộc thành phần trí thức mặc âu phục, thắt caravat nước mắt nước mũi tèm lem cực kỳ không có hình tượng nhấc bổng con mèo nhỏ đã hóa đá thơm bên trái một cái, phải một cái.

Meo Meo bị Cố Hạo ôm lấy cố sức tránh trái tránh phải trong không gian có hạn, người đàn ông này có vấn đề gì vậy, không phải vừa đi rồi à, sao lại bật trở lại rồi…

Cố Hạo đưa cái mồm mà trong mắt mèo con đó là một miệng lớn khát máu* hôn lấy hôn để Meo Meo một lúc mới buông nó xuống, “Meo Meo bảo bối, đều là ba sai! Ba ba sao có thể để con ở nhà một mình được chứ! Đi! Đi làm với ba ba nào!

*Cụm này là hình ảnh tả thực từ cụm ‘huyết bồn đại khẩu’.

Meo! Meo! Meo! Meo (Không muốn! Ta muốn ở nhà xem ti vi! Hơn nữa từ ‘bảo’ mi dùng thật buồn nôn! Lại còn ‘ba ba’! Khinh bỉ! Đáng khinh bỉ!)

Meo Meo liều mạng lắc lắc đầu nhỏ kêu to vốn muốn chống lại bàn tay ma quỷ của Cố Hạo, hy vọng có thể bỏ đi ý niệm dẫn nó ra ngoài trong đầu Cố Hạo, chỉ có điều đối với ý phản đối trong tiếng mèo kêu, Cố Hạo luôn luôn hiểu ngược lại…

Cố Hạo hai mắt đẫm lệ đối mắt với Meo Meo, nói: “Kêu đến kích động như vậy, hóa ra con trai cũng muốn đi làm với ba. Ba ba thực sự quá cảm động rồi, đi, hai chúng ta cùng đi ngồi tàu điện ngầm.”

Trong tàu điện ngầm, trước mắt bao người, một thanh niên tay trái nắm chỗ vịn, tay phải không coi ai ra gì nhét vào trong túi quần xoa xoa vật gì đó, vẻ mặt sảng khoái như dâm gái…

Một nhóm nữ học sinh trung học cùng lên tàu với hắn đứng bên cạnh đều khẩn trương cách hắn hơn 2 mét.

Một nữ học sinh trong học cách gần hắn nhất vẻ mặt căng thẳng ghé tai bạn học nói nhỏ: “Hôm qua ti vi có nói đến cái tên biến thái trong tàu điện ngầm, có phải là hắn không nhỉ!?”

“Tớ cũng nghĩ là hắn đấy! Cậu xem  tay phải của hắn vẫn mò vào trong túi sờ tới sờ lui, nhất định là đang DIY bên trong!”

“Thực đúng là biến thái mà! Ban ngày ban mặt như thế này mà cậu xem vẻ mặt hắn vẫn rất thoải mái … Chậc chậc chậc…”

“Có điều khoan hãy nói, tên biến thái này nhìn tướng tá cũng đẹp mắt, thật đáng tiếc…”

Mà trên thực tế cái tên biến thái mà những người chen chúc trong chuyến tàu điện ngầm buổi sáng cho là đang tự xử thực chất là đang mê say sờ bộ lông của ‘con trai’ hắn, mềm mềm nhuyễn nhuyễn, cảm giác thực quá thích!

Meo—-

Mèo nhỏ nằm trong túi quần bên phải của tên háo sắc ngáp lớn một cái, sao còn chưa tới vậy…?

“Tiểu Cố! Em đã đi làm rồi à, không phải chị đã cho em ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày à?” Quản lý Phương thấy Cố Hạo đi làm lập tức nhiệt tình xông tới ân cần hỏi han hắn.

“A Cố! Đến rồi à! Thân thể tốt hơn chưa?” Bạn thân cùng tổ – Trương Phi thấy người anh em tốt khỏi bệnh cũng lại gần hỏi thăm. Người anh em này tuy có tên giống như đại tướng Trương Phi trong Tam Quốc thế nhưng người ta sáng sủa trắng trẻo, đối với ai cũng đều khách khí nhẹ nhàng, so với hình tượng đại hán Trương Phi mặt đen râu quai nón được miêu tả trong ‘Tam Quốc Diễn Nghĩa’ hoàn toàn tương phản.

“Ô, Háo Tử* (Hạo Tử). Hôm qua cậu làm cho chúng tôi lo lắng lắm đấy, hiện nay bệnh tốt hơn rồi, tối nay hẳn sẽ mời chúng tôi ra ngoài ăn uống chúc mừng một bữa chứ?” Phía sau, một người thân thiết áp sát sau gáy Cố Hạo, đại hung khí cup D mềm mại chọt vào gáy Cố Hạo. Không sai, toàn bộ công ty chỉ có một người gọi hắn là Háo Tử, đó là đại mỹ nữ cùng tổ – Mạc Đình. Mạc Đình tính cách tùy tiện, xưa nay vẫn luôn thích kề vai bá cổ thân thiết với Cố Hạo, trên thực tế các đồng nghiệp đều biết người cô thích là Trương Phi thanh tú dịu dàng, chỉ có điều cả hai đương sự đều chưa từng nhìn thẳng vào mối quan hệ này, bọn họ cũng không tiện nhiều chuyện.

*Háo Tử là chuột, ‘háo’ và ‘hạo’ là 2 từ đồng âm, đọc là /hào/.

Bọn họ vừa hét to như thế nhất thời toàn bộ người của phòng làm việc đều nhìn về bên này, Cố Hạo thấy sắp trở thành tiêu điểm cho muôn người nhòm ngó, vội vã khoát khoát tay với họ: “Không sao, hôm qua tôi chỉ là ho chút thôi, uống thuốc rồi ngủ đến hôm nay đã thấy khá hơn rồi.”

Màn giao lưu cảm tình sôi nổi với đồng nghiệp cùng tổ khép lại, quản lý Phương vung tay lên kêu mấy người bọn họ vào phòng họp nhỏ bàn bạc phân công công việc mới.

Mạc Đình đọc xong tư liệu duỗi người bất mãn, oán giận nói: “Tư liệu tài vụ của công ty Viễn Phàm không phải đều là cuối tháng mới đưa tới hay sao? Sao bây giờ đã có hai bao tài liệu rồi? Bây giờ mới là giữa tháng thôi mà.

Trương Phi cũng cười phụ họa: “Đúng vậy, hôm qua tôi mới nhận được máy game PSP cầm tay mới, chắc chắn không chơi được rồi. Một đống giấy tờ như vậy mà chỉ cho chúng ta một tuần để xét duyệt, tuần này không tăng ca không được rồi.”

Meo~~~~~~~~

Một tiếng mèo kêu mềm mại cắt đứt lời oán giận của các thành viên.

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, trong văn phòng tại tầng thứ 19 như thế này thì mèo chui từ đâu ra được?

Cố Hạo lúng túng lấy điện thoại di động ra ứng phó: “Khụ, hôm qua em gái chơi điện thoại di động của tôi liền thay đổi âm báo tin nhắn thành tiếng mèo kêu. Đây, vừa có một tin nhắn tới.”

Người quản lý trực tiếp của hắn là quản lý Phương nổi danh sợ mèo, rõ ràng là loại động vật nhỏ đáng yêu như thế nhưng với chị mà nói thì cảm giác không khác gì những con quái thú nhỏ thấy Ultraman. Lần trước lúc đi du lịch tới hồ Thiên Đảo, Cố Hạo sợ rắn muốn chết, còn quản lý Phương là sợ mèo muốn chết. Lúc đi ăn cơm tại gia đình nhà người làm nông, trong nhà người ta nuôi một con mèo nhỏ để bắt chuột có mò tới gần bàn bọn họ xin thức ăn, kết quả làm cho chị Phương sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy lên ôm cột. Từ đó về sau, người trong công ty đều biết ở trước mặt quản lý Phương với biệt hiệu ‘chị gái mặt sắt’, tuyệt đối không được nhắc đến mèo…

Cố Hạo len lén thò tay vào túi phải sờ sờ lông gáy Meo Meo làm nó ngoan chút, đừng để lộ ra.

‘Khụ’ một tiếng, quản lý Phương xoa xoa mắt tiếp tục nói: “Có thể là công ty bọn họ gần đây có biến động gì đó lớn đi. Lần này đưa tư liệu tới cho chúng ta hỗ trợ xét duyệt sớm hơn chỉ là khúc nhạc dạo. Có điều, cụ thể tầng quản lý của công ty bọn họ muốn làm cái gì chúng ta cũng không cần bận tâm, bọn họ thanh toán gấp hai thù lao cho chúng ta, chờ làm xong đợt này chị sẽ báo cáo với cấp trên đề nghị cho toàn bộ tổ chúng ta nghỉ hai tuần. Đến lúc đó mấy đứa thích đi du lịch thì đi du lịch, thích chơi game thì chơi game, mười bốn ngày toàn bộ điện thoại di động tắt máy, tùy mấy đứa làm gì thì làm.”

Các hạng mục công việc rất nhanh đã phân công xong, bởi Cố Hạo là tinh anh trong tinh anh của tổ Tài Vụ bọn họ, cho nên quản lý Phương cố ý giao cho Cố Hạo xét duyệt bộ tài liệu quan trọng nhất.

Trở lại chỗ làm việc của mình, Cố Hạo đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, lần này chị Phương lại giao cho hắn nhiệm vụ gian khổ như vậy.

Trước khi rời khỏi phòng họp, quản lý Phương ám chỉ hắn cố gắng tìm ra những lỗi sai trong báo biểu (báo cáo bằng bảng biểu) ở công ty Viễn Phàm, nhiệm vụ thẩm tra lần này là các cấp cao bên công ty Viễn Phàm lén giao cho bọn họ làm, mục đích là để loại bỏ giám đốc Tài Chính bất đồng quan điểm với bọn họ hiện giờ.

“Những cái khác thì không cần phải quan tâm, chỉ cần cố gắng tìm ra sơ hở là đươc. Bây giờ ở những công ty lớn, có người nào mà không động tay động chân trong báo biểu đâu, chỉ cần chúng ta có thể tìm được sơ hở, nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành.” Quản lý Phương đã giao phó như thế.

Haizzz, Cố Hạo nhìn đống tài liệu cao cao trước mặt mà thở dài. Đối phương cũng là một nhân viên Tài Vụ chuyên nghiệp như hắn, hơn nữa đã đi trên con đường này nhiều năm như vậy thì cũng đã sớm thành tinh, sao có thể lưu lại sơ hở để cho người khác tra được kia chứ.

Cố Hạo kéo rem che lại chỗ làm việc rồi lấy Meo Meo ra khỏi túi, yêu thương sờ sờ lông nó rồi đặt nó xuống mặt đấy để tự nó chơi.

Meo Meo bỗng nhiên được thả tự do liền cao hứng vo tròn người lăn vài vòng trên mặt đất, chọc cho Cố Hạo cười ha ha.

Chuyên tâm đọc tài liệu trên bàn hơn hai tiếng, Cố Hạo vẫn chưa nhìn ra bất luận một cái manh mối gì.

Trên mặt đất, Meo Meo đang tự chơi một mình thấy Cố Hạo không còn vùi đầu đọc tài liệu nữa liền nhấc bốn cái chân ngắn nhỏ run run rẩy rẩy đi tới bên chân Cố Hạo, lấy lòng kêu meo meo, còn dùng đầu nhỏ cọ cọ ống quần Cố Hạo.

Hành động này của Meo Meo kích thích sâu vào vùng đáng yêu bên trong Cố Hạo, những cái chân nhỏ xinh kia, tiếng kêu mềm nhẹ không có tiếng nào không chọc chọc tâm Cố Hạo. Cố Hạo trong nháy mắt từ tinh anh trong thành phần tri thức biến thân thành quái thục thử* một tay nhấc Meo Meo đang bán manh bên chân lên, hôn mạnh một cái lên miệng ba cánh hồng hồng.

*Quái thục thử (=Quái thúc thúc): từ này dùng để chỉ những ông chú thích loli, ấu dâm… từ này bắt nguồn từ một vụ vào năm 2008 trên các diễn đàn về loli. Theo đường link để biết thêm chi tiết. (https://baike.baidu.com/item/%E6%80%AA%E8%9C%80%E9%BB%8D/1515)

Cùng mèo con quấn quýt nửa ngày, Cố Hạo mới nhớ tới còn có đống tài liệu chồng chất chờ hắn đọc. Lưu luyến không rời buông Meo Meo xuống chân, cho nó một cục tẩy, xoa xoa dỗ nó tự chơi.

“Haizz, nếu như con có thể đọc được những báo biểu này thì tốt rồi, ba ba cũng sẽ không bị nhức đầu như thế.” Cố Hạo đưa tay sờ sờ lồng Meo Meo lẩm bẩm.

Ai biết Meo Meo vốn đang hăng say chơi với cục tây bỗng nhiên từ trên đùi Cố Hạo đứng thẳng người, hai cái móng vuốt lảo đảo với lên mép bàn làm việc, cái cổ với lên nhấc đầu dòm đống báo biểu trên bàn Cố Hạo. Mới nhìn còn tưởng là nó nghe hiểu lời Cố Hạo nói giúp hắn giải quyết vấn đề.

Cố Hạo thấy vậy bật cười nói: “Con thực sự đọc được đống này sao?”

Ngoài dự đoán của mọi người, Meo Meo đưa cái móng vuốt bẩn thỉu sau khi đã chơi chán chê trên nền đất cố sức nhấn một cái lên một tập báo biểu trong đó. Cố Hạo kinh hãi, vội vã bế nó đi. Thế nhưng đã không còn kịp rồi, một ‘bông hoa mai nhỏ’ màu xám bụi đã rơi xuống nền giấy trắng.

Meo——–!

Hết chương 4

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play