“Anh yêu, chúng ta làm đi.”Khổng Tước Vũ Mặc cởi bộ quần áo sặc sỡ nằm trên giường liếm cái chân thon dài trắng nõn, nơi chốn thần bí ở giữa hai chân kia nương theo động tác mà như ẩn như hiện. Vì để cho sự nghiệp gợi tình càng trở nên có hiệu quả, Vũ Mặc dùng một lời nói cực kỳ trực tiếp và cũng vô cùng mập mờ để quyến rũ Kỷ Á Kiệt đang chui đầu trong đống văn kiện.
Kỷ Á Kiệt nghe được giọng nói nhỏ tiêu hồn như vậy sao có thể làm Liễu Hạ Huệ mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn được, thả xuống một xấp văn kiện dày liền hướng về phía giường đi đến.
“Bảo bối, thân thể của em vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hay anh giúp em giải quyết bằng tay nhé?” Dời ánh mắt, ép buộc chính mình không nhin cảnh xuân sắc thơm hương trước mắt để tránh mình lao tới, đè Vũ Mặc làm một trận điên đảo, đến lúc đó lỡ đâu lại khiến hắn ngất đi thì khó cứu về lắm.
Biết Kỷ Á Kiệt thương cho thân thể hắn, Vũ Mặc trong lòng trở nên ngọt ngào, lắc lắc cái eo thon nhỏ uyển chuyển, càng thêm ra sức quyến rũ người yêu. Hắn luôn tôn thờ một quan niệm tình yêu, chính là “Có làm mới có yêu, càng làm thì càng yêu”, muốn câu dẫn được đàn ông lại lưu giữ được tim hắn thì trước hết phải làm hắn mê luyến cơ thể mình.
“Chỉ dùng tay thì làm sao có thể thỏa mãn được em? Em muốn anh ở chỗ đó cơ.” Vũ Mặc quyến rũ cười, đưa tay kéo lỏng caravat cho Kỷ Á Kiệt, ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn hầu kết hắn, bên trong làn da ở bên dưới đầu ngón tay chính là nguồn máu nóng hổi, người như Kỷ Á Kiệt lại có thể để cho người khác tùy ý đụng vào điểm yếu của hắn, nhất định là hắn phải cực kỳ tin tưởng người này. Vũ Mặc cảm giác mình lên trời xuống đất chơi đủ các loại nam tráng gay hùng, ấy vậy mà cuối cùng vẫn rơi vào tay của một người phàm. Tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên nguồn lửa của Kỷ Á Kiệt, len lén dùng tay mô tả hình dạng to lớn, Vũ Mặc nuốt một ngụm nước bọt, thứ kia chính là thứ luôn lắm cho hắn lên đỉnh, sướng đến tiêu hồn thực cốt.
Kỷ Hạ Huệ dù sao vẫn là họ Kỷ, không phải họ Liễu, muốn học theo Liễu Hạ Huệ làm mọt thánh nhận có mỹ thực trước mặt mà không ăn thì độ khó có hơi lớn. Nhìn trần nhà một chút lại quay ra nhìn người yêu đã cởi sạch, trong đầu Kỷ Á Kiệt lúc này, tiểu sắc ma đã đánh bại tiểu thiên sứ, cơ thể đã nhanh hơn não, đè con chim Công* này dưới thân.
*Ko biết có ai để ý ko chứ lúc thì t dùng ‘chim Công’ lúc thì t dùng ‘Khổng Tước’, thực ra 2 đứa nó là 1 thôi, t nghĩ dùng Khổng Tước để nói về nguồn gốc của Mặc Mặc thôi, còn đâu bt nó vẫn nên là ‘chim Công’ thôi:))) ko hiêu sau cứ thấy gọi ‘chim Công’ nó phèn hơn nhưng thật hơn các bác ạ.
“Meo meo…” Một tiếng mèo kêu lười biếng cực kỳ sát phong cảnh vang lên, dựa theo độ vang của tiếng kêu và phương hướng để phán đoán, con mèo vừa phát ra âm thanh đang ở dưới chăn trên giường.
Meo Meo vừa chui ra ổ chăn liền ngáp lớn một cái, không coi ai ra gì mà duỗi người lăn trên giường hai vòng, lại quay đầu liếm lông, hai người bên cạnh còn đang duy trì tư thế mập mờ. Kỷ Á Kiệt đang đè ở bên trên lúc vừa phát hiện ra ở hiện trường còn có ‘người’ thứ ba nhìn thì trong nháy mắt toàn gương mặt trở nên đen sì, mà Vũ Mặc đang bị đè ở dưới lại chả có phản ứng gì, tay đang ôm lấy cổ Kỷ Á Kiệt kéo người lại gần mình, môi khẽ sượt qua tai Kỷ Á Kiệt khiến người bên trên khẽ run lên, nhẹ thở ra một câu: “Đừng để ý nó, chúng ta tiếp tục…”
Meo Meo nằm úp sấp vẻ mệt mỏi, thay đổi một tư thế khác dùng móng vuốt đỡ đầu cực kỳ hăng hái xem kịch phát trực tiếp: “Các người cứ tiếp tục đi, ta xem thôi.”
“Cút!!” Kỷ Á Kiệt cừng đờ chỉ ngón tay về phía cửa trước, bắt cái con mèo chẳng hề nhận thức được đã quấy rầy người khác này mau cuốn xéo. Tuy rằng trên thương trường lăn lộn lâu, da mặt hắn cũng đã đạt được độ dày bằng đáy nồi, nhưng để người khác xem mình làm tình vẫn không thể chấp nhận được, giống như học sinh bình thường tốc độ giải đề rất nhanh, học thuộc lòng cực kỳ siêu lúc đi thi sẽ khẩn trương dẫn đến đầu óc trống rỗng, tất cả các đề mà trước đây làm quen tay lắm rồi đều quên hết sạch. Bị xem là chuyện nhỏ, nhưng lỡ đâu ở trên giường phát huy không tốt không thể khiến tiểu tình nhân đang thèm tình thỏa mãn được thì sẽ lại thành lớn chuyện đó.
Meo Meo dùng một thái vô cùng rộng lượng, không để ý đến sự quá đáng của Kỷ Á Kiệt, bày chăn thành một cái ổ thoải mái liền chui vào trong nằm rồi nhìn chăm chằm Vũ Mặc đang lõa thể và Kỷ Á Kiệt quần áo lộn xộn, hạ quyết tâm dù bị đau mắt hột vẫn muốn xem.
“Mi…” Kỷ Á Kiệt rất muốn ném văng Meo Meo ra, nhưng người ta dù có đáng trách cỡ nào, vô liêm sỉ cỡ nào thì cũng là ân nhân cứu mạng của Vũ Mặc, nếu như đắc tội người ta, sau người ta không chịu cứu Vũ Mặc nữa thì thật phiền toái.
“Nếu tôi thêm tiền thì sao?” Vì báo ân, Kỷ Á Kiệt đã đồng ý sẽ chuyển tiền vào thẻ Cố Hạo theo tháng, thực ra Meo Meo dù cho có yêu cầu gì, chỉ cần có thể cứu Vũ Mặc hắn đều sẽ đồng ý, chỉ có điều loại phương thức báo ân kiểu muốn xem mình làm tình thì lại đặc biệt quá, hắn thật tình không thể chấp nhận.
Meo Meo ghét bỏ mà lắc đầu: “Tiền tài đều với tôi mà nói căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì, còn nữa, số tiền anh đồng ý cấp đã đủ cho Tiểu Hạo của tôi sống vui vẻ cả đời rồi.” Meo Meo nói đúng, đối với một thiếu chủ của Hổ tộc như nó mà nói, tài nguyên trong tộc phong phú, núi vàng núi bạc trong nhà cũng có thể xây được một tòa cung điện, lúc trước sở dĩ lấy năm trăm vạn làm điều kiện đáp ứng cứu Vĩ Mặc, một là vì dỗ cho lão bà đại nhân Cố Hạo trong thời gian tới sinh sống ở nhân gian được thoải mái, hai là con chim Công lẳng lơ kia lớn lên từ nhỏ với mình, mặc dù lúc mình còn bé quá mức ngây thơ, trong sáng bị con chim thối kia ác tâm bắt nạt, nhưng cảm tình hơn một trăm năm vẫn còn, có thể cứu thì sẽ cứu.
Hết chương 23.1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT