Trong phòng, một người một mèo giằng co được ít lâu, Kỷ Á Kiệt dẫn đầu mở miệng.
“Ta biết ngươi nghe hiểu được lời nói của ta, ngoan ngoãn tự giao nội đan ra đây thì sao? Ngươi, trốn không thoát đâu.” Giọng nói của người đàn ông vẫn là nhịp điệu đều đều, lời nói uy hiếp không liên quan từ miệng hắn lại phát ra vô cùng tự nhiên, dường như hắn không phải đang tính kế với hổ mà là đang đàm luận chuyện thời tiết, tuyệt không liên quan đến những loại chuyện đau khổ gì đó.
Meo Meo quay phắt đầu đi, vẻ mặt xem thường, muốn nó giao nội đan ra quả thực là đang nằm mơ giữa ban ngày. Cái tên nhân loại này rốt cuộc có chỉ số thông minh hay không vậy, một yêu cầu ngu xuẩn như thế mà cũng có thể nói ra. Tuy từ lần đầu tiên gặp Kỷ Á Kiệt nó đã ngửi ra một mùi nguy hiểm từ trên người hắn rồi, nhưng rất nhanh mùi đó đã bị hành động kỹ càng của người đàn ông này che giấu đi, khiến nó nghĩ lầm Kỷ Á Kiệt chỉ là cảm thấy hứng thú với Cố Hạo thôi. Kỷ Á Kiệt biết nó ngay từ đầu đã không thích hắn, cho nên tận lực khiến giác quan thứ sáu nhận biết nguy hiểm của Meo Meo chuyển hóa thành uy hiếp của tình địch. Dù sao thì cũng đều là ghét, nhưng cách đối phó với tình địch và đối phó với với kẻ địch mơ ước nội đan của nó thì hoàn toàn không giống nhau, tâm lý cảnh giác và đề phòng đối với hai loại người hoàn toàn không cùng một tiêu chuẩn.
Kỷ Á Kiệt thấy thái độ không hợp tác như thế của Meo Meo cũng không giận, vươn ngón tay thon dài giữ hàm dưới của Meo Meo khiến cho hai mắt Meo Meo chỉ có thể nhìn thằng vào mắt của hắn.
Cái tay còn lại vẽ vẽ lên bụng mềm của Meo Meo, “Nội đan của ngươi là ở đây sao, hả? Hay là, ở đây? Ngươi muốn ta cho ngươi một đao kế thúc sự thống khổ của ngươi hay là muốn ta từ từ đâm thủng thân thể của ngươi sau đó từ trong khoang bụng máu chảy đầm đìa đào ra nội đan đây?”
Nhược điểm bị người khác nắm được, Meo Meo giùng giằng muốn chạy trốn lại bị Kỷ Á Kiệt dễ dàng chặn lại. Chết tiệt! Cơ thể này của nó đặt trước Kỷ Á Kiệt cao to căn bản không có nửa phần sức để đánh trả. Lần trước gặp côn đồ, nó đã hiện chân thân để cứu Cố Hạo, việc này đã hao hết linh lực mà gần đây phải vất vả mới có thể tụ được, hiện nay căn bản không dẫn được nửa điểm linh lực để biến hình, chỉ có thể chết tiệt thúc thủ chịu trói!
“Có phải đang hối hận vì lần trước hiện chân thân hao phí nhiều sức lực đúng không?” Kỷ Á Kiệt tiếp tục dịu dàng vỗ về chiếc bụng yếu ớt của Meo Meo, “Ngươi không biết đi, tên côn đồ kia là do ta sắp xếp.”
Meo Meo nghe vậy kinh hãi, nhiều hơn giật mình là sự tức giận, thêm vào là cảm giác ảo não vì đã lơ là thiếu cảnh giác, nghĩ nó đường đường là thiếu chủ tộc Hổ cư nhiên lại bị người khác tính kế đến không thể phát hiện ra dù chỉ một chút.
“Ngươi muốn nội đan của ta làm gì? Con người bình thường ăn vào bởi vì không thể khống chế lực lượng cường đại, vì thất khiếu chảy máu mà chết, muốn thành tiên còn những cách khác, cách này không thực hiện được.” Tiếng nói của người khàn khàn không lưu loát phát ra từ miệng Meo Meo, dây thanh quản của mèo cũng có thể thích ứng cách phát ra âm thanh của loài người.
“Vậy cũng không cần ngươi quan tâm, ta dùng nó để cứu người.” Ngón tay gian ác vẫn vẽ vẽ trên bụng Meo Meo, động tác hết sức chậm rãi, gia tăng sự sợ hãi của Meo Meo.
“Cứu người?” Không thể nào, đa số người bình thường ngay cả sự tồn tại của tiên thú cũng không có niềm tin lắm, lại càng không cần phải nói đến làm thế nào sử dụng nội đan bản mệnh của tiên thú. Nó là thiếu chủ của tộc Hổ, quả thật đã bước một chân vào tiên tịch, có được thân thể bán tiên, đơn giản là cần nhập thế nhìn hết trăm thói ở nhân gian, trải nghiệp các loại cảm giác buồn vui ly hợp ở thế gian mới hoàn thành một kiếp cuối cùng trước khi phi thăng, nên mới lấy hình mèo xuất hiện ở nhà Cố Hạo.
Kiếp trước Cố Hạo và Meo Meo từng có duyên vài lần, vì vậy Meo Meo quyết định xuất hiện bên cạnh hắn, chọn hắn làm người đồng hành độ kiếp. Kiếp trước Meo Meo cũng đã nhín lén thiên cơ thấy Cố Hạo rất có tuệ căn, hồn phách ở trong thân thể phàm trần lại tinh thuần khó có được. Trước khi Meo Meo tới phàm thế độ kiếp phải bị hút hết pháp thuật bản nguyên, mục đích chính là đặt nó vào tình huống không có pháp thuật để trải nghiệp cuộc sống thế gian một cách chân thật. Vậy mà quy củ này lại trùng hợp bị kẻ gian lợi dụng, nếu như bình thường lúc nó còn linh lực, thì một phàm nhân như Kỷ Á Kiệt lại có thể làm càn trước mặt hắn như vậy chứ, một cú trảo từ móng hổ có thể khiến hắn thành đống thịt vụn luôn.
“Có thể nói cho ta biết ngươi phải cứu ai không?” Meo Meo không kiêu không nịnh, chết cũng phải chết minh bạch. Nội đan rời bản thể chẳng khác nào khiến toàn bộ tu vi mấy nghìn năm trước của Meo Meo đều tan thành mây khói, không nói tới phi thăng thành tiên, sợ rằng ngay cả quay về tộc Hổ cũng không được. Bắt đầu từ khi sinh ra, người mơ ước vị trí thiếu chủ tộc Hổ của nó nối liền không dứt, nhưng nó vẫn dùng thiên phú và lực lượng cực mạnh để chế trụ những người đó và ngồi vững tại vị trí này. Nếu sau khi bị đào nội đan ra không bị những người trong tộc thèm khát vị trí của nó truy sát, ở lại bên cạnh Cố Hạo làm mèo cả đời cũng được, không lo ăn uống lại có người yêu thương cũng tốt vô cùng…
“Nó giống ngươi, cũng là tiên thú.” Đối với ‘người’ sẽ chết, Kỷ Á Kiệt cũng không giấu diếm, người hắn sắp xếp cũng có thể khiến Cố Hạo mất hơn nửa tiếng đồng hồ, cứ cho là muốn cứng đối cứng, thời gian còn lại cũng đủ để hắn ra tay.
“Ngươi nói đến con chim thích khoe khoang, làm dáng kia sao?”Meo Meo cau mày tự hỏi, nghĩ tới một đối tượng vô cùng có khả năng, trong nhóm tu tập tiên thú cùng nó chỉ có một con chim Khổng Tước từ lúc bắt đầu đã không có hứng thú phi thăng thành tiên, cũng không tu luyện, ngày nào cũng chỉ biết chạy đến phàm thế chơi đùa. Còn có một việc làm cho bộ tộc Khổng Tước nhức đầu là vị thiếu chủ này gần đây thích một con người, khóc hô không cưới ai ngoài tên đàn đàn ông kia. Thế này còn là gì, thoáng chốc còn vứt hết mặt mũi của gia tộc giữa bách cầm bách thú, Khổng Tước vương trong cơn tức giận chạy lên thiên đình cáo trang, thỉnh cầu Ngọc đế kêu Thiên Lôi nghiêm phạt đứa con thiếu chủ vô dụng, đánh chết rồi chỉ còn một đứa con trai.
Thiên Lôi đến hạn kéo tới, con chim Khổng Tước kia công lực thấp, đỡ được một lần không đỡ được lần hai, bị Thiên Lôi đánh cho nửa người biến thành một con Khổng Tước đỏm dáng bị cháy khét. Sau cùng Meo Meo chỉ nghe nói được là con chim kia sau đó còn giữ được một mạng bỏ chạy về thế gian, nhưng không nghĩ tới còn bị nguy hiểm đến độ cần cướp nội đan của người khác để giữ mệnh.
“Xem tình hình này ta cũng không thể không cho, thôi, ngươi lấy đi.” Dù cho bị rơi vào tay địch nhân, sống chết khó lường nhưng vẫn muốn bảo trì sự cao quý cuối cùng của thiếu chủ tộc Hổ.
Kỷ Á Kiệt bỏ Meo Meo xuống bắt nó nằm trên mặt đấy phun ra nội đan, hắn có tự tin Meo Meo tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay hắn.
Tập trung tinh thần đề khí, linh lực đi ngược chiều đấu đá lung tung trong cơ thể mèo yếu đuối khiến nó choáng đầu hoa mắt, đầu đau như muốn nứt ra.
“Xuất!” Meo Meo hét lớn một tiếng, một viên nội đan màu cam hơi sáng từ bụng dưới chạy đến miệng Meo Meo chậm rãi bay ra.
“Đa tạ!” Nhìn thấy nội đan xuất hiện, Kỷ Á Kiệt vội vã lấy ra hộp ngọc đã chuẩn bị từ lâu đón lấy. Cẩn thận đóng nắp hộp ngọc, lòng như lửa đốt chạy vọt lên trên mái nhà đón trực thăng đã chờ từ đâu để quay về cứu tình nhân đang bị đe dọa tính mạng.
Kỷ Á Kiệt đi rồi, còn lại một mình Meo Meo hấp hối nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, bộ lông sáng được Cố Hạo chăm bẵm tỉ mỉ trong nháy mắt đã ảm đảm dần. Tiểu Hạo thối, sao vẫn chưa quay lại, Meo Meo nhà mi sắp chết rồi! Meo Meo chống đỡ mí mắt nặng nề nhìn phía cửa như đang ngóng trông cái gì, dòng máu cũng không còn chảy xuôi thuận lợi nữa, móng vuốt như đeo nghìn cân vô lực giùng giằng động đậy trên sàn nhà.
“Rầm—” một tiếng, cửa nhà Kỷ Á Kiệt đã bị người phá mở.
“Meo Meo?! Nhóc bị sao vậy Meo Meo?!” Cố Hạo sau khi mang sầu riêng về nhà liền không dừng chân, trực tiếp chạy đến nhà Kỷ Á Kiệt nhận mèo, nhưng điều khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là cửa nhà Kỷ Á Kiệt vậy mà không đóng. Gõ nửa ngày không thấy phản ứng gì, Cố Hạo trực tiếp đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là một màn khiến hắn hoảng sợ, Meo Meo bảo bối của hắn đang mềm nhũn quỳ rạp trên đất, trong phòng đã không còn tung tích của Kỷ Á Kiệt.
Hắn ôm lấy Meo Meo đang hít ít thở nhiều trên sàn nhà lạnh như băng vào trong ngực, dưới sự hoảng loạn, Cố Hạo chỉ có thể biểu hiện một phản ứng là ôm chặt Meo Meo, cố sức đặt nó vào trong ngực mình, vừa rồi Meo Meo còn vui vẻ muốn ra ngoài đi tản bộ với hắn, sao giờ lại thành ra như vậy rồi. Đau lòng nói không thành lời, Cố Hạo không ngừng khóc, trong miệng không ngừng gọi Meo Meo muốn nó tỉnh lại.
Meo Meo được một cái ôm ấp áp vây quanh, thả lỏng một tia sáng sau cùng, rơi vào trong bóng tối vô tận, trước khi hôn mê Meo Meo có một ý nghĩ duy nhất chính là: “Gào, cơ ngực của Tiểu Hạo gần đây có vẻ như luyện không tệ…” (=.=!!!)
Hết chương 15
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT