Meo Meo lần đầu tiên ngồi xe bị tiết tấu trên đường đi làm cho mệt mỏi, cuối cùng trực tiếp nằm ngủ trên đùi Cố Hạo. Meo Meo vốn rất không muốn theo bọn họ đi ra ngoài, nhưng thật sự nó lo cho Cố Hạo, nên cứ nhe răng nhếch miệng bất đắc dĩ theo ra ngoài.
Cố Hạo nghe Ky Á Kiệt giạt thích mà bán tín bán nghi, chỉ có điều bây giờ quả thật có rất nhiều đứa con sinh ra trong gia tộc giàu có vì có thể trải nghiệm cuộc sống mới dọn ra khỏi nhà cao cửa rộng, trà trộn vào cuộc sống của dân cư thông thường bọn họ, với cái danh mỹ miều là “Hòa nhập phố phường”, có điều những người như thế hầu hết đều không thể chịu được cuộc sống như thế lâu, đều không tới một tháng sẽ khóc lúc quay về nhà ở thôi. Không biết Kỷ Á Kiệt người này có thể kiên trì ở sát vách nhà hắn bao lâu đây.
Ở bên ngoài sân tennis đã trông rất xa hoa rồi, đến lúc vào khu vực bên trong Cố Hạo mới phát hiện cảm xúc của mình vừa rồi thể hiện ở bên ngoài thật quá nông cạn rồi. Khu vực bên trong có diện tích rất lớn, trên mặt đất lát những viên gạch đá cẩm thạch lớn đen như mực, những viên gạch được nhân viên vệ sinh lau đến độ sáng loáng chói lòa, tùy tiện cúi đầu nhìn cũng có thể soi gương được. Trên trần của đại sảnh cũng được lát đầy gạch men sứ màu đen tô điểm bằng những chiếc đèn thủy tinh tinh xảo, chợt liếc mắt nhìn lại ảm giác như đang ở dưới một bầu trời đen lòng lánh ánh sao. Màu sắc chủ đạo của đại sảnh là màu đen, có thể nhìn ra chủ nhân ở đây thiên về các tông màu lạnh.
Kỷ Á Kiệt nói với hắn, những người tới đây giải trí phần lớn là những nhân vật lớn thường sống trong tất bật bận rộn, màu đen có thể khiến họ cảm thấy bình tâm, đây là tiếng lòng của những người đứng ở đính không lúc nào được phép sơ sót. Hơn nữa màu lạnh còn tạo cảm giác cao nhã cao quý, những người có thân phận đều thích lúc nào cũng muốn thể hiện thân phận của mình trong những môi trường cao quý, vì để lựa ý hùa theo tâm tình của số đông, bọn họ mới tận lực bố trí như thế.
Trong ngực Cố Hạo thình lình đập mạnh, làm kẻ có tiền cũng không phải dễ đâu. Từng chi tiết đều phải nghiêm túc nghiên cứu, đừng ở một nơi được bố trí tỉ mỉ như đại sảnh quả thực lập tức có thể cảm nhận được một bầu không khí ưu nhã cẩn thận.
Trơn trơn… Bốp ———
Chợt một tiếng vang lớn làm Cố Hạo giật mình, Cố Hạo theo tiếng vang quay qua nhìn, hóa ra là Meo Meo vừa đang chạy trên gạch trơn bị trượt nên ngã oạch xuống đất.
Cố Hạo liền vội vàng đi tới ôm lấy Meo Meo xoa gáy nó, nó ngã đau thật chứm ngã xuống đất còn phát ra tiếng vang lớn như thế cơ mà.
Meo Meo ngã đến bốn phía không thấy đường, được Cố Hạo ôm vào trong lòng lại càng cảm thấy ấm ức, nằm trong lòng Cố Hạo khe khẽ kêu vài tiếng trút giận. Khóe mắt liếc nhìn Kỷ Á Kiệt đứng bên cạnh, Meo Meo càng giận đến không có chỗ phát tiết, đều là do người này đưa ra gợi ý rách nát, cái gì mà đi chơi tennis chứ! Làm hại nó ngã đau như thế, lại còn cười?! Cười cái quần què ấy mà cười*!
*Gốc là ‘ Tiếu cá mao tuyến cầu a tiếu’: Câu này cũng giống câu t chuyển ngữ thôi, chỉ là hình ảnh của câu gốc là cuộn len thôi. Đổi về câu kia cho nó đúng Việt. (Mà kỳ cục, sao càng ngày càng cảm thấy cái con mèo thúi kia sắp biến thành con của tiểu Hạo luôn rồi =)))) bày đặt chui lòng làm nũng đồ)
“Ở đây chúng tôi có phòng y tế, hay là chúng ta mang Meo Meo đến phòng y tế xem thử, ở đó có bác sĩ chuyên môn. À, còn có bác sĩ thú y…”
“Bác sĩ thú ý?!” Cố Hạo mừng rỡ, mặc dù ở sân tennis có bác sĩ thú y đúng là làm cho người ta không nghĩ ra nó có liên quan gì nhưng có bác sĩ chuyên môn ở đó tiện xem cho Meo Meo luôn, thân thể Meo Meo mềm như vậy, cầu mong không bị ngã đến mức gãy xương.
Đến phòng y tế, Cố Hạo thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi trước bàn làm việc nhàn nhã uống trà.
“Chân Suất?! Người mặc áo khoác trắng ra hình ra dáng ngồi ở kia chính là chủ tiệm thú cưng “Manh manh bảo bối”, cũng là người quen Cố Hạo và Meo Meo thường ghé thăm.
“Ô, cậu đẹp trai, hôm nay sao lại cố tính chạy đến chỗ xa như vậy để đánh tennis thế?” Chân Suất vẫn như trước cười lộ răng trắng, cười đến cực kỳ trong khiết.
“Tôi mới là người muốn hỏi anh đấy, sao lại có thể gặp anh ở đây vậy?” Cố Hạo thực ra nghĩ trong lòng như vậy ‘Sao anh cứ như âm hồn bất tán thế?’ Chân Suất tự mở một tiệm thú cưng, bất luận thời gian hay tư chất đều không phải người sẽ làm việc ở một nơi như vậy.
“Vị Kỷ tiên sinh bên cạnh cậu tuần trước tìm tôi và mời tôi đến đây làm việc mỗi Chủ Nhật, lương là số này.” Chân Suất vươn năm ngón tay ám chỉ một chút số năm nghìn, “Vì tôi nghĩ dù sao ngồi đây cũng không bận lắm, lương lại cao liền đồng ý rồi. Sau này, mỗi Chủ Nhật nếu muốn mang Meo Meo tìm tôi thì cần phải đi theo Kỷ tiên sinh tới đây đấy.”
Cố Hạo có cảm giác thất vọng, cái này không khoa học! Dựa vào cái gì hắn mệt rã rời suốt một tháng mới lấy được tám nghìn, mà Chân Suất tùy tiện ngồi ở đây uống trà đọc báo một ngày đã có năm nghìn rồi! Người so với người đúng là càng tức chết người, nếu hắn cũng học làm bác sĩ thú y thì chắc chắn sẽ không chút do dự bỏ qua công việc hiện tại chạy đến đây ngồi hai ngày, những ngày khác có thể ở nhà chơi game, thanh nhàn biết bao nhiêu. Không biết chỗ này của nhà Kỷ Á Kiệt còn cần tìm bảo vệ không nhỉ…