Edit: Minh Minh

Nhưng mà vòng 16 đội thi vẫn ổn.

Buổi sáng Dt và Inin chia nhau làm người đứng đầu cả hai nhóm.

Sau khi nghỉ ngơi thì bước vào vòng tứ kết.

Nếu như ở vòng 16 đội vẫn còn bóng dáng của các tuyển thủ ở các quốc gia khác thì đến vòng tứ kết này chiến trường chính đã biến thành của Hàn Quốc. Trừ Dt và Inin là hai người đến từ câu lạc bộ của Trung Quốc ra thì chỉ còn có một tuyển thủ đến từ khu vực châu Mỹ.

“Rốt cuộc tôi cũng cảm nhận được cảm giác người nước ngoài thi đấu bóng bàn với bơi lội với người Trung Quốc rồi.” Ngải Tình vặn nắp một chai nước đưa cho Inin, “Căng thẳng không?”

Inin mặt mày ủ rũ, uống ừng ực mấy ngụm, “Rất lớn ấy.”

“Gì đâu mà căng thẳng,” Ngải Tình cười, cầm chai nước có sẵn mấy viên đá bên trong cụng lên đầu cậu ấy, “Thi đấu thôi mà, có thua có thắng, chúng ta không phải là những vận động viên quốc gia cử ra thi đấu. Chúng ta chỉ đại diện cho câu lạc bộ thôi, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân.”

Tất nhiên, mấy lời này không hiệu quả mấy.

Trước lúc Inin ra sận, Ngải Tình kéo tay cậu, ôm cậu, tặng một cái ôm thật lớn, đổi cách động viên khác: “Inin ơi à, tiền thưởng sáu tháng cuối năm của chị trông cậy hết vào em đó!”

Thiếu niên mười lăm tuổi cao gần bằng cô bỗng bị cô ôm chầm lấy khiến mặt cậu đỏ tới mang tai.

Liên tục gật đầu không ngừng: “Em sẽ thắng! Chắc chắn thắng!”

Gun với Grunt đứng cạnh thấy màn chị chị em em này không nhịn được nhíu mày, thật đáng sợ, đội trưởng của SP cứ như là bảo mẫu ấy, còn kiêm chức chị gái tri kỷ chuyên trách trấn an đội viên nữa.

Dt cầm áo khoác đen của câu lạc bộ khoác ngoài áo thun tay dài, anh mặc xong áo thì khán đài trung tâm cũng dần tắt hết đèn.

Lúc đi ngang qua Ngải Tình, mắt anh nhìn Inin, cậu nhóc lập tức chui ra khỏi vòng tay Ngải Tình, dáng vẻ là em đây bị ép chứ không hề cướp đoạt dân nữ, cứ thế cậu nhóc đỏ mặt ra sân.

Máy tính tám đội đã được chuẩn bị xong xuôi, ghế chưa có ai ngồi.

Trừ một vài người Mỹ vừa đi vào khu nghỉ ngơi đối diện, những người còn lại đều đi vào từ khu vực Hàn Quốc và Trung Quốc.

Tâm trạng của các tuyển thủ Hàn Quốc rất thoải mái, không phân biệt là thành viên của đội nào, tựa như là trạng thái huấn luyện bình thường trong nước. Thực ra… không khí thi đấu StarCraft quốc tế ấy à, là kiểu nhìn đâu đâu cũng là người nhà, căng thẳng gì đó hoàn toàn không tồn tại.

Cô bùi ngùi, âm thầm cầu nguyện.

Hy vọng “Mật Thất Phong Bạo” có thể trở thành thế mạnh của Trung Quốc giống như World of Warcraft với DotA.

Hết chương 2.23

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play