Cô cúi đầu, giả vờ như đang xem video, lảng tránh ánh mắt của Gun: “Tất nhiên là nhớ rồi, balô của anh còn gửi ở chỗ tôi đấy.” Trong video, một trận máu tanh đang diễn ra, không ngừng có đồ sát, 1 liên trảm rồi 2 liên trảm, âm thanh của hệ thống vang lên không ngừng.
Thế nhưng lúc này cô không thể nào tập trung được.
Mũi chua chua, không dám ngẩng đầu, sợ rằng chỉ cần ngước lên nước mắt sẽ rơi xuống.
“Ồ?”
“Nhưng mà giờ nó vô dụng rồi,” Cô kiềm chế giọng nói, tỏ vẻ thong thả tiếp tục nói chuyện, “Bàn phím, chuột, với cả tai nghe đều là đời cũ, nếu bán đồ cổ chắc không tệ lắm đâu.”
“Vậy thì đi bán đồ cổ đi,” Giọng của Gun vẫn khàn khàn như trước, khi đó bọn họ hay thường gọi anh là Châu Tấn(*) phiên bản nam, cũng bởi vì giọng nói quá đặc biệt, “Nếu nói nó đã từng là đồ của Gun, từng chinh chiến vô số giải đấu, nhận vô số giải thưởng, còn được vinh danh quán quân ba lần với chủ nhân của nó, chắc chắn không thiếu người mua. Chỉ cần có người mua, chúng ta chia đôi.”
(*) Châu Tấn – 1 Nữ diên viên phái thực lực Trung Quốc.
“Được, chia năm năm.”
Từ đầu đến cuối cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.
May thay Gun không tiếp tục nói chuyện với cô, vòng qua ba hàng đầu đi qua khu vực SP, đến khu vực người của anh. Khi anh vừa đến khu vực của K&K, cơ hồ tất cả thành viên của K&K đều đồng loạt đứng dậy. Anh cười cười, hơi chút bất cần đời lần lượt vỗ bả vai từng người, đến lượt Grunt với Dt, thì không chỉ chào hỏi đơn giản như vậy, ngược lại ra hiệu 97 tìm chỗ khác ngồi, còn mình thì ngồi cạnh hai đại tướng chủ chốt của đội.
Ngải Tình chùi chùi mắt, giả vờ như đang nói chuyện với đội viên nữ sau lưng, quay ngươi, nhìn bọn họ.
Cô quên tắt video.
Video trong Ipad bỗng nhiên tối đen, màn hình hiển thị nhắc nhở chỉ còn 10% pin.
Có người đưa tay ra, ấn nút tắt thông báo.
“Khóc à?”
“Ừm.” Cô quay người về, “Không nhịn được.”
Solo cúi đầu nhìn cô: “Anh cũng vừa mới biết, cậu ta là một trong những nhà đầu tư của K&K.”
“Nhà đầu tư?”
“Ừ, nhà đầu tư.”
Solo đứng trước mặt cô, không chút che giấu đưa mắt nhìn về phía đồng đội đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với mình năm xưa, là người anh em phối hợp ăn ý nhất, tốt nhất. Giờ phút này đây, hai người từng là thành viên chủ lực sáng chói nhất của chiến đội Solo không còn là tuyển thủ nữa, mà một người là phụ trách của SP châu Á, còn người kia là nhà đầu tư của K&K.
Dường như ngay tại lúc này, anh mới thật sự có có cảm giác rằng:
Chiến đội thời hoàng kim đã từng thuộc về Solo năm đó, kết thúc rồi.
Hết chương 1.15
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT