Chỉ thấy yết hầu Bạch Ngộ Hoài hơi động, mặt không chút thay đổi mà cúi người nhặt mảnh vỡ của cái cốc lên.
Kinh Tửu Tửu bị chọc tức.
Anh ấy nhặt cốc cũng không thèm nhìn mình!
Thật ra nếu Kinh Tửu Tửu có mọc thêm con mắt sau gáy sẽ phát hiện, lúc Bạch Ngộ Hoài cúi người xuống, tay trái của anh đặt trên eo cậu. Như là sợ cậu sẽ nhảy xuống khỏi người anh, làm vậy là để giữ cậu lại.
"Ăn xong cơm chúng ta qua bên kia xem thử đi." Bạch Ngộ Hoài nói.
Những người khác gật đầu coi như đáp lại, không ai nghĩ đến việc hỏi anh vì sao lại làm rơi cốc, dù sao cũng chỉ là một cái cốc mà thôi.
Mọi người đứng dậy đi nấu cơm, Bạch Ngộ Hoài đương nhiên cũng đứng dậy đi giúp đỡ. Kinh Tửu Tửu lại phải trượt xuống.
Cậu cũng không thật sự nổi giận, lẽo đẽo đi sau Bạch Ngộ Hoài ngáp một cái.
Bạch Ngộ Hoài vừa quay đầu, có thể thoáng thấy răng nanh nho nhỏ của cậu lộ ra.
Quay đầu lần nữa lại thấy Kinh Tửu Tửu dụi dụi mắt.
Lại quay đầu nhìn, lúc này cậu làm một tay mình biến mất... Chắc cậu chưa bao giờ xem Thần điêu đại hiệp nhỉ. Bạch Ngộ Hoài thầm nghĩ, Dương Quá thiếu một tay cũng vẫn đẹp trai như thế.
Mất tích nhiều ngày như vậy, bây giờ vừa xuất hiện lại muốn trêu cợt anh? Còn cho là anh không thấy?
Bạch Ngộ Hoài dời mắt đi, coi như mình không thấy đi. Để nhóc quỷ này thỏa mãn thôi vậy...
Kinh Tửu Tửu đã bày ra đủ loại kỹ xảo rồi, cuối cùng cho dù là một con quỷ cũng biết mệt chứ.
Cậu lười biếng dựa vào cạnh bàn, suy nghĩ, bộ mình chưa đủ đáng sợ sao?
Bỏ đi.
Kinh Tửu Tửu chuyển động ngón tay, một cái đĩa được đặt trên bàn bỗng bay lên.
Bạch Ngộ Hoài quay người lại vừa lúc thấy, sắc mặt vẫn không đổi, đưa tay lên đè cái đĩa lại.
Kinh Tửu Tửu:???
Cơm tối đơn giản chẳng mấy chốc đã làm xong, mọi người quây quần cùng nhau, lúc này bọn họ vẫn còn cảm giác nóng bức, giống như có một ngọn lửa đang len lỏi trong xương cốt bọn họ vậy. Bọn họ không thể không ăn nhanh, muốn mau chóng chạy sang phía bên tòa phụ kia.
Kinh Tửu Tửu lại động ngón tay, nến di chuyển.
Lúc này đột nhiên Bạch Ngộ Hoài đập tay lên bàn.
Mọi người sửng sốt, lại nhìn về phía Bạch Ngộ Hoài. Giây phút này, người đàn ông một tay cầm nĩa, một tay đặt trên bàn, giống hệt như một vai diễn có thân phận lớn mà anh đã từng diễn qua.
Là, là do bọn tôi ăn chậm quá sao?
Mọi người thầm run rẩy, theo bản năng mà sợ khí thế trên người Bạch Ngộ Hoài, lại càng cố gắng nuốt cơm nhanh hơn.
Kinh Tửu Tửu: "..."
Cậu nhíu nhíu mày, cảm thấy mu bàn tay mình có hơi nóng.
Đáng lẽ cậu không cảm nhận được mới đúng chứ.
Nhưng tay của người đàn ông này nhìn thì có vẻ như là đang tùy tiện đặt trên bàn, thật ra lúc này đang giữ chặt lại tay cậu, truyền cho cậu nhiệt độ ấm áp của con người.
Thật sự là kỳ lạ. Kinh Tửu Tửu thầm nói, định rút tay ra nhưng lại không thể rút ra được.
Cậu co ngón tay lại, đành phải ngoan ngoãn ngồi bất động ở đó.
Mình làm quỷ mà làm không nên thân!
Kinh Tửu Tửu rút ra kết luận.
Cơm nước xong, Bạch Ngộ Hoài liền cùng những người khác và cả người quay phim đi sang tòa bên cạnh.
Kinh Tửu Tửu rốt cuộc cũng rút được tay về, vì thế phiêu đãng đi theo sau bọn họ.
Chờ đến khi bước vào tòa kiến trúc phía bên đây, Bạch Ngộ Hoài rõ ràng thấy Kinh Tửu Tửu rụt chân lại. Có khả năng ở đây có cái gì đó. Vẻ mặt của Bạch Ngộ Hoài bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
"Bên đây cũng không có đèn. Thật sự là kỳ quái... Xây một tòa lâu đài lớn như vậy, đương nhiên đâu thể nào thiếu tiền để gắn đèn được."
"Mở đèn pin lên trước đi, xem thử xung quanh có ngọn đèn dầu nào không?"
Mấy thành viên nói.
Bạch Ngộ Hoài ngẩng đầu liếc mắt nhìn xung quanh một cái: "Ở đây không có."
Những người khác cũng nghe theo lời anh nói, không chút nghi ngờ.
Đồ đạt được chất đầy ở đây, mọi người ai cũng đi đứng thật cẩn thận để không va phải.
Sàn nhà vang lên tiếng kẽo kẹt thật to, to đến mức khiến người ta phiền lòng.
Vu Thiệu Quang nhịn không được đạp đạp hai cái, nói: "Sao tôi cảm giác sàn nhà phía bên đây có vẻ giòn nhỉ?"
Vừa dứt lời, một tiếng "Ầm" vang lên.
"Đm! Vu Thiệu Quang, mẹ nói cái miệng quạ đen!"
"A a a!"
Mọi người nhốn nháo hét lên, sau đó đồng loạt rơi xuống, ngay cả Bạch Ngộ Hoài cũng không tránh được. Bởi vì lúc Vu Thiệu Quang dậm chân, anh đang liếc nhìn sang phía Kinh Tửu Tửu.
Đất bụi bay lên rồi lại rơi xuống.
Vài người ho khan vài tiếng, sau đó Khổng Tương Kỳ cào cấu xung quanh, nhưng không tìm được chỗ để mượn lực, đã vậy còn bốc phải một nắm bùn đất, lúc ấy cô cảm thấy buồn nôn không chịu nổi.
"Eo..."
"Đm, ở dưới đây đào cái hang to như vậy làm gì? Bị điên hả!" Vu Thiệu Quang nhịn không được mà mắng.
"Không phải là hang mà là tầng hầm bị bùn lấp đầy." Bạch Ngộ Hoài bình tĩnh nói, "Trước tiên kiểm tra xem có ai bị thương không?"
Bạch Ngộ Hoài vừa lên tiếng, mọi ngươi cũng bình tĩnh lại, nghe theo lời anh mà cầm lấy đèn pin kiểm tra lẫn nhau.
"Tôi không sao..."
"Tôi cũng ổn."
"Hẳn là mọi người không ai bị gì cả, ôi, chỉ là rơi xuống hơi bị đau thôi. Độ cao này cao quá trời!"
"Nhưng chẳng phải là không sao à, may là bên dưới có bùn đó. Nếu dưới đây là xi măng thì gãy tay gãy chân là còn nhẹ."
Mọi người đều cảm thấy thật may mắn, Bạch Ngộ Hoài thì lại không lên tiếng, anh ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
... Không thấy hình bóng Kinh Tửu Tửu đâu nữa.
Lại bị dọa chạy rồi?
Hay lại bị trói lại ở chỗ nào rồi?
Lúc này mọi người cảm thán xong, cũng từ từ ý thức được có một vấn đề hơi căng: "Cao như vậy, chúng ta ra ngoài bằng cách nào bây giờ?"
"Di động, di động! Gọi điện thoại cho tổ cương trình đi!"
"Đm, lần này chơi lớn quá, quay một cái chương trình thôi mà thê thảm tới mức này."
Khổng Tương Kỳ há miệng, cuối cùng nghẹn ra được một câu: "... Mùa này hẳn là đáng xem lắm đây."
Lời này vừa được nói ra, không khí mới hòa hoãn được một chút.
Mấy người quay phim kiểm tra thử máy móc thiết bị, sau khi xác nhận là máy không bị hỏng, những cảnh quay vẫn còn đó, bọn họ mới bắt đầu thử liên lạc với tổ chương trình.
Các thành viên cũng chỉ có thể chờ đợi.
Bởi vì lúc vừa vào đây bọn họ đã phải nộp hết di động lên rồi.
Thời gian chầm chậm trôi, sự im lặng chết người đang từ từ tràn trong hố.
Bỗng nhiên có người lên tiếng: "Đừng nói là... không có tín hiệu đấy nhé?"
Khổng Tương Kỳ lẩm bẩm nói: "Giống kiểu của vụ giết người ở biệt thự núi tuyết* vậy."
*Vụ giết người ở biệt thự núi tuyết là một tập của bộ truyện Conan.
Người quay phim xấu hổ ngẩng đầu: "Tín hiệu trên núi không tốt lắm, rơi xuống đây lại càng không thể bắt được tín hiệu..."
Khổng Tương Kỳ: "Biết vậy đã kêu người gắn cục wifi ở đây rồi."
Vân Hinh nhỏ giọng hỏi: "Có thể trèo lên không?"
"Đất ở đây mềm, không mượn lực không trèo lên nổi." Quý Mạnh bất đắc dĩ thở dài, cậu ta nhìn nhìn Bạch Ngộ Hoài. Lúc này Bạch Ngộ Hoài lại có vẻ không yên lòng, anh đang ngẩng đầu giống như đang nhìn gì đó?
Ở nơi mà người khác không thấy được, Bạch Ngộ Hoài lại nhìn thấy một ngọn lửa nhỏ.
Ngọn lửa nhỏ kia lập lòe cháy trước miệng hố, cứ bập bùng.
Cuối cùng biến thành một ngọn lửa lớn.
Là Kinh Tửu Tửu đang nầm úp sấp trên đó.
Không biết vì sao, Bạch Ngộ Hoài bất giác lại siết chặt ngón tay.
Ở bên trên, Kinh Tửu Tửu nhìn xuống dưới hố, nghiến răng nghiến lợi, ôi, quả là một cơ hội tốt để thêm dầu vào lửa!
Vì thế cậu đứng lên rồi nhẹ nhàng nhảy xuống.
"Vừa rồi còn cảm thấy mát mẻ mà sao bây giờ lại nóng thế này?"
"Có chuyện dị thường tức là có quỷ đó."
"Lão Tào, ông mở mồm nói mấy chuyện dễ nghe xíu được không? Đừng có miệng quạ đen như Vu Thiệu Quang chứ!"
Bạch Ngộ Hoài đón nhận ánh mắt của Kinh Tửu Tửu, kết quả Kinh Tửu Tửu lại quay người đi, chạy hai vòng xung quanh mấy thành viên khác.
"Tôi nóng quá." Khổng Tương Kỳ muốn khóc, "Sao tôi lại cảm thấy chỗ này có gì đó không thích hợp lắm?"
Kinh Tửu Tửu thầm nghĩ, người này có nhận thức tốt nè, vậy thì mình phải tăng cường ở cạnh chị ta một chút.
Lúc này Kinh Tửu Tửu lại vòng ra sau lưng Bạch Ngộ Hoài.
Bạch Ngộ Hoài vẫn vừng vàng ngồi yên ở đó, không có ý định né tránh. Thiếu niên đang định làm gì đây? Định dọa à? Hay là... Bạch Ngộ Hoài còn chưa kịp nghĩ xong đã cảm giác tai mình bị túm lấy.
Kinh Tửu Tửu hơi mạnh tay, kéo tai của Bạch Ngộ Hoài nhọn ra.
Vân Hình ngồi ở đối diện thấy như vậy, đột nhiên trợn tròn mắt: "Bạch ca, sao tai anh lại... lại đột nhiên thay đổi hình dạng thế?"
Khổng Tương Kỳ cũng sợ ngây người: "Bạch ca, anh là yêu tinh hả? Sao tai lại nhọn như thế?"
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Bé quỷ này thật to gan!
Kinh Tửu Tửu: "Ha ha ha!"
Mấy ngày qua bé quỷ này có thật sự sợ hãi với khổ sở không vậy?
Kinh Tửu Tửu nghịch tai chán rồi, vì thế lại đưa tay ra kéo lấy cánh tay của Bạch Ngộ Hoài.
Nhưng người này nhìn thì cũng bình thường mà chẳng hiểu sao lấy đâu ra sức lớn đến vậy, Kinh Tửu Tửu kéo cả buổi trời mà cánh tay anh vẫn không di chuyển, thậm chí cậu còn cảm thấy mình sắp hết sức, suýt ngã nhào vào lòng người ta.
Kinh Tửu Tửu thở hắt ra, buông tay, bây giờ lại táy máy quần áo của Bạch Ngộ Hoài.
Khuy áo của Bạch Ngộ Hoài được mở ra, sau đó cổ áo dần rộng mở...
Khổng Tương Kỳ trợn mắt: "Bạch ca, sao quần áo của anh lại tự động..."
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Áo của Bạch Ngộ Hoài bị cởi đến một nửa, một cái khuy áo của anh cũng bị bung ra.
Các thành viên cảm thấy cảnh trước mắt này thật đáng sợ, nhưng cũng... buồn cười đến lạ.
"Nếu thật sự là quỷ, vậy quỷ này là quỷ gì đây?" Khổng Tương Kỳ lẩm bẩm nói.
Bạch Ngộ Hoài rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đưa tay đặt lên vai mình.
Mặt anh vừa không đổi sắc nói: "Có thể là ban nãy lúc ngã xuống, va trúng đâu đó nên khuy áo rơi ra." Vừa mạnh mẽ giữ chặt lấy tay thiếu niên.
Kinh Tửu Tửu không rút tay về được, vì thế dứt khoát ôm lấy Bạch Ngộ Hoài từ phía sau.
Cả người Bạch Ngộ Hoài cứng đờ.
Sao thiếu niên này... lại dính người như vậy?
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu Bạch Ngộ Hoài, đột nhiên anh lại thấy vẻ mặt đáng sợ của mấy người ngồi đối diện.
"Bạch ca, anh..."
Bạch Ngộ Hoài bay lên.
Kinh Tửu Tửu ôm anh bay ra khỏi miệng hố.
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Lần đầu anh được quỷ ôm bay cùng đó.
"Ôi đm đm! Bạch ca!"
"Thật sự có quỷ á á á!"
"Cứu với, ông đây bị dọa phát khóc rồi! Mau gọi cho tổ chương trình đi, mau thử lại đi!"
"Niệm chú có tác dụng không? Num Mô A Di Đà Phật..."
"Ông đọc sai rồi, không linh đâu. Hai chữ kia phải đọc là Nam Mô."
"Bạch -- ca --"
Bên dưới hố hoảng loạn một mảnh, một đám người thi nhau gào thét, dùng hết tất cả sức lực từ thời còn bú sữa cho đến bây giờ để hét lên.
Người máy nhỏ thấy thanh tiến độ đe dọa tăng lên một đường, nhưng lại không vui vẻ lắm.
Là dáng vẻ cả người Kinh Tửu Tửu bị bao trùm bởi ngọn lửa dọa bọn họ sao?
Thiếu niên thấy bọn họ sợ hãi như vậy liệu có vui vẻ nổi không? Có lẽ là sẽ rất khổ sở hỏi vì sao mình lại biến thành như vậy.
Lần đầu tiên người máy nhỏ biết tự hỏi giống con người.
Phía bên đây Kinh Tửu Tửu khá là vui vẻ.
Rốt cuộc cậu cũng dọa được người rồi!
Tuy Bạch Ngộ Hoài nhìn có vẻ... hình như chả có gì là sợ cả. Mà thôi kệ.
Kinh Tửu Tửu ôm anh bay ra khỏi hố liền buông tay.
Nhưng Bạch Ngộ Hoài lại không buông tay.
Kinh Tửu Tửu kéo kéo, nhưng vẫn kéo không ra.
Cậu nhíu mày, không lẽ thật ra anh ấy thấy mình nhưng giả vờ như không thấy?
Bạch Ngộ Hoài vẫn còn đang suy nghĩ.
Vậy là xong rồi à?
Thiếu niên cố tình trêu đùa anh một trận, cuối cùng vẫn cứu anh ra khỏi hố?
Kinh Tửu Tửu đưa tay kia huơ huơ trước mặt Bạch Ngộ Hoài.
Bạch Ngộ Hoài cảm thấy phiền phức nên cũng không phản ứng lại.
Kinh Tửu Tửu: "... Ày, vẫn là không thấy mình. Vậy còn giữ chặt mình làm gì?" Kinh Tửu Tửu liếm liếm môi: "Anh ấy nghĩ anh ấy đang cầm củ cải hay gì?"
Bạch Ngộ Hoài: "..." Cổ tay cậu nhỏ hơn củ cải.
Bạch Ngộ Hoài cố ý đợi một chút mới thả tay cậu ra.
Kinh Tửu Tửu đi quanh anh hai vòng, thật không hiểu nổi người sống mà, nhưng cậu cũng chẳng nghi ngờ gì mà đi ra ngoài.
Vốn ở đây cậu cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Thà về phòng ngủ còn thoải mái hơn.
Cậu phải về hỏi 377 xem tiến độ đạt đến đâu rồi.
Hôm nay cậu chơi lớn như vậy, chắc là xong rồi nhỉ!
Chờ Kinh Tửu Tửu đi xa chút, Bạch Ngộ Hoài mới quay đầu lại nhìn theo.
Ngọn lửa trên người thiếu niên đã lụi tàn đi một chút, nhìn cậu có vẻ không thoải mái lắm, giống như một con người, cậu đi rất chậm.
Bạch Ngộ Hoài nhìn chằm chằm một lát.
Những người bên dưới hố đều đua nhau gọi í ới, tình hình càng ngày càng loạn, Bạch Ngộ Hoại đứng đó bảo người quay phim ném di động lên.
"...Ớ? Bạch ca?"
"Là giọng Bạch ca!"
"Bạch ca, anh không sao chứ?"
Bạch Ngộ Hoài thản nhiên đáp lại.
Lúc này mọi người như chim sợ cành cong, ai nấy cũng đều có chút nghi ngờ. Bạch ca này có khi nào là quỷ đội lốt người lừa gạt bọn họ không?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì bọn họ cũng không có nhiều sự lựa chọn.
Vừa nãy là nóng, bây giờ là lạnh, cái lạnh này như xâm nhập vào xương cốt mọi người.
Ở đây thêm mấy tiếng nữa chắc lạnh chết luôn mất.
Người quay phim khẽ cắn môi, cắng răng ném ba chiếc di động, cuối cùng chỉ có một cái là thành công.
Bạch Ngộ Hoài cũng không do dự, lập tức gọi điện cho tổ chương trình.
Tổ chương trình bên kia vừa nhận được điện thoại của Bạch Ngộ Hoài liền sợ hãi, sợ sẽ xảy ra chuyện không may, vội dẫn theo đội cứu thương và cứu viện chạy lên đây.
Chờ tất cả mọi người được cứu lên đã là chuyện của bảy tiếng sau.
Tất cả mọi người ai cũng mệt nhoài, vừa lạnh, vừa đói.
Tổ chương trình cung cấp thức ăn, nước ấm cho bọn họ, rồi để bọn họ ngủ một giấc, sau đó mọi người mới lấy lại được tinh thần. Lúc này đầu óc đã tỉnh táo trở lại, chợt bọn họ cũng không rõ có phải bọn họ thật sự gặp quỷ hay không.
Suy cho cùng thì từ khi bọn họ vào lâu đài cổ này đến giờ cũng chưa từng tận mắt thấy quỷ.
Các thành viên liếc nhìn nhau, cũng không đề cập tới việc gặp quỷ nữa.
Ngẫm lại thì cũng hơi quá đà...
Con quỷ nào mà ghê gớm đến mức dám nghịch tai của Bạch ảnh để, còn dám cởi áo của Bạch ảnh đế nữa?
Đột nhiên Vân Hinh do dự lên tiếng: "Bọn tôi còn thiếu một manh mối cuối cùng, vẫn chưa lấy được chìa khóa để ra khỏi đây nữa."
Tổ chương trình chần chờ một lát, đúng thật là bọn họ phải thực hiện nghiêm túc điều lệ đưa ra trong chương trình, nhưng lỡ như Bạch Ngộ Hoài xảy ra chuyện, bọn họ có bán cả gia tài cũng đền không nổi... Vào lúc bọn họ đang định nói thôi bỏ đi, Bạch Ngộ Hoài mở bàn tay ra: "Là nó đúng không?"
Anh đã tìm được từ lâu rồi.
Tổ chương trình mừng rỡ đáp: "Đúng!"
"Bạch ca tìm được hồi nào thế?" Những người khác đều ngây người.
Bạch Ngộ Hoài: "Lúc Vu Thiệu Quang đạp sàn nhà."
Vũ Thiệu Quang ngây ngô cười, sờ sờ đầu, cũng không nói gì.
Kinh Tửu Tửu ghé vào bên cạnh cửa sổ trên lầu ba, nhìn chằm chằm cảnh nhộn nhịp ở dưới lầu một hồi lâu. Nhiều người thế...
Nhưng cậu cũng sắp được ra ngoài rồi, cũng sắp được tiếp xúc với thật nhiều người rồi.
Kinh Tửu Tửu quay đầu, nhìn về phía người máy nhỏ, nói: "Tiến độ tới đâu rồi, xong chưa?"
Người máy nhỏ: "Còn thiếu 3% nữa."
Kinh Tửu Tửu cau mày: "Sao lại còn thiếu một chút vậy nè?"
Người máy nhỏ: "Thêm mai nữa là tốt rồi."
Kinh Tửu Tửu: "Ừa."
Kinh Tửu Tửu thấy trong phòng mình không thoải mái lắm, nghĩ nghĩ, dù sao thì Bạch Ngộ Hoài cũng không thấy cậu, liền chạy sang phòng anh, quấn chăn anh mà ngủ.
Bạch Ngộ Hoài nói chuyện xong với tổ tiết mục rồi trở về phòng, vừa bước vào thì thấy bé quỷ đang cuộn mình trong chăn mình.
Ngọn lửa trên người đã tắt.
Ánh mắt Bạch Ngộ Hoài lóe lên, nhưng lại giả vờ như không thấy, xoay người bước vào phòng tắm.
Chẳng bao lâu, anh mặc áo choàng tắm bước ra, người đầy hơi nước.
Kinh Tửu Tửu chưa từng ngủ chung với người bao giờ, cậu muốn cựa quậy nhưng lại sợ bị phát hiện.
Bình thường thì cậu sẽ mong Bạch Ngộ Hoài thấy mình.
Nhưng bây giờ... quỷ vùi mình trong chăn, nhìn kiểu nào cũng thấy... thật kỳ lạ.
Vì thế Kinh Tửu Tửu cố kìm nén lại sự kích động, còn thả lỏng chăn để Bạch Ngộ Hoài còn có thể kéo sang.
Một người một quỷ cứ như vậy nằm trên giường trải qua một đêm.
Ngày hôm sau, lúc Kinh Tửu Tửu vẫn còn chưa dậy, Bạch Ngộ Hoài đang thu dọn hành lý của mình. Dưới lầu cũng dần dần ồn ào, là tổ tiết mục thu dọn thiết bị.
Kinh Tửu Tửu nghe thấy tiếng ồn liền mở mắt dậy, đi đến cửa sổ nhoài người ra xem.
Cậu ngẩn ngơ, theo bản năng quay đầu muốn hỏi Bạch Ngộ Hoài, nhưng lại nhớ ra bây giờ mình đang trong suốt.
Chờ Bạch Ngộ Hoài thu dọn xong đi xuống lầu, Kinh Tửu Tửu mới vội đi tìm người máy nhỏ.
"Có phải bọn họ sắp đi rồi không?" Vẻ mặt Kinh Tửu Tửu có chút ngốc, đuôi mắt hơi rũ xuống, khóe mắt ửng đỏ, giống như sắp khóc vậy.
Người máy nhỏ cũng ngây người.
Sau một lúc lâu, nó mới kêu lên: "Thôi xong! Dọa cho người ta chạy hết rồi!"
Lập tức một người máy một quỷ mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.
Lúc này, bên dưới truyền đến tiếng của động cơ.
Kinh Tửu Tửu nhảy dựng lên.
Không biết phải đợi thêm bao lâu mới lại có người đến nữa...
Quả nhiên, bọn họ đã bắt đầu chuyển đồ ra ngoài. Bạch Ngộ Hoài thì vẫn còn đang đứng ở cửa, bên cạnh là cái va-li.
Lúc Kinh Tửu Tửu nhìn Bạch Ngộ Hoài, Bạch Ngộ Hoài cũng liếc mắt nhìn cậu.
Bạch Ngộ Hoài cúi đầu vuốt ve chiếc hộp bằng ngọc trong tay.
Trên hộp có viết một loạt ký hiệu mới, có thể kéo thiếu niên cách đó không xa đến đây.
Chỉ là Bạch Ngộ Hoài còn chưa kịp làm gì, Kinh Tửu Tửu đã cử động trước.
Bên kia, phó đạo diễn gọi một tiếng: "Bạch ca lên xe đi. Hôm nay Vũ ca đã gọi vài cú điện thoại đến, anh ấy lo cho anh chết đi được." Vũ ca trong miệng phó đạo diễn là ý chỉ người đại diện của Bạch Ngộ Hoài, Hứa Tam Vũ.
Bạch Ngộ Hoài nghe xong liền gật đầu.
Bên kia Kinh Tửu Tửu lo lắng cực kỳ.
Không được đi!
Cậu bay vèo qua, dán sát người vào lưng Bạch Ngộ Hoài.
Bạch Ngộ Hoài khẽ nhướng mày.
Bé quỷ còn định leo lên người anh sao?
Kinh Tửu Tửu đã leo lên vai anh, lúc lắc qua trái lúc lắc qua phải.
Cả người Bạch Ngộ Hoài căng cứng, muốn đưa tay kéo thiếu niên xuống...
"Bạch ca?" Phó đạo diễn phía xa xa nhìn anh đầy thắc mắc, "Chúng ta đi được chưa?"
"Ừ." Bạch Ngộ Hoài nắm chặt tay lại, đáp lời.
Bé quỷ này rất dính người.
Hẳn là anh nên nói trực tiếp với thiếu niên từ trước, rằng anh muốn dẫn thiếu niên đi... hửm?
Đột nhiên người Bạch Ngộ Hoài giật lên một cái, cả người cứ nghiêng nghiêng về sau một cách kỳ lạ.