Từ lúc rạp hát được thi công đến lúc khánh thành rồi đưa vào sử dụng mất hết mười bảy năm, tổng cộng chết năm người vì lý do ngoài ý muốn.

Thanh niên nói: "Này là tìm thế thân rồi. Con trước đi rồi, con sau lại tìm tiếp đối tượng tiếp theo. Cho nên mấy thứ quỷ này kia nếu không giết mà cứ để lại như vậy sẽ có người chết đó. Chúng nó phải gọi là hướng về mạng người mà đi."

Chu đại sự tốt xấu gì cũng từng giả dạng là đại sư, những lời này ông ta cũng thường hay nói với người khác nên không hề thấy sợ hãi.

Ngay cả Kinh Tửu Tửu cũng không có cảm giác gì.

Cậu đã là quỷ rồi.

Nếu quỷ tìm thế thân sẽ đi tìm người.

Chỉ có mỗi đạo diện là bị dọa cho sợ, không kìm chế được mà níu tay áo của Kinh Tửu Tửu.

Biết sao giờ, ai bảo thiếu niên vừa xinh đẹp vừa tốt tính làm gì.

Kinh Tửu Tửu quay đầu thoáng nhìn qua đạo diễn, đạo diễn lập tức nói: "Ngại quá, tôi... thật ra tôi có chút sợ."

Đèn trong rạp hát cũng không sáng lắm, hơn nữa xung quanh là không gian khép kín khiến bầu không khí có chút tĩnh mịch, khá là kinh dị.

Kinh Tửu Tửu thật ra cũng có chút đồng cảm với loại sợ hãi này, vì thế thoải mái gật đầu một cái: "Ừ đừng sợ."

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Ông đang níu tay áo con quỷ mạnh nhất trong rạp hát này đó.

"Có chuyện này cũng khá là kỳ lạ nè." Thanh niên nói, "Trong năm người chết này, có bốn người là cùng chết vào năm thứ bảy. Còn người cuối cùng là chết vào năm thứ tám, từ đó về sau không còn ai chết nữa."

Kinh Tửu Tửu nghĩ một lát: "Có khi nào là quỷ tốt không?" Nhưng mà quật ngã người ta gãy cổ sao có thể là quỷ tốt được?

Đâu có giống như mình.

"Không chắc." Bạch Ngộ Hoài lên tiếng, "Có khả năng là ngược lại với tốt, nó là con quỷ hung ác nhất."

Đạo diễn nghe thấy sẽ không gây chết người nên cũng yên tâm hơn.

Đạo diễn hỏi: "Hay có khi nào là một con quỷ không biết nặng nhẹ mà gây chuyện linh tinh không? Tôi đọc thấy trong mấy truyện thần quỷ của phương Tây có thứ đó đó."

Bạch Ngộ Hoài: "Không phải."

"Bây giờ cậu đi tìm hiểu xem người kia tên gì, có thân phận lai lịch ra sao." Bạch Ngộ Hoài dặn dò thanh niên.

Thanh niên cũng không oán trách, ngoan ngoãn đi tìm hiểu.

Đạo diễn bên cạnh im lặng một lúc, sau đó lên tiếng hỏi: "Tôi nhớ ra rồi, người đó tên là Lưu Đông Phong, nhiều năm trước kinh doanh thủy sản gì đó ở Hoài Thị. Trong giới phú hào ở Hoài Thị cũng có chút tiếng tăm. Người đó đến xem 'Romeo và Juliet', lúc khán giả ra về, có nhân viên vệ sinh thấy người đó vẫn không hề nhúc nhích, lúc đó mới phát hiện là đã chết."

"Lúc đó hình như nghe nói là đột nhiên bị ngưng tim."

"Bây giờ ngẫm lại thì thấy, chậc, chết kiểu này cũng dọa người quá..."

"Đột nhiên bị ngưng tim? Bị hù chết à?" Bạch Ngộ Hoài lên tiếng.

Đạo diễn mờ mịt nói: "Cái này ai mà biết đâu?"

Nếu không phải rạp hát cứ xảy ra chuyện như vậy, chắc cả đời ông ta cũng không biết trên đời này có quỷ, lại càng không biết vì sao người ta có thể biến thành quỷ.

Kinh Tửu Tửu hơi nhíu mày: "Không phải phiền toái rồi sao?"

"Muốn giết quỷ... Phải tìm hiểu xem lúc trước nó chết thế nào, rồi làm cho nó chết như vậy một lần nữa."

Thật ra cũng không cần phải phiền đến như vậy.

Ít nhất là Bạch Ngộ Hoài giết quỷ cũng không phiền phức đến thế.

"Đúng vậy, cho nên là cậu đoán xem rốt cuộc tôi đã chết thế nào nè?" Âm thanh trong miệng đạo diễn thay đổi, sau đó là một tràng cười hì hì rồi lại khanh khách rất khó nghe.

Kinh Tửu Tửu:!!!

Cậu không chút nghĩ ngợi, quay đầu một cái, quen thuộc mà chui vào lòng Bạch Ngộ Hoài.

Hai chân cậu cũng bám chặt lên, sợ lúc Bạch Ngộ Hoài chạy sẽ đẩy cậu xuống.

Bạch Ngộ Hoài đỡ eo.

Nhìn về phía đạo diễn.

Con quỷ này cũng to gan thật...

Nhưng chỉ vài giây sau, đạo diễn ngã uỵch xuống đất ngất đi.

Chu đại sư vỗ ngực: "Thật đáng sợ."

So với Kinh Tửu Tửu, thật ra sợ thì có sợ nhưng ông ta cũng không để tâm lắm.

Đạo diễn ngất đến nửa tiếng sau mới tỉnh lại.

Ông ta lạnh cả người, thấy bên cạnh có để sẵn thảm, thế là lập tức kéo đắp lên người: "Vừa rồi tôi bị làm sao thế? Tôi còn sống không?"

"Còn sống." Thanh niên đã trở lại, cậu ta nói: "Bị quỷ nhập, hai ngày kế tiếp có thể gặp vận rủi, ông có thể sẽ hít một chút..." Thanh niên quay đầu lại nhìn qua Bạch Ngộ Hoài, sau đó lập tức ngậm miệng: "Quên đi, coi như tôi chưa nói gì. Cách này chắc chắn ông làm không được. Cũng chỉ là xui xẻo thôi, cũng không có chuyện gì lớn, có thể là uống nước sẽ bị sặc, ăn cơm bị mắc nghẹn, qua đường có thể suýt bị người ta cán chẳng hạn."

Đạo diễn: "..."

Này mà nói là không có chuyện gì ư?

"Bây giờ phải làm sao đây?" Đạo diễn run rẩy hỏi.

Thanh niên tặc lưỡi: "Có thể đúng như là ngài Bạch nói đó, con quỷ này không phải là thứ tốt lành gì. Tôi đã kiểm tra toàn bộ tin tức liên quan đến người kia rồi, ngoài mấy thông tin cơ bản như tên tuổi thân phận, tôi còn tìm thấy mấy bài post mắng chửi bị cắt bỏ. Nội dung bài post nhắc tới Lưu Đông Phong. Mắng gã ta là fan tư sinh. Nói rằng trước kia gã ỷ vào việc mình có tiền mà đặt phòng cùng khách sạn với minh tinh mà gã ta thích, lại còn làm chuyện không đứng đắn với người ta. Đặt phòng ngay bên cạnh, sau đó lặng lẽ leo ban công vào phòng người ta..."

"Đây không phải là bị thần kinh sao?" Đạo diễn mắng.

Mắng xong, ông ta lại co rúm cả người, sợ quỷ sẽ nghe thấy rồi lại nhập vào ông ta thêm vài lần nữa. Nhập thêm vài lần, chẳng phải là xui xẻo hơn nửa năm luôn sao?

"Sau đó thì sao?" Kinh Tửu Tửu hỏi.

Thanh niên buông tay: "Không có sau đó, lần nào gã ta cũng ngồi bên giường người ta, không hề lên tiếng, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm, có đôi khi sẽ lặng lẽ đưa tay sờ mó..."

Kinh Tửu Tửu chưa bao giờ nghe hay thấy qua người nào đáng kinh tởm đến thế, kinh tởm đến mức cậu nổi cả da gà.

Đạo diễn: "Đệt."

Đạo diễn: "Thằng..." lìn.

Ông ta nuốt lại chữ cuối cùng vào.

Kinh Tửu Tửu tuy nghe không hiểu, nhưng cũng biết đó là lời mắng chửi người ta.

Kinh Tửu Tửu: "Nó là địa phược linh. Bây giờ chúng ta đang ở bên ngoài rạp hát, nó không nghe thấy đâu."

Đạo diễn nghe thấy thế cũng mừng hơn.

Thanh niên: "Ban đầu thì không ai phát hiện cả. Sau đó có một minh tinh bị suy nhược thần kinh, nửa đêm tỉnh dậy suýt bị dọa chết, vội gọi điện thoại báo cảnh sát. Lúc đó Lưu Đông Phong muốn chạy nhưng minh tinh kia đã từng học Muay Thái, gã ta chạy không được...."

Đạo diễn: "Ánh sáng của chính đạo đó, soi sáng cả đất trời."

Thanh niên: "Lưu Đông Phong bị tạm giam vài ngày, fan của minh tinh đó biết chuyện, lập tức lên mạng viết post mắng, nhưng chẳng bao lâu đã bị xóa sạch. Hẳn là Lưu Đông Phong đã bỏ tiền ra rồi. Sau đó đến Kinh Thị thì chết."

Đạo diễn: "Chết cũng đáng!"

Kinh Tửu Tửu nhẹ nhàng hít vào một hơi, hỏi: "Minh tinh bị gã ta theo dõi có dáng vẻ thế nào?"

Ấn tượng của thanh niên đối với Kinh Tửu Tửu vô cùng tốt, vừa nghe thấy cậu đặt câu hỏi, lập tức nhớ lại cốc nước kia, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nói: "Đều có dáng vẻ đẹp." Giống như thiếu niên vậy đó.

Thanh niên vội bồi thêm một câu: "Không phân biệt nam nữ, minh tinh học Muay Thái kia là nam đó."

Kinh Tửu Tửu: "Ồ."

Sau đó quay đầu thủ thỉ với Bạch Ngộ Hoài.

Thanh niên nghĩ nghĩ gì đó, nói: "Khả năng cao là lúc đó gã ta bị một con quỷ dọa chết. Tôi đi tìm hiểu xem dáng vẻ của con quỷ dọa gã chết như thế nào. Sau đó nghĩ cách khắc một con rối gõ, viết ngày sinh tháng đẻ lên, tạo thành dáng vẻ ấy. Gặp lại con quỷ dọa chết mình, chắc là sẽ sợ nhỉ? Dù sao thì làm gì có ai không sợ chết chứ? Người sợ chết, quỷ lại càng sợ chết hơn. Chỉ cần gã ta sợ hãi, không phải là gã lại chết thêm lần nữa rồi sao?"

Bạch Ngộ Hoài cũng không quay đầu lại: "Ừ, cậu thử xem."

Thanh niên lập tức dẫn Chu đại sư đi chuẩn bị.

Đạo diễn thì dẫn bọn họ vào quán trà sữa phía đối diện ngồi chờ. Đạo diễn còn thân thiết mà đặt cho Kinh Tửu Tửu một ly trà sữa osmanthus. Kinh Tửu Tửu không cần uống cũng biết, nhất định là thơm ngon hấp dẫn rồi.

Đợi cũng khoảng ba tiếng.

Kinh Tửu Tửu nhận được tin nhắn trả lời của Mạnh Hòa Tân, tiện thể tám chuyện với người ta vài câu.

Kinh Tửu Tửu chờ không nổi nữa, Bạch Ngộ Hoài nhìn di động của Kinh Tửu Tửu cũng chờ không nổi nữa.

Kinh Tửu Tửu cất di động, nói nhỏ vài câu với Bạch Ngộ Hoài, sau đó hỏi: "Anh thấy tôi dọa gã ta nổi không?"

Dọa không nổi.

Câu đã đến miệng nhưng lại bị Bạch Ngộ Hoài nuốt xuống.

Lời này sẽ làm thiếu niên mất mặt.

Bạch Ngộ Hoài: "Dọa nổi đó."

Kinh Tửu Tửu OK một cái: "Chúng ta đi thôi. À không không, quên đi, anh chờ ngoài cửa đi, không an toàn đâu."

Kinh Tửu Tửu cũng không phải quá tin tưởng năng lực làm quỷ của mình.

Lỡ như không cứu được Bạch Ngộ Hoài thì phải làm sao?

Bạch Ngộ Hoài cũng không cãi lại, đáp: "Ừ."

Cho dù lát nữa bên trong chật ních quỷ, anh cũng có thể an toàn mang Kinh Tửu Tửu ra.

Kinh Tửu Tửu lại vào rạp hát, vô tình va vào thanh niên mang sắc mặt khó coi vừa quay lại, cậu ta thốt ra câu mắng: "Đệt cụ."

Kinh Tửu Tửu:?

Thanh niên thấy cậu, giật mình, sau đó thu lại sắc mặt giận dữ, nói: "Tên quỷ kia không hề sợ con quỷ đã doạ chết nó. Còn cười nói, thành quỷ rất tốt, còn cám ơn con quỷ kia cơ."

Kinh Tửu Tửu: "...."

Thanh niên càng nói càng tức giận: "Nói cái gì mà, sau khi biến thành quỷ, muốn nhìn người ta cũng tiện hơn. Con người không bắt được nó, lại càng không bị Muay Thái quật. Không những thế, nó còn có thể tùy ý đùa bỡn người khác, muốn trêu đùa ai thì trêu đùa, không vừa mắt ai thì hại cho người ta ngã gãy chân, gãy tay... Còn nói gì mà thành quỷ quá sướng, muốn cả đời làm quỷ, không muốn đi đầu thai."

Kinh Tửu Tửu kinh ngạc.

Cậu chưa bao giờ gặp qua con quỷ nào vô liêm sỉ như vậy luôn đó.

Thanh niên bước nhanh ra ngoài: "Tôi đi tìm ngài Bạch đây! Hôm nay tôi mà không giết được nó, tên tôi sẽ viết ngược lại!"

Kinh Tửu Tửu: "Đi đi."

Kinh Tửu Tửu đi vào sâu trong rạp hát, sau đó đứng dưới một ngọn đèn mờ, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Lâm Chi."

Một bóng người lập tức xuất hiện.

Lúc này gã đã vẽ mắt mũi miệng của mình, lại mang dáng vẻ anh tuấn rồi.

Bây giờ Lâm Chi đã không còn quá sợ Kinh Tửu Tửu nữa.

Gã cảm thấy so với thiếu niên trước mắt, đại minh tinh tên Bạch Ngộ Hoài kia đáng sợ hơn.

Lâm Chi hỏi: "Vừa rồi tôi thấy cậu xuất hiện cùng bọn họ, mấy người đó hung dữ lắm nên tôi không xuất hiện."

Lâm Chi truy hỏi: "Cậu cảm thấy tôi còn có thể làm giáo viên cho người khác không?"

Kinh Tửu Tửu cảm nhận được chút lạnh lẽo.

Đây là cảm giác mà cậu quen thuộc nhất.

Cậu bị vây hãm trong lâu đài cổ bảy năm, ngày ngày làm bạn cùng với âm khí. Âm khí lạnh lẽo như thế đấy.

Một bóng đen khom lưng, cuộn mình ngồi xổm phía sau màn sân khấu, hai mắt dán chặt lấy Kinh Tửu Tửu.

Thật xinh đẹp.

Không phải là xinh đẹp bình thường.

Thiếu niên này còn xinh đẹp hơn các minh tinh mà gã ta từng gặp qua.

Cái bóng chậm rãi đến cần, càng ngày càng gần.

Nếu thiếu niên quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy mình, nhất định sẽ rất sợ hãi, sẽ co rúm người lại, gương mặt xinh đẹp kia sẽ xuất hiện biểu cảm động lòng người hơn....

Lâm Chi đột nhiên lớn tiếng nói: "À! Để tôi giới thiệu cho cậu bạn của tôi!" Lâm Chỉ chỉ vào cái bóng: "Đó là Lưu Đông Phong."

Lưu Đông Phong đang ẩn nấp trong bóng tối: "....."

Kinh Tửu Tửu quay đầu nhìn qua.

Lưu Đông Phong cứng đờ người.

Bây giờ liệu lão ta có còn trông đáng sợ không nhỉ? Lưu Đông Phong nhớ lại dáng vẻ trước khi chết của mình. Lâm Chi đã bóc trần sự thần bí của lão, khiến lão bây giờ không chỉ không trông đáng sợ mà còn có chút buồn cười.

Lâm Chi còn lớn giọng hơn nữa: "Tôi cũng giới thiệu cho anh, đây là người bạn mới quen của tôi..."

"Cậu ta là...." Lâm Chi nhìn Kinh Tửu Tửu, ngữ khí hơi ngượng ngùng, "Cậu tên gì?"

"Tửu Tửu."

"Cửu Cửu, tên rất hay, vừa nghe qua là biết có ý nghĩa tốt rồi." Lâm Chi thấp giọng nói: "Tình bạn của chúng ta sẽ dài lâu."

*Cửu cửu (久久) có nghĩa là dài lâu, đồng âm với Tửu Tửu, nên Lâm Chi tưởng tên bé Tửu là Cửu.

Kinh Tửu Tửu:?

Có tình bạn luôn hả?

Lâm Chi thầm nghĩ, làm bạn với quỷ, vậy thì mình sẽ không sợ quỷ nữa.

Lưu Đông Phong đắn đo, thật sự không kiềm chế nổi mà di chuyển đến gần. Lão cố ý dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm lấy Kinh Tửu Tử, ánh mắt nhìn thiếu niên kinh tởm hệt như một con rắn đang thè lưỡi liếm láp: "Xin chào..."

"Cậu thật xinh đẹp." Lão nói xong, sau đó chờ vẻ mặt biểu lộ sự ghê tởm của thiếu niên.

Lão muốn nhìn thấy biểu cảm ghê tởm, sợ hãi, nhưng lại không thể làm gì của thiếu niên.

Kinh Tửu Tửu đáp lại: "Ông lùn ghê."

Lưu Đông Phong: "...."

Lưu Đông Phong giận bay màu.

Lưu Đông Phong cười lạnh nói: "Cậu thì biết cái gì? Cậu không hiểu. Tôi là quỷ đó biết không? Tôi là quỷ! Đây là dáng vẻ khi chết của tôi..."

Kinh Tửu Tửu: "Ờ."

Lưu Đông Phong: "Cậu không sợ sao?" Lão nói xong, sau đó đưa tay vuốt ve cằm của Kinh Tửu Tửu. Da cậu rất trắng, tuổi lại còn trẻ, sờ lên nhất định là rất mịn màng.

Lâm Chi nhiếu mày: "Anh làm gì vậy? Làm như vậy là không lịch sự đâu."

Lưu Đông Phong cười ha ha, dẹp mẹ cái lịch sự đi.

Lưu Đông Phong đưa tay chạm cằm của Kinh Tửu Tửu, thật sự... mịn quá... Lúc này Lưu Đông Phong mới cảm thấy làm người vẫn vui hơn, chạm vào sẽ cảm nhận rõ hơn...

Đầu ngón tay gã ta chợt ươn ướt.

Sao lại bị dọa cho khóc rồi?

Không đúng, sao tay mình lại cảm thấy ướt được nhỉ?

Mình là quỷ mà.

Nụ cười trên mặt Lưu Đông Phong chợt tắt.

Đầu đầu đầu của thiếu niên xinh đẹp... rớt rồi!

Kinh Tửu Tửu hỏi lại lão: "Bây giờ có thấy sợ tôi chưa?"

Thiếu niên mang vẻ ngoài xinh đẹp là quỷ!

Lưu Đông Phong hoảng hốt thét lên, linh hồn héo úa.

Lâm Chi cũng: "A a a! Tình bạn của chúng ta dài lâu mà! Cậu đừng dọa tôi!"

Tiếng kêu gào của Lưu Đông Phong càng ngày càng thống khổ, linh hồn giống như bị một sức mạnh vô hình cấu xé. Cuối cùng, mặt của gã ta dừng lại ở vẻ hoảng sợ, gã ta bị kéo về một chỗ ngồi trong rạp hát, ngồi cứng ngắc ở đó, giống y như đúc dáng vẻ lúc chết của gã ta, rốt cuộc không thể động đậy được nữa.

Phía bên này, thanh niên ra khỏi rạp hát, gặp được Bạch Ngộ Hoài rồi cậu ta mới đột nhiên vỗ bàn: "Không đúng! Vừa rồi cậu bé xinh xắn kia vào rạp hát một mình, liệu có bị tên quỷ kia quấy rối không?"

Tên quỷ kia không mạnh bằng Kinh Tửu Tửu, có muốn cũng không thể làm cho Kinh Tửu Tửu bị thương được.

Nhưng quấy rối?

Bạch Ngộ Hoài nhíu mày, đứng lên: "Vào thôi, không cần phải làm gì cả."

Thanh niên nghe anh nói như thế, biết là anh đã quyết định.

Bạch Ngộ Hoài có thể trực tiếp giết quỷ.

Nhưng nếu trực tiếp giết thì sẽ không phá được lời nguyền của địa phược linh kia. Rồi quỷ sẽ lại tìm thế thân. Tương lai nơi này vẫn sẽ phải chết thêm một người, người kia biến thành quỷ rồi lại hại người kế tiếp.

Đoàn người vội bước vào rạp hát.

Lúc này Kinh Tửu Tửu đang đứng trước một ghế, dáng người tinh tế.

Mà trên ghế kia, một con quỷ bị đính chặt ở đó, không hề động đậy.

Thanh niên: "Ôi đệt! Bắt được rồi sao?"

Thanh niên vội lấy lá bùa trong túi ra, sau đó lấy diêm quẹt đốt, rồi ném lên bóng đen kia. Bóng đen kia giống như đang giãy dụa đầy thống khổ.

"Không!"

"A!"

Bóng đen phát ra tiếng rống từ tận linh hồn.

Gã ta không ngờ tới, sau khi biến thành quỷ, lại vì đam mê của mình lúc còn sống mà lại chết thêm lần nữa.

Nhưng lần này là hoàn toàn chết hẳn.

Không thể đầu thai chuyển kiếp được nữa.

Dần dần, dần dần, bóng đen biến mất, chỉ còn sót lại một mảnh bụi.

Kinh Tửu Tửu: "Quao lợi hại dữ."

Thanh niên đỏ mặt.

Bạch Ngộ Hoài: "..."

Bởi vì đạo diễn thật sự rất sợ nên không cùng vào nữa. Lúc này cũng chẳng có ai khác chứng kiến được cảnh thần kỳ này.

Chỉ có Chu đại sư bây giờ chỉ hận không thể trốn vào trong một góc cuộn mình lại.

Bọn họ... Là cái gì vậy trời?

Cố tình lúc này Bạch Ngộ Hoài lại nhìn về phía ông ta.

Chu đại sư giật mình, vội cúi đầu khom lưng: "Ngài, ngài có gì cần dặn dò tôi, ngài cứ nói đi, dù lên núi dao hay xuống biển lửa, chỉ cần tôi có thể làm thì tôi sẽ làm hết!"

Bạch Ngộ Hoài: "Ông có biết tổng giám đốc Kinh thị đang bỏ một số tiền lớn để mời đại sư biết phong thủy và huyền học không?"

Chu đại sư ngẩn người, cẩn thận hỏi lại: "Ý ngài là gì? Tôi không có lừa Kinh thị... Thật sự... Tôi không dám."

Bạch Ngộ Hoài nhìn xuống ông ta từ trên cao, lạnh lùng nói: "Tôi muốn ông chấp nhận lời mời của Kinh thị."

Cùng lúc đó, người máy nhỏ đứng dậy từ trong bụi cỏ.

"Tiến độ đe dọa phần 2 – 50%"

"Chúc mừng ngài và ký chủ đã hù chết thành công một con quỷ, phần thưởng x2"

Người máy nhỏ:???

Ký chủ của tôi ngầu lòi! Trước là do tôi còn nhỏ dại nên mới xem thường ngài!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play