Cừu đại sư kiểm tra tỉ mỉ lại một lần mới phát hiện được chỗ không đúng.
Nơi đây âm khí đã trở nên dày đặc hơn.
Nhưng lúc ông ta dùng mắt thường để quan sát thì lại chẳng thấy gì.
Sau đó ông ta dùng lá bưởi mang theo bên người để lau sạch mặt, sạch tay, thậm chí còn chấm một ít ở đáy mắt.
Cảnh vật trước mắt lần nữa trở nên rõ ràng...
Trong lâu đài cổ chật ních quỷ!
Sắc mặt Cừu đại sư thay đổi, vội bước lên lầu, đi đến trước cửa phòng ngủ bị khóa của cậu ấm Kinh gia kia. Hai cánh cửa, bên trái bị tạt máu chó đen nghịt, bên phải thì chằng chịt nhánh cây hòe. Máu chó trừ tà, ngăn chặn hấp thụ âm khí, cây hòe dẫn âm, đánh tan dương khí trấn áp lệ quỷ.
Mấy ký hiệu bên trên cũng đã bị dao cào nát hết.
Không cần nghĩ cũng biết trận phong thủy dưới tầng hầm chắc chắn cũng đã bị phá hết toàn bộ. Nếu là người lợi hại, có khi trận pháp cũng đã bị sửa lại, hút ngược lại dương khí của Kinh gia.
Lúc mới đến ông ta bị chướng khí che mắt nên không hề phát hiện!
Nguy rồi!
Cừu đại sư càng thêm sốt ruột, chạy đến tòa lâu đài phụ. Trên sàn có một cái hố to, làm lộ ra lớp bùn bên dưới.
Ông ta lấy ra chiếc đen pin cầm tay soi xuống dưới.
Vừa nhìn đã thấy bên dưới có dấu vết giẫm đạp khắp nơi.
Tên trời đánh nào dám mang giày vào giẫm lung tung thế?!
Giày dẫn âm, người sống mang giày đạp lên, toàn bộ đống bùn đầy âm khí đó sẽ trở thành phế thải!
Chuyện này cũng chưa tính là gì... Cừu đại sư không chút nghĩ ngợi, vội nhảy xuống hố, chỉ hận không thể chui đầu luôn vào trong đất.
Ông ta vùi đầu, cẩn thận kiểm tra đống bùn đất.
Đồ vật... được chôn bên trong đâu?... Nếu bị người ta cầm đi thì còn đỡ, chứ nếu bị vứt lại ở chỗ này, mất đi âm khí nuôi dưỡng, chỉ sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn!
Cừu đại sư tìm hơn nửa tiếng mà vẫn không tìm được gì.
Ngay vừa lúc ông ta định thở phào, tay đột nhiên chạm phải một vật, vật kia rất cứng, có vẻ là được chôn ở đây khá lâu nên khi chạm phải có chút lạnh người.
Rõ ràng là có người phát hiện rồi nhưng sau đó lại chôn trở về.
Người đó biết đây là vật gì sao?
Lòng Cừu đại sư như trầm xuống, đào món đồ đó ra.
Vật kia vàng óng, tuy có chút bẩn, những vẫn có thể nhìn ra được, đây là một pho tượng thần được đúc bằng vàng.
Đây là vị thần mà Kinh gia đã cúng bái bao đời nay.
Tổ tiên của Kinh gia vốn là ăn xin, vào thời chiến loạn, tìm được bức tượng thần đổi vận, bên trên có khắc hai chữ "Tụ Vận". Mà đã là thần thì phải cúng bái.
Cúng bái, may mắn ngút trời.
Không cúng bái, cửa nát nhà tan.
Không thể để lại đây được, trận pháp đã bị phá, quỷ hồn của cậu ấm Kinh gia kia không thấy đâu nữa. Thứ này cần phải được cúng bái lần nữa, nếu không thì tai họa sẽ không ngừng ập xuống Kinh gia.
Cừu đại sư cố nén lại sợ hãi, vội cất pho tượng vào trong lòng ngực.
Trèo lên.
Không lên nổi.
Cừu đại sư sửng sốt, vội lấy điện thoại ra định gọi điện.
... Không có tín hiệu.
Ông ta cố gắng huơ huơ điện thoại lên cao để bắt sóng, lúc này có chút hối hận vì vừa rồi vội nhảy xuống, ít nhất ông ta phải báo cho Kinh Đình Hoa một tiếng chứ.
Tượng thần dán trong lòng ngực ngày càng lạnh, cứ như là tà thần đã bám vào tượng thần rồi vậy, ngay lúc này đang từ từ tỏa ra khí lạnh. Đầu Cừu đại sư đổ đầy mồ hôi, vội lôi tượng thần ra, đặt trên mặt đất bắt đầu bày trận...
Người máy nhỏ đứng trên miệng hố: "..."
Đồ vô dụng này.
Rơi vào được mà sao lại không thoát ra được?
Rồi mình năm nào tháng nào mới có thể tìm lại được ký chủ đây?
Sáng sớm, trong biệt thự của Bạch Ngộ Hoài, Kinh Tửu Tửu ngồi trước bàn ăn khua dao múa nĩa tượng trưng vài cái, sau đó lại đặt xuống.
Bạch Ngộ Hoài thì từ từ thưởng thức món ăn trước mặt.
Kinh Tửu Tửu hít hít, cứ như là làm vậy thì có thể ngửi được mùi của thức ăn vậy...
"Ủa? Sao anh không ăn? Sao thế?" Kinh Tửu Tửu chống cằm hỏi anh.
Bạch Ngộ Hoài: "Có gì đó vào trong lâu đài cổ của cậu."
Kinh Tửu Tửu sửng sôt: "Chuyện này mà anh cũng biết nữa hả?"
"Ừ, tôi có sắp xếp hai ba người đứng trông chừng chỗ đó." Bạch Ngộ Hoài dừng một chút, thản nhiên nói, "Chủ nhân không ở nhà, phải có mấy người đứng trông cửa không phải sao?"
Kinh Tửu Tửu gật gật đầu: "Vậy chẳng phải là đã làm phiền ngài Bạch quá rồi sao?"
"Không phiền, tôi trả lương, bọn họ trông cửa."
Nhắc đến tiền và lâu đài cổ, Kinh Tửu Tửu dựa người vào bàn, nhẹ nhàng "A" một tiếng.
"Nếu chính miệng cha tôi nói với phóng viên là tôi chưa chết, vậy có nghĩ là tôi có thể lấy lại được tài sản của tôi và ba ba tôi. Còn lâu đài kia lần nữa lại thuộc về danh nghĩa tôi..."
"Đúng rồi." Bạch Ngộ Hoài trả lời, sau đó đứng lên thu dọn bát đĩa.
Anh xoay người đi vào bếp: "Còn phải chuẩn bị một ít giấy tờ, tôi sẽ cho cậu mượn luật sư của tôi."
Kinh Tửu Tửu cũng vui lên: "Ngài Bạch suy nghĩ chu đáo quá!"
Bạch Ngộ Hoài không tiếp tục trả lời, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Anh rửa chén xong thì lên phòng.
Thiếu niên đi phía sau anh.
Như một cái đuôi nhỏ.
Kinh Tửu Tửu ở phía sau hỏi: "Hôm nay anh phải ra ngoài à?"
Bạch Ngộ Hoài: "Ừ. Hôm nay tôi đi tập kịch."
Mấy ngày nay Kinh Tửu Tửu đã bắt đầu thân thiết với người đại diện Hứa Tam Vũ hơn, nghe thấy thế, cậu lập tức ngẩng mặt lên nhìn Bạch Ngộ Hoài: "Ủa? Mấy hôm trước tôi nghe Hứa ca nói anh đâu có lịch đâu."
Hứa ca, Bạch ca.
Hai xưng hô này được thốt ra từ miệng của cậu, không có chút khác biệt nào.
Thậm chí có nhiều lúc thiếu niên còn gọi anh là "Ngài Bạch" nữa.
Bạch Ngộ Hoài không lên tiếng.
Kinh Tửu Tửu:???
Bạch Ngộ Hoài khom lưng nhặt lấy áo khoát rồi quay người lại thì thấy Kinh Tửu Tửu đang ngồi xổm, đôi mắt long lanh ngơ ngác nhìn anh, tựa như là đang đợi anh đáp lại. Nhưng cho dù là thế, Kinh Tửu Tửu cũng không quên ngồi trước gương, còn định quay đầu lại tạo dáng soi gương nữa.
Bạch Ngộ Hoài tức không được mà cười cũng không xong.
Bạch Ngộ oài nhướng mày, hỏi: "Đi cùng không?"
"Đi đi đi." Kinh Tửu Tửu lại theo anh ra ngoài, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, cậu lại bám lên lưng anh chuẩn bị trèo lên cổ.
Bạch Ngộ Hoài đưa tay giữ lấy thiếu niên lại: "Đừng cưỡi."
Nếu cưỡi tiếp, nhỡ đâu anh bị sái cổ, lúc đó xấu chết.
Kinh Tửu Tửu liếm liếm môi, tiếc nuối mà nói: "Nhưng mà... cũng đâu còn chỗ khác để tôi cưỡi."
Bạch Ngộ Hoài: "..."
Bạch Ngộ Hoài: "Ờ."
Kinh Tửu Tửu: "Thôi che ô vậy."
Một tay Bạch Ngộ Hoài mở ô, tay còn lại thì bị Kinh Tửu Tửu ôm chặt lấy.
Hai người cứ như vậy mà đi sát nhau đến khi ra tới xe.
Kinh Tửu Tửu cảm thấy như vậy khá là an toàn.
Người đại diện thấy thế chỉ có thể chết lặng.
Ngẫm lại thì, này không phải là giống một đứa trẻ bám mẹ sao? Chắc không phải người yêu rồi.
Chờ đến khi lên xe rồi, đột nhiên Bạch Ngộ Hoài lại mở miệng: "Hứa Tam Vũ có một biệt danh."
Kinh Tửu Tửu:?
Người đại diện:?
Bạch Ngộ Hoài: "Biệt danh cậu ta là Dê Lớn, sau này cậu gọi cậu ta như thế đi."
Kinh Tửu Tửu: "OK, tôi nhớ rồi." Còn làm thêm cái ký hiệu OK bằng tay. Dưới ánh đèn, ngón tay trông rất xinh đẹp.
Nhưng người đại diện thì:????
Lúc trước trước trước kia, không phải Bạch ca nói biệt danh kỳ lạ, không tôn trọng người như tên đầy đủ sao? Chẳng lẽ nhận xong một chương trình thực tế cho Bạch ca xong, mình không phải là người nữa sao? QAQ
Kinh Tửu Tửu thì ngược lại, đối với cậu, biệt danh là cách xưng hô đại diện cho mối quan hệ được tiến lên thêm một bước.
Như lúc xưa, không ai quan tâm tên của Đinh Hãn Băng là Đinh Hãn Băng, chỉ toàn gọi là Đinh Đại Bảo.
Ơ, Bạch Ngộ Hoài có biệt danh không nhỉ?
Cuối cùng, xe của bọn họ cũng dừng trước cửa rạp hát lớn của Kinh thị, đạo diễn đích thân ra đón người.
Đến khi thấy Kinh Tửu Tửu, đạo diễn không khỏi sửng sốt: "Đây không phải là người mấy ngày trước trên hot search..."
Lúc này mấy diễn viên khác cũng để ý thấy Kinh Tửu Tửu, trong đó còn có vài người từng xuất hiện ở bữa tiệc từ thiện lần trước. Hóa ra thân phận của người ta là cậu ấm Kinh gia nha.
Bọn họ còn thầm nói, cái gì mà "Bạch Tửu", hay thật, cái nên này được sửa nghe thân thiết vô cùng, ý là thân thiết với Bạch Ngộ Hoài.
Đạo diễn nhớ lại lời của Kinh Đình Hoa nói trước mặt mọi người, hi vọng mọi người không bàn tán quá nhiều, hơn nữa Bạch Ngộ Hoài còn đứng đây, ông ta cũng không tiện nghe ngóng chuyện riêng tư của người khác, chào hỏi xong liền đánh trống lảng sang chủ đề khác.
"Tôi không ngờ hôm nay cậu lại có thể đến. Có một vai diễn nhỏ thôi mà còn làm phiền đến cậu, ngại quá..."
Bạch Ngộ Hoài: "Ừ, có người muốn xem."
"Hả?" Đạo diễn ngẩn ra. Hỏi xong ông ta mới chậm rãi suy ngẫm lại ý của lời nói trên. Có người muốn xem? Là có người muốn xem kịch? Hay là có người muốn xem vai diễn này?
Lúc bọn họ đi vào rạp hát, trên sân khấu có mấy người đang diễn tập. Trong đó có một gương mặt quen thuộc.
Người này là Khổng Tương Kỳ đúng không ta?
Kinh Tửu Tửu thoáng nhớ lại.
Bạch Ngộ Hoài định ra phía sau thay quần áo, đọc lại một loạt lời kịch, Kinh Tửu Tửu rất tự giác vỗ vỗ vào chỗ ngồi: "À, tôi ngồi ở đây chờ anh."
Bạch Ngộ Hoài đi rồi, những người khác muốn đến bắt chuyện với Kinh Tửu Tửu nhưng lại không dám.
Chung quy thì cũng chưa rõ thân phận của người ta, nếu thật sự là người yêu... Như vậy thì cho dù là nam hay nữ đến bắt chuyện cũng có thể bị Bạch ảnh đế cho là có ý đồ riêng.
Kinh Tửu Tửu ngồi một mình ở đó thật ra cũng không hề cảm thấy chán. Từ khi ra khỏi lâu đài cổ, tất cả mọi thứ bên ngoài đều rất thú vị.
Cậu dựa người vào hàng ghế trên, hướng mắt nhìn lên sân khấu.
Nội dung vở kịch là về hai cô gái vô tình rơi vào bước đường cùng thời chiến loạn.
Mỗi lần hai cố gái chạm mặt nhau là mỗi lần vận mệnh biến chuyển.
Không Tương Kỳ là một trong hai cô gái đó. .
ngôn tình sủngCòn Bạch Ngộ Hoài... Lúc này anh đi ra từ phía sau rèm.
Quân phục phẳng phiu, bên hông có đeo một thanh gươm. Anh đeo một cặp kính gọng vàng. Trông vừa hào hoa phong nhã mà vừa lạnh lùng kinh người.
Chưa kịp đợi anh mở miệng nói, mấy người bên dưới sân khấu đã vỡ òa lên.
Đạo diễn thấy cảnh này chỉ thiếu điều mừng phát khóc.
Một vai diễn nhỏ nhoi như thế mà Bạch Ngộ Hoài có thể đến góp mặt diễn, chuyện này quả thật là kỳ lạ, à không, quả là may mắn.
Trên sân khấu, Bạch Ngộ Hoài bắt đầu tập dợt lời kịch.
Lúc này cả rạp hát như được bao trùm bởi không khí hân hoan.
Còn trong văn phòng tổng tài của tòa nhà Kinh thị, không khí lại ngột ngạt vô cùng.
Kinh Đình Hoa không liên lạc được với vị Cừu đại sư kia, từ chiều hôm qua đến giờ vẫn không có tin tức gì.
"Cử hai người đi sang lâu đài cổ xem thử." Kinh Đình Hoa gọi một cú điện thoại.
Đầu bên kia lên tiếng trả lời, sau đó lập tức đi đến lâu đài cổ.
Chưa đến một tiếng sau, Kinh Đình Hoa nhận được điện thoại báo.
"Kinh tổng... ông ấy chết rồi." Đầu điện thoại bên kia nói xong, nuốt nước bọt, giọng đầy sợ hãi, "Lúc bọn tôi đến, người ông ấy cuộn tròn lại, đã cứng hết cả rồi."
Kinh Đình Hoa cau mày, ngực như bị một tảng đá lớn chèn ép.
"Sao có thể như thế?"
Nhưng Kinh Đình Hoa nhanh chóng lấy lại tinh thần, lạnh giọng phân phó: "Không thể báo cảnh sát, đem người về trước. Ông ta chết ở đâu?"
"Trong... một cái hố. Bên trong toàn là bùn đất."
Sắc mặt Kinh Đình Hoa có chút thay đổi: "Cậu tìm thử xem trong đó có tượng thần nào không? Nếu có thì mang về đây."
"Vâng!"
Trong lâu đài cổ.
Người máy nhỏ đưa mắt nhìn một đám người đi tới đi lui, nó đang canh cơ hội để nhảy lên người đại sư kia, để cho đám người đi nâng đi.
Bởi vì xe rất cao, một mình nó leo lên cũng hơi khó.
Ai bảo bây giờ nó chỉ là một con người máy vô dụng nhỏ bé làm gì.
Đột nhiên có người cúi người xuống nhặt người máy nhỏ lên: "Tượng thần?"
Người bên cạnh cười nhạo: "Nhìn giống tượng thần chỗ nào?"
"Giống đồ chơi bị mấy đứa con nít chơi nát rồi vậy."
"Vậy thì chắc cũng hỏng mất rồi."
"Nhưng ngoài nó ra, tôi cũng không tìm được thứ gì khác..."
"Rồi rồi rồi, mặc kệ nó là thứ gì, đem về trước đã."
Đám người này không dám ở lại lâu đài cổ lâu, cứ cảm thấy âm u lạnh lẽo thế nào ấy. Chẳng mấy chốc, lâu đài cổ lại trở về vẻ yên tĩnh.
Pho tượng thần vốn phải nằm lại trong đống bùn, hoặc phải nằm trong lòng ngực Cừu đại sư, nay nó lại đứng ngay ngắn trên sàn nhà trong phòng khách tối đen như mực.
Một vài tia nắng chiếu vào, khiến nó ánh lên màu vàng kim.
Tượng được chạm khắc tinh xảo, lờ mờ có thể nhìn ra pho tượng này mang dáng vẻ của một người đàn ông tuấn tú.
.....
Kinh Tửu Tửu ngồi trong rạp hát mấy tiếng rồi.
Trên sân khấu, Khổng Tương Kỳ đạp ngã chiếc ghế dưới chân mình, tượng trưng cho sự kết thúc.
"Giả trân quá. Nếu không thật sự thắt cổ tự tử thì làm sao có thể diễn ra được sự tuyết vọng lúc đó chứ?"
"Hả?" Kinh Tửu Tửu quay đầu lại.
Không biết từ khi nào bên cạnh cậu lại có thêm một người ngồi.
Đó là một người đàn ông trẻ mặc quân phục màu xanh, gương mặt được tô điểm bởi cặp lông mày rậm.
Người đó đeo cặp kính gọng vàng, thắt lưng cũng đeo kiếm.
Như là Bạch Ngộ Hoài thứ 2 vậy.
Thứ duy nhất không thích hợp, là lớp trang điểm nhìn hơi sai.
Kinh Tửu Tửu nghiêng đầu hỏi: "Này là trang điểm theo kiểu khói hả?"
Người đàn ông đưa tay sờ mặt mình: "Ừ. Đẹp không?"
Kinh Tửu Tửu: "... Hôm trước tôi mới vừa xem trên mạng chửi, bảo là hắc hóa mà cứ trang điểm kiểu khói một màu lắm."
Người đàn ông hoảng sợ: "Thật hả?"
Một loại diễn viên đang ngồi nghỉ phía trước: "..."
Cậu biết nói đùa ghê.
Nhưng người đàn ông này rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, người đó nói: "Nhưng mà cũng đỡ hơn đằng kia."
Người đó chỉ chỉ một diễn viên trên sân khấu.
"Cậu có cảm thấy tên kia xấu lắm không? Tiếng khóc còn chói tai quá chừng. Xấu vậy mà còn đi diễn? Trời đất ơi." Người đàn ông nói xong, tức giận đứng dậy.
Một đám diễn viên phía trước: "..."
Người này cũng biết nói đùa ghê.
Nói rồi người đàn ông bỏ đi.
Lúc này Bạch Ngộ Hoài đã diễn tập xong, đi từ trên sân khấu xuống đến bên cạnh Kinh Tửu Tửu.
Kinh Tửu Tửu nhìn thoáng qua người đàn ông kia.
Người đàn ông đi xuyên qua hàng ghế về phía sân khấu.
Chân người đó cứ như vậy mà biến mất giữa những hàng ghế, phía sau lưng quân phục loang lổ vết máu.
Kinh Tửu Tửu cứng đờ người, sau đó lao đầu vào lòng ngực Bạch Ngộ Hoài, rồi bám cả người lên người anh: "...Quỷ!"
Đám người ở hàng trước cũng ngơ ra.
Cái gì? Quỷ à? Ồ, tưởng gì ghê gớm. Nhìn thấy máu trên lưng người nọ, tôi còn tưởng có ai đó vừa giết người. Hả, cái gì....
"Á, quỷ!!!" Mấy người bọn họ gào còn to hơn.
Kinh Tửu Tửu nghe xong, bao nhiêu sự sợ hãi bị tiếng gào đó xua đi luôn rồi, vội buông người Bạch Ngộ Hoài ra.
Gan bọn họ nhỏ ghê.
Mình còn mạnh mẽ hơn được một chút.