Cứu viện đến rồi.

Ngoài mấy người họ ra, những người khác đều bị hôn mê.

Như vậy có thể thấy, vào lúc vừa nãy người đó đã ra tay rồi.

Nếu không phải Thẩm Thất đột nhiên nói mê chỉ sợ hai bên đã nổ súng rồi.

Nhưng bây giờ xem ra sự hôn mê của những người này lại tiện cho việc điều tra của hội Tiểu Xuân.

Nhưng sau khi kiểm tra xong mặt của Tiểu Xuân liền biến sắc.

Trong đoàn người, một người cũng không thiếu!

Sao lại có thể?

Trong hai ngày này họ có thể khẳng định 100% không có ai vào trong này cả.

Cho nên sao có thể một người cũng không thiếu được?

Tiểu Xuân báo cáo tình hình này cho Hạ Nhật Ninh.

Hạ Nhật Ninh suy nghĩ rồi lập tức cười lạnh nói: “Các cậu quên mất hôm qua và hôm nay có người chết bị khiêng ra ngoài rồi sao? Ai biết được họ chết thật hay là giả chết?”

Mấy người có mặt ở hiện trường ngay lập tức biến sắc!

Động tác của Tiểu Hạ nhanh nhất, anh xông về phía cửa sổ hai tay tì lên bệ cửa sổ lấy đà nhảy xuống dưới.

Anh phải đi kiểm tra những xác chết bị khiêng ra ngoài!

Nhưng đợi đến khi Tiểu Hạ xông đến bên ngôi mộ, không nhịn được hít ngược một luồng khí lạnh vào.

Không còn cái xác nào ở đây nữa.

Toàn bộ đều biến mất rồi.

Tiểu Hạ kiểm tra xung quanh, không còn vết tích gì cả.

“Đáng chết!” Tiểu Hạ giận dữ nện xuống đất, sau khi xác định lần nữa không có manh mối mới trở về trong phòng.

Tiểu Hạ thấp giọng báo cáo tình hình cho Hạ Nhật Ninh.

Hạ Nhật Ninh lập tức cười lên: “Quả nhiên là mưu sâu kế hiểm. Tôi lại có chút tò mò, đối phương là nhân vật nào mà dám đối đầu với Hạ Nhật Ninh này, tốt lắm, tốt lắm! Nhiều năm thế này rồi cuối cùng cũng xuất hiện một người.”

Vào lúc này Thẩm Thất động đậy, mắt lim dim mở ra, cô nhìn thấy mọi người đứng ở bên kia sắc mặt ai cũng nặng nề không nhịn được hỏi: “Mọi người làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không sao, em ngủ đi,” Hạ Nhật Ninh vỗ vai Thẩm Thất nói: “Nào, lại gần bên này chút nữa đi, bên này lửa đang cháy đượm.”

Thẩm Thất thật sự buồn ngủ không chịu được, cũng không nghĩ nhiều cô dựa vào người Hạ Nhật Ninh ngủ tiếp.

Mắt phượng cua Hạ Nhật Ninh dưới sự soi sáng của ánh lửa lấp lánh sắc màu tuyệt đẹp.

Đối phương lại đặt mục tiêu trên người Tiểu Thất?



Hừ!

Đợi chết đi, đồ khốn!

Lưu Nghĩa dìu Từ Vân Khê, để bà được ngủ thoái mái nhất, cô thấp giọng mở lời: “Được rồi, hắn đã nói câu này, chắc là những người khác đều an toàn, rời khỏi nơi quỷ quái này đã rồi nói sau!”

Những người khác đồng loạt gật đầu.

Hạ Nhật Ninh cũng tỏ ý đồng ý, anh nói với Tiểu Đông: “Đi liên lạc với họ, sáng mai rời khỏi đây.”

“Vâng.” Tiểu Đông lập tức quay người đi chấp hành mệnh lệnh.

Hạ Nhật Ninh dịu dàng kéo chặt chăn cho Thẩm Thất, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Không ai có thể làm việc gì với Tiểu Thất của anh.

Anh nguyện thề bằng cả tính mạng của mình.

Buổi tối này cứ như thế bình lặng trôi qua.

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả mọi người dường như đều không có gì khác thường.

Ngay cả cô bé bị bệnh nặng hình như cũng không có bất kì vấn đề gì.

Họ đều không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, càng không biết họ vừa đi một vòng quỷ môn quan về.

Sau khi ăn sáng xong, Hạ Nhật Ninh mới nói với mọi người, đội cứu viện sẽ đến đây vào sáng nay.

Nhận được tin này mọi người đều vui mừng khôn nguôi.

Cuối cùng họ cũng có thể rời khỏi đây rồi!

Cuối cùng họ cũng có thể được giải thoát khỏi địa ngục đáng sợ này rồi!

Vào lúc 8 giờ sáng, âm thanh lâu ngày không được nghe cuối cùng cũng vang lên trong không trung: “Tôi là cục trưởng cục công an thành phố xx, mọi người an toàn rồi! Chúng tôi sẽ đưa tất cả mọi người ra khỏi nơi này.”

Nghe thấy âm thanh này, người trong phòng đều kích động đến mực ôm đầu khóc.

Thẩm Thất cũng rất vui mừng, cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh bé gái và nói với cô bé: “Nhìn đi, ông trời không bỏ rơi cháu! Cháu nhất định phải nhanh khỏe lại, đến trường học có được không?”

Cô bé vui mừng dùng lực gật đầu: “Dì Thẩm, mẹ nói dì giống như thiên thần vậy! Lời của dì nhất định sẽ linh nghiệm! Cháu nhất định sẽ khỏe lại thôi!”

Thẩm Thất lập tức cười lên.

Mẹ của bé gái cũng cảm kích nhìn Thẩm Thất: “Thật sự cảm ơn cô!”

Thẩm Thất lắc đầu.

Hàn Tắc Phương chạy lại đưa cho cô bé một phong bì và nói: “Trên người chú không còn bao nhiêu tiền, số tiền này là tiền mừng tuổi chú cho cháu, mau khỏe lại nhé, năm sau chú lại cho cháu tiền mừng tuổi!”

Mẹ của cô bé nhanh chóng đẩy ra: “Vậy làm sao được? Không được đâu, không được đâu!”

Mắt của Thẩm Thất cong lên, cô nói: “Nhận lấy đi, đây chỉ là một chút tấm lòng thôi.”



Nói xong câu này, Thẩm Thất và Hàn Tắc Phương nhìn nhau cùng lúc cười lên.

Lúc này mẹ của cô bé mới nhận lấy phong bì.

Hàn Tắc Phương nói với Thẩm Thất: “Lần này chia tay không biết lần sau phải mất bao lâu mới có thể gặp mặt. Cô có thể để lại cách liên lạc không? Dù sao thì chúng ta cũng coi như trải qua khó khăn với nhau rồi.”

Mắt Thẩm Thất cong lên: “Được, facebook của tôi là...”

Thẩm Thất lập tức nói với Hàn Tắc Phương facebook của mình.

Hàn Tắc Phương gật đầu nói: “Bây giờ điện thoại của tôi hết pin rồi, không add cô được nhưng tôi nhớ rồi, hi vọng khi chúng ta gặp lại lần nữa thì sẽ là thế giới hoà bình, xuân ấm hoa nở.”

“Tôi cũng vậy.” Thẩm Thất khẽ cười đáp lại.

Những người xung quanh đều đứng dậy, họ kích động nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn máy bay trực thăng quân dục bay trên bầu trời không ngừng vẫy tay.

Cuối cùng họ cũng được cứu rồi!

Cuối cùng họ cũng sống sót rồi.

Rất nhanh đã có người nhảy xuống từ trên trực thăng, sau dó đưa từng người một đi, vận chuyển đến bệnh viện gần đó tiền hành kiếm tra cứu chữa.

Cuối cùng khi đến lượt Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh nói: “Chúng tôi có máy bay cứu viện riêng, các anh đưa những người khác rời khỏi đây trước đi.”

Đối phương nghi ngờ: “Xin hỏi anh là...?”

Hạ Nhật Ninh ung dung báo tên của mình: “Hạ Nhật Ninh, Hạ gia, thành phố Vinh tỉnh Nghệ An.”

Đối phương lập tức đứng nghiêm hành lễ: “Vâng!”

Phía cứu viện đưa tất cả người khác rời khỏi đây.

Cả thị trấn suối nước nóng chỉ còn lại đoàn người của Hạ Nhật Ninh.

Thẩm Thất không hiểu nhìn Hạ Nhật Ninh.

Hạ Nhật Ninh lập tức giải thích: “Ở đây còn có vài việc cần giải quyết vấn để còn lại.”

Thẩm Thất vẫn có chút không hiểu, Từ Vân Khê liền nói với Thẩm Thất: “Việc của đàn ông, chúng ta đừng hỏi quá nhiều.”

Lưu Nghĩa cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta đừng hỏi nữa, họ luôn có lý do của mình mà.”

Lúc này Tiểu Xuân mở lời nói: “Tổng giám đốc, máy bay của chúng ta đến rồi.”

Hạ Nhật Ninh gật đầu nói với Tiểu Hạ: “Cậu đưa họ lên đó.”

“Vâng thưa tổng giám đốc!” Tiểu Hạ lập tức làm theo hộ tống Thẩm Thất, Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa rời khỏi đây.

Khi Thẩm Thất rời khỏi đây cô quay đầu lại nhìn Hạ Nhật Ninh, cô mở miệng nói nhưng chỉ nói một câu: “Các anh phải cẩn thận đấy.”

Hạ Nhật Ninh, Văn Nhất Phi, Lưu Vân đồng thời mỉm cười gật đầu.

Đám Thẩm Thất lên máy bay không dừng lại ở nơi cũ mà trực tiếp bay đi luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play