Không chờ Triệu Văn Văn tiếp tục hỏi tới, Trình Thiên Cát đã nhanh chóng chạy trốn rồi.
“Tên trộm này. Trộm mất trái tim người khác. Đã thế còn không chịu trách nhiệm, đúng không?” Triệu Văn Văn bình tĩnh nhìn theo hướng mà Trình
Thiên Cát rời đi, rất lâu không nói gì.
Thời gian thấm thoát trôi, vài năm lại qua đi.
Cô người mẫu nhỏ trước kia, hiện giờ đã trưởng thành, trở thành nữ hoàng catwalk.
Nhưng cô không còn gặp lại cái tên Trình Thiên Cát trộm đồ kia nữa.
Cô đã tham dự hôn lễ của hoàng tử nước Anh, đã tham dự tuần lễ thời
trang quốc tế, tham dự lễ cưới của công chúa nước nào đó, vân vân...
Tất cả những nơi có thể gây chấn động thế giới, cô hầu như đều đã đi qua.
Nhưng vẫn không gặp lại cái tên Trình Thiên Cát ấy.
Cô làm sao biết được, công việc chủ yếu của Trình Thiên Cát vốn dĩ không phải trộm cướp, mà là giết người chứ?
Sở dĩ ăn trộm cái vương miện sinh nhật của cô, là vì đó chỉ là nhiệm vụ hoạt động độc lập đầu tiên của Trình Thiên Cát.
Chỉ để kiểm tra khả năng của hắn một chút mà thôi.
Cho nên, một khi đã để vuột mất thì chính là mấy năm trời.
Mãi đến năm nay.
Triệu Văn Văn về đến nhà, phát hiện trong nhà ảm đạm thê lương, ngôi nhà vốn vui vẻ náo nhiệt lại trở nên yên ắng tĩnh mịch.
Triệu Văn Văn lúc này mới biết, mấy năm nay khi cô làm nữ hoàng catwalk, việc kinh doanh của gia đình phát sinh vấn đề.
Hiện tại, số nợ không thu hồi được quá lớn, ngân hàng ép nợ, đã bắt đầu
bán ra sản nghiệp thực tế để xoay chuyển nền kinh tế của gia tộc.
Nhưng chặt đầu cá, vá đầu tôm như thế, có thể duy trì được bao lâu cơ chứ?
Vì thế, hôn nhân của Triệu Văn Văn cuối cùng bị Triệu gia sắp xếp công khai ra ngoài.
Hiện tại mà nói, nhìn khắp cả nước, trong số những công tử giàu có quyền thế phù hợp cho cuộc hôn nhân thì người có điều kiện tốt nhất chính là
Hạ Nhật Ninh.
Thế nhưng, cánh cửa nhà họ Hạ là gì cơ chứ?
Hạ Nhật Ninh là người như thế nào cơ chứ?
Ai dám có quan hệ hôn nhân với Hạ Nhật Ninh?
Huống chi, bốn năm trước hắn từng công khai đã có vợ.
Bốn năm trước, vợ hắn đột nhiên biến mất, tính tình hắn bỗng nhiên thay đổi hẳn.
Trong chuyện này nhất định là đã xảy ra sự việc gì đó rất quan trọng.
Người nhà họ Triệu không dám mạo hiểm như vậy, vì thế liền để mắt đến Phùng Mạn Luân của đệ nhất gia tộc ở tỉnh Nghệ An.
Thế là, người nhà họ Triệu một mực quyết định rằng Triệu Văn Văn cần phải xây dựng được mối quan hệ với Phùng Mạn Luân.
Triệu Văn Văn nhìn người ba đầu đã bạc trắng, cùng người mẹ với vẻ mặt tiều tụy, lại nhìn cả nhà họ Triệu.
Một Triệu gia đã từng rất huy hoàng.
Vậy mà hiện giờ lại bỗng nhiên sa sút thảm hại thành như thế này.
Triệu Văn Văn thân là một phần của nhà họ Triệu, cô không thể đổ trách nhiệm cho người khác.
Cô lặng lẽ đáp ứng sự sắp đặt của nhà họ Triệu, chủ động điều tra tư liệu về Phùng Mạn Luân.
Cuộc sống của Phùng Mạn Luân gần như là hoàn mỹ.
Đời sống cá nhân rất sạch sẽ.
Không có tai tiếng, không có phụ nữ, một lòng theo đuổi sự nghiệp.
Quyền hành ở nhà họ Phùng hiện giờ đều nằm trong tay hắn, có thể nói tuy rằng chưa chính thức tiếp quản Phùng gia, nhưng đã có thể làm chủ nhà
họ Phùng rồi.
Nhìn qua những bức ảnh, Phùng Mạn Luân rất khôi ngô tuấn tú.
Đương nhiên, kiểu đẹp trai này không so sánh được với cái kiểu đẹp trai của Hạ Nhật Ninh.
Nhưng so với những người khác, vẫn có thể áp đảo một chút.
Bởi vậy, Triệu Văn Văn rất vừa lòng về Phùng Mạn Luân.
Cho nên càng không kháng cự sự sắp xếp của gia đình.
Nếu không gả được cho Trình Thiên Cát, vậy thì chọn một người con trai mà mình không cảm thấy đáng ghét vậy.
Dù sao, trong cái vòng luẩn quẩn này, con đường mà mọi người có thể lựa chọn vốn không nhiều.
Vì vậy, Triệu Văn Văn đã chủ động tìm Phùng Mạn Luân, cũng chủ động bày tỏ tâm tư của mình.
Nhưng không ngờ rằng, Phùng Mạn Luân lại từ chối.
Triệu Văn Văn cảm thấy cuộc đời mình thật sự là quá thất bại.
Sau khi Trình Thiên Cát rời khỏi nhà thờ, hắn tựa vào cửa nhà thời, châm một điếu thuốc.
Trình Thiên Cát nhìn bầu trời bên ngoài, trời rất đẹp, nhưng trong lòng hắn không hiểu vì sao lại rất nặng nề.
Tiểu nha đầu trưởng thành rồi, cuối cùng cũng phải lập gia đình rồi.
Lựa chọn Phùng Mạn Luân cũng tốt.
Cũng coi là xứng với cô.
Về phần mình, quả nhiên vẫn thích hợp với cuộc sống độc thân.
Chị Vưu nói rất đúng. Làm nghề này, nửa kia có thể chấp nhận, hầu như không có.
Hoặc là rút khỏi hoàn toàn, hoặc là độc thân đến chết.
Người may mắn như chị Vưu, tìm được người chồng hoàn mỹ, hầu như rất ít.
Bản thân mình sao? Thôi khỏi đi.
Hiện tại, trí nhớ của Tiểu Thất còn chưa khôi phục, cái câu xin lỗi kia cũng không kịp nói ra.
Trong lòng mình, rốt cuộc Tiểu Thất vẫn quan trọng hơn một chút.
Bởi vì, Tiểu Thất là người duy nhất không cố tình đi vào tâm trí mình.
Hút xong điếu thuốc, Trình Thiên Cát dập tắt tàn thuốc, không lưu lại bất cứ dấu vết gì, lặng lẽ biến mất.
Lúc Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn gặp mặt, Thẩm Thất ở trong phòng của mình ngủ đến trời đất tối sầm.
Lưu Nghĩa lại xem cô mấy lần, vẫn không thấy tỉnh.
Cuối cùng, Lưu Nghĩa nhịn không được, trực tiếp tung chăn ra: “Tiểu Thất, cậu muốn ngủ tới khi nào?”
“Buồn ngủ quá, để tớ ngủ thêm chút nữa đi.” Thẩm Thất mơ mơ màng màng, nắm lấy gối đắp lên người: “Giờ mới có mấy giờ mà.”
“Giờ đã là 11 giờ rồi.” Lưu Nghĩa lắc lắc cái đồng hồ của mình, đưa cho Thẩm Thất xem, kết quả Thẩm Thất hoàn toàn không xem.
“Đừng làm loạn. Để tớ ngủ thêm chút nữa. Cả ngày hôm qua đều căng thẳng
quá mức” Thẩm Thất mơ mơ màng màng nói: “Dù sao hôm nay cũng không có
việc gì.”
“Ai nói không có việc gì? Cậu quên đêm qua mẹ tớ nói gì rồi ư?” Lưu Nghĩa nói.
“Mẹ nuôi đã nói gì thế?” Não của Thẩm Thất đang trong quá trình khởi động, phản ứng chậm chạp.
“Nói tớ điều tra chuyện của ba tớ đó. Gần đây có người giới thiệu đối
tượng cho bố tớ, tớ phải về xem xem.” Lưu Nghĩa vỗ vào mông Thẩm Thất
một cái: “Nếu không dậy, tớ sẽ lột sạch.”
Thẩm Thất nghe thấy hai chữ lột sạch này, cuối cùng cũng không tình
nguyện mà bò dậy: “A, tớ quên mất chuyện này. Được rồi, được rồi, tớ dậy ngay đây.”
Lưu Nghĩa véo mũi Thẩm Thất: “Nhanh lên nhé, tớ chờ cậu ở phòng khách.”
Thẩm Thất khó chịu gãi gãi đỉnh đầu, quấn tóc lại thành hình tổ chim,
lúc này khởi động thành công, cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần.
Vừa lấy điện thoại để xem giờ, Thẩm Thất liền hét lên một tiếng, lập tức xông vào toilet, vệ sinh cá nhân.
Nửa giờ sau, Thẩm Thất cuối cùng cũng ăn mặc chỉnh tề, chạy xuống: “Aiya, Tiểu Nghĩa, xin lỗi cậu, tớ ngủ quên mất.”
“Biết rồi.” Lưu Nghĩa tức giận nói: “Cậu cũng không cần vội như vậy. Bố
vừa gọi cho tớ, nói ông ấy đi sang thành phố bên cạnh rồi, bây giờ chúng ta lái xe qua đó, không chừng vẫn có thể kịp giờ ăn trưa.”
“Hả? Gần như vậy sao? Đươc, được, được.” Thẩm Thất nhanh chóng cầm lấy túi đi ra ngoài: “Vậy, chúng ta nhanh lên chút.”
“Đừng nóng vội, cậu đi ngược giày rồi.” Lưu Nghĩa ở phía sau hô lên.
Thẩm Thất lúng ta lúng túng, trả lời: “Ồ, ồ, ồ.”
Hai người lái xe mà lòng như lửa đốt, phóng một mạch sang thành phố bên cạnh
Quả đúng là kịp giờ ăn trưa, có điều giờ ăn trưa này có chút muộn.
Vừa thấy Lưu Vân, Thẩm Thất liền chào hỏi: “Ba nuôi, con xin lỗi, con dậy muộn.”
Lưu Vân cười ha hả nói: “Không có gì, không có gì, Tiểu Nghĩa đã nói với ta rồi, ngày hôm qua con cũng vất vả rồi.”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cũng không khách sáo với Lưu Vân, ngồi trước mặt Lưu Vân, bắt đầu ăn.
Đói quá.
Từ sáng đến giờ, không có cái gì để ăn.
“Ăn từ thôi, chậm thôi, chậm một chút kẻo nghẹn đấy.” Lưu Vân nhìn hai cô gái chưa chồng ăn như hổ đói, có chút đau lòng.
Thẩm Thất cầm cái cốc lên, uống một hơi, lúc này mới hồi lại sức: “Cuối cùng cũng sống lại rồi.”
“Các con sốt ruột tìm ta như thế, có chuyện gì sao?” Lưu Vân rót nước cho Thẩm Thất.
“Cám ơn ba nuôi.” Thẩm Thất lại uống sạch, nói: “Tiểu Nghĩa nói hôm nay
ba sẽ đến đây, không phải cũng gần sao? Nếu muốn về thành phố P lại phải bay về.”
Lưu Nghĩa cũng ăn xong miếng cuối, nói: “Ba, con hỏi ba chuyện này.”
Đúng là con gái nhà mình dứt khoát rõ ràng, không dây dưa dài dòng.
Lưu Vân gật đầu: “Con hỏi đi.”
“Nghe nói có người giới thiệu đối tượng cho ba?” Lưu Nghĩa hỏi: “Ba nghĩ thế nào? Ba thích người đó rồi? Dự định tái hôn?”
Lưu Vân người đầy khí phách, nghe con gái hỏi như vậy, nhất thời khiêu mi: “Sao con biết được?”
“Không cần quan tâm làm sao con biết, ba nghĩ như thế thật ư?” Điểm này, Lưu Nghĩa quả thật giống Lưu Vân, vô cùng thẳng tính, việc gì cũng
thẳng thắn rõ ràng.
Thẩm Thất ở phía dưới kéo Lưu Nghĩa một cái, nhưng Lưu Nghĩa hoàn toàn không nghe.
Vẫn tiếp tục hỏi một cách trực tiếp như vậy.
Lưu Vân nhìn Lưu Nghĩa: “Các con đến đây chính là để hỏi ta câu này?”
Thẩm Thất nhanh chóng nói: “Ba nuôi, ba hãy nghe con nói, không phải
đâu, bọn con chỉ đơn thuần muốn tới đây ăn với ba bữa cơm, sau đó trò
chuyện một chút. Tiểu Nghĩa không có ý này đâu.”
“Tiểu Thất, cậu đừng nói nữa, tớ chính là có ý đó.” Lưu Nghĩa không giữ
mặt mũi cho ba ruột của mình một chút nào hết: “Nhiều năm như vậy, con
vẫn luôn tác hợp cho hai người. Nếu ba có tâm tư khác, vậy ba nói sớm
đi. Con cũng không phí sức nữa.”
Lưu Vân nghe chính con gái mình nói như vậy, nhất thời nổi cơn tức giận, hung hăng vỗ vào bàn: “Con nói với ba như thế sao?”
Thẩm Thất cảm thấy không ổn, nhanh chóng kéo Lưu Nghĩa đẩy ra ngoài: “Cậu hãy đi mua nước trước đi. Để tớ nói cho.”
Lưu Nghĩa vừa định phản kháng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Thất lo lắng
như vậy, cô cũng sợ làm tổn thương Thẩm Thất, vì vậy cứ như thế mà để
mặc cho Thẩm Thất đẩy ra ngoài.
Thẩm Thất đóng cửa phòng lại, ngồi trước mặt Lưu Vân, nói: “Ba nuôi, xin ba bớt giận. Tiểu Nghĩa là con gái của ba, tính cách như thế nào ba còn không biết sao? Nói năng tuy chua ngoa nhưng tâm hồn thiện lương.”
Thẩm Thất rót trà cho Lưu Vân, đưa qua: “Ba nuôi, chuyện này ba tạm kìm
nén sự bực bội một chút, hãy nghe con nói hết đã, được không?”
Sau khi Lưu Nghĩa bị đẩy ra ngoài, cơn tức giận của Lưu Vân cũng được kìm xuống.
Nhìn thấy người con gái khôn ngoan hiểu chuyện như thế này, lại nhìn cái đứa oan gia ở bên ngoài, Lưu Vân cảm thấy cả dạ dày đều đau.
“Con ngoan, con hãy nói cho ba nuôi, con làm sao biết được thế?” Lưu Vân nghiêm túc nói.
Có người giới thiệu đối tượng cho ông ấy, chuyện này là bí mật, không mấy người biết được.
Hai đứa này làm sao mà biết được chứ?
“Vậy, con nói ra, ba không được tức giận, cũng không được gây phiền phức cho người khác.” Thẩm Thất nói.
“Được, con nói đi.” Lưu Vân gật gật đầu.
“Là mẹ nuôi nói.” Thẩm Thất nói một cách gọn gàng dứt khoát: “Mẹ nuôi
rất để ý đến chuyện này. Nếu ba không cho bà ấy một lời giải thích hợp
lý, mối quan hệ về sau giữa ba và mẹ nuôi, phỏng chừng cũng sẽ căng
thẳng.”
“Hả? Là bà ấy nói?” Lưu Vân không ngờ tới, vẻ mặt lập tức mừng thầm: “Là thật sao?”
Thẩm Thất gật gật đầu: “Có điều, ba nuôi, nếu ba thực sự định tái hôn
với mẹ nuôi, ba vẫn nên sớm giải thích rõ ràng. Nếu không, với tính cách ngạo kiều của mẹ nuôi, tám phần sẽ là chuyện xấu.”
Lưu Vân thở ra một hơi, nói: “Nhiều năm như vậy trôi qua rồi, kỳ thực
tái hôn hay không tái hôn, ba cũng không câu nệ như thế. Chỉ là, dù gì
cũng đã kết tóc phu thê, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa. Ba vẫn
mong muốn cả nhà được đoàn tụ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT