Khuôn mặt anh tuấn của Hạ Nhật Ninh, vậy mà lại mang vẻ hơi ngại ngùng.
Ánh mắt sáng lên.
Bộ dạng giống như một chàng trai bình thường vậy, lần đầu tiên thấy căng thẳng bất an.
“Anh chỉ nói là giả bộ thôi!” Hạ Nhật Ninh bất an nhìn Thẩm Thất: “Chỉ
là để bà nội vui vẻ một chút, tất nhiên, em có quyền từ chối, anh sẽ
không làm khó em vì chuyện này đâu.”
Thẩm Thất không trả lời.
Trên thực tế, bây giờ trong lòng cô đang vô cùng hỗn loạn!
Hạ Nhật Ninh đột nhiên đưa ra yêu cầu này đúng là ngoài dự liệu của cô.
Nhưng mà cũng không thể không thừa nhận, trong lòng cô có chút hân hoan mừng rỡ.
Hắn là Hạ Nhật Ninh đấy!
Nam thần trong lòng của hàng ngàn người đẹp đấy!
Hạ Nhật Ninh vô cùng căng thẳng, Thẩm Thất cũng rất căng thẳng.
Ánh mắt Hạ Nhật Ninh nhanh chóng sáng lên, thấy Thẩm Thất không trả lời, sự thấp thỏm trong lòng quả thực sắp khiến hắn điên lên mất rồi.
Giống như cảm giác học sinh cấp ba tỏ tình với cô gái mình thích nhưng người ta lại không nhận lời vậy.
Vừa chua chát vừa khẩn thiết.
Ánh mắt Thẩm Thất né tránh, khóe miệng đang cười nhưng lại vô tình lộ ra biểu cảm của cô.
Tuy thời gian tiếp xúc với Hạ Nhật Ninh không lâu.
Nhưng nam thần thì có dáng vẻ như thế nào chứ?
Chỉ cần liếc mắt là đã yêu ngay rồi!
Huống hồ, bọn họ lại ở bên nhau mấy ngày rồi?
Thẩm Thật muốn không động lòng cũng khó.
Nhưng mà những lời này, thật sự có thể đồng ý ư?
Giống như nằm mơ vậy.
Thực sự rất lo lắng tỉnh dậy sẽ vỡ mộng rồi lại là thực tế tàn khốc.
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đều đồng thời im lặng.
Hạ lão phu nhân đứng đằng xa gấp gáp hận không thể xông ngay qua đó, đồng ý thay Thẩm Thất!
Khó có được duyên phận không dứt, hai người lại gặp nhau lần nữa, sao lại không vui vẻ bên nhau lần nữa chứ?
Chỉ cần có duyên, không sợ sẽ không yêu nhau!
Nhưng mà hai đứa trẻ này, sao lại còn chần chừ như thế chứ!
Hà quản gia kéo Hạ lão phu nhân: “Lão phu nhân, người đừng vội! Dục tốc
bất đạt! Xem tình hình của hai đứa, rõ ràng là đều có cảm tình với đối
phương rồi! Chỉ cần một chút thời gian nữa, hai đứa sẽ lại bên nhau
thôi!”
Hạ lão phu nhân nói: “Ta có thể không vội được ư? Hai đứa chắt của ta đã hơn bốn năm không về nhà rồi! Ta cũng không biết là ta có thể sống đến
ngày chúng nó trở về nhận tổ tiên không nữa!”
Hà quản gia tiếp tục khuyên: “Lão phu nhân đừng nói như vậy, chính là vì hai đứa chắt nên chẳng phải người càng phải sống lâu trăm tuổi sao? Nếu không, ai sẽ bảo vệ chúng đến khi trưởng thành chứ? Tiểu Thất tốt bụng
như vậy, lỡ như dạy chúng trở nên quá tốt bụng thì phải làm sao? Vẫn
phải để lão phu nhân người cầm lái!”
Hạ lão phu nhân bình tĩnh lại: “Nói cũng có lý! Ta phải giáo dục hai đứa chắt thật tốt! Nếu như khuê nữ nhà chúng ta sau này gả chồng, bị nhà
chồng làm khó. Trời ạ, vừa nghĩ tới mà trong lòng ta đã thấy khó chịu
rồi. Tiểu Hòa của ta, Tiểu Duệ của ta! Lúc nào các cháu mới về nhà thăm
ta đây!”
Hà quản gia nói: “Người đừng vội, nhị thiếu gia đã hỏi như vậy rồi, tức
là chứng tỏ đã động lòng với nhị thiếu phu nhân rồi. Người còn không
hiểu tính của cháu trai người sao? Chỉ cần là người mà nó quan tâm thì
chẳng phải nó sẽ liều mạng để bảo vệ ư? Năm xưa nó theo đuổi thiếu phu
nhân như thế nào, bây giờ sẽ như thế mà theo đuổi lại thôi!”
Nghe Hà quản gia nói thế, Hạ lão phu nhân đã yên tâm rồi!
Đúng, không sai!
Đứa cháu trai này của bà chưa hề an phận!
Nó của hiện tại còn mãnh liệt hơn bốn năm trước!
Vì vậy không có gì đáng lo cả!
Bên kia, sau khi Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất yên lặng hồi lâu, Hạ Nhật
Ninh tiếp tục lặng lẽ nói: “Sao vậy? Em lại nhẫn tâm với một người lớn
tuổi thế ư?
“Tôi…” Thẩm Thất quả nhiên đang do dự.
Hạ lão phu nhân đối xử với cô tốt như thế, nhiệt tình như vậy, không phải là cô không nhìn thấy.
Nhưng mà.
“Xem ra anh không nên đề nghị như vậy. Đúng vậy, Thẩm Thất em là người
như thế nào chứ? Sao có thể quan tâm đến bà nội của người khác được,
liệu bà có vì tuổi đã cao, lại đau lòng quá nhiều mà sinh bệnh không
nhỉ?” Hạ Nhật Ninh cố ý nói.
“Không phải đâu, tôi không hề nghĩ như vậy!” Thẩm Thất vội vã giải
thích: “Được rồi, được rồi, tôi đồng ý là được chứ gì! Nhưng mà, chỉ
đóng giả thôi đúng không?”
Trong lòng Hạ Nhật Ninh mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nói: “Lẽ nào em muốn làm bạn gái thật của anh ư?”
Thẩm Thất đỏ mặt: “Tôi không có.”
Khóe miệng Hạ Nhật Ninh cong lên, nói: “Được rồi, cảm ơn em trước. Đã
rất lâu rồi bà nội không vui như thế, cảm ơn em đã làm bà nội vui.”
Thẩm Thất có chút ngại ngùng trả lời: “Không có gì.”
Hạ Nhật Ninh giơ tay gõ nhẹ lên trán Thẩm Thất: “Thật là ngốc, đi thôi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Thất cảm giác được lòng bàn tay mình bị nắm chặt.
Thẩm Thất sững sờ tại chỗ.
“Chẳng phải vừa rồi em đồng ý đóng giả làm bạn gái anh rồi sao? Bây giờ
bắt đầu chứ?” Hạ Nhật Ninh ngước đầu nhìn về phía xa nói: “Nhìn kìa, bà
nội đang nhìn chúng ta đấy!”
Thẩm Thất nhìn theo ánh mắt của Hạ Nhật Ninh, quả nhiên nhìn thấy Hạ lão phu nhân đang vội vàng không kịp trốn đi.
Thẩm Thất không nhịn được liền mỉm cười, cô mặc Hạ Nhật Ninh nắm tay mình, tiếp tục rảo bước ngắm cảnh.
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất không hề từ chối, không thể giấu nổi nụ cười trên khóe miệng, khóe miệng càng lúc càng cong lên. Vậy nên bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy nụ cười và sự vui mừng khôn xiết trên mặt hắn.
Mọi người trong biệt thự đều ngẩn người!
Bốn năm nay, nhị thiếu gia không hề cười!
Nhưng khi họ nhìn thấy Hạ Nhật Ninh nắm tay Thẩm Thất, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh!
Thảo nào thảo nào!
Chỉ cần nhị thiếu phu nhân ở bên cạnh, nhị thiếu gia lại giống như vừa được hồi sinh vậy.
Còn lúc nhị thiếu phu nhân không ở bên, nhị thiếu gia sẽ như rơi xuống địa ngục!
Hạ Nhật Ninh cứ dẫn Thẩm Thất đi thong thả như vậy, vừa đi vừa giới thiệu mọi thứ trong biệt thự.
Cảnh này giống hệt như bốn năm trước vậy.
Năm đó, Hạ Nhật Ninh cũng nắm tay Thẩm Thất như vậy, giới thiệu biệt thự Hạ gia.
Cứ đi cứ đi, hai người bước lên một cây cầu.
Hai người cùng nghỉ chân.
Thẩm Thất đột nhiên mở miệng: “Con người sau khi chết đi, có phải cũng
giống như đi qua một cây cầu nhỏ, sau đó quên hết mọi chuyện trước đây,
quên đi những ân oán, tình cảm xưa cũ, cũng quên đi những lời đã thề
nguyền không?”
Trái tim Hạ Nhật Ninh bỗng nhiên đau xót.
Một năm mà hắn đã đánh mất kia, cũng chính là chia ly với những tình cảm chân thành của hắn ư?
Hắn đã quên đi tình cảm chân thành của mình sao?
Quên đi lời hứa của mình ư?
Hạ Nhật Ninh đột nhiên siết chặt ngón tay theo bản năng rồi nói một câu: “Không đâu! Cho dù ngàn năm vạn năm, cho dù trải qua những gì, anh cũng sẽ không quên đâu!”
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.
Một cơn gió thổi qua.
Khóm hoa tỏa hương thơm ngát.
Hạ Nhật Ninh cúi đầu nhìn Thẩm Thất.
Hai người cứ lặng lẽ nhìn nhau như vậy.
Cơn gió khẽ thổi qua mái tóc dài của Thẩm Thất, khiến ánh mắt cô hỗn loạn, cũng khiến trái tim hắn loạn nhịp.
Đôi mắt Hạ Nhật Ninh buông xuống, ánh mắt dịu dàng, rơm rớm nước mắt.
Dường như những lời tình ý vừa rồi, phải dùng sức lực ngàn năm để nói ra.
“Hạ Nhật Ninh, anh có tin vào kiếp trước không?” Thẩm Thất đột nhiên khẽ hỏi.
“Hả? Sao lại hỏi như vậy?” Giọng nói Hạ Nhật Ninh dịu dàng, hữu ý vô hạn.
“Vì sao, lúc chúng ta ở bên nhau, trong đầu tôi lại hiện lên những cảnh
tượng kỳ quái. Tôi không sợ anh nói tôi thấy người sang bắt quàng làm
họ, tôi… Hai ngày nay tôi luôn cảm thấy có vài chuyện rất quen thuộc, có những cảnh rất quen thuộc, giống như bây giờ. Tôi cảm thấy tôi đã từng
đứng ở đây với một người, từng nói những lời tương tự rồi.” Ánh mắt Thẩm Thất hơi hoảng loạn, nói: “Giống như đang nằm mơ vậy, cảnh tượng trong
giấc mơ, hình như giống như bây giờ vậy.”
Ánh mắt Hạ Nhật Ninh sáng lên: “Là những hình ảnh như thế nào?”
Thẩm Thất do dự một chút, trả lời: “Tôi cũng không nói rõ được, những
cảnh đó rất nhanh. Tôi không kịp nắm bắt, tôi chỉ cảm thấy, có phải
trước đây đã gặp anh rồi không?”
Tim Hạ Nhật Ninh đập loạn điên cuồng!
Cô ấy cũng có cảm giác như vậy!
Không phải chỉ có một mình hắn mới như thế!
Lẽ nào, thật sự có quá khứ gì đó giữa hai người ư?
Nhưng sao tất cả mọi người đều không nói?
Vì sao?
Hạ Nhật Ninh mơ hồ rồi.
Thẩm Thất cũng mơ hồ rồi.
Hai người cứ đứng như vậy rất lâu, Hạ Nhật Ninh mới nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ làm rõ tất cả mọi chuyện.”
Thẩm Thất chỉ gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đã đến xế chiều rồi.
Hai người đã ở đây gần hai tiếng rồi.
Thời gian ở bên cạnh hắn, cứ trôi qua nhanh như vậy.
Buổi tối, Hạ lão phu nhân giữ cô lại ăn cơm.
Nếu không phải Thẩm Thất kiên quyết muốn về, Hạ lão phu nhân còn muốn giữ cô lại ngủ nữa!
Thấy Thẩm Thất phải quay về, Hạ lão phu nhân tiếc nuối, dặn Hà quản gia chuẩn bị một đống quà cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Cô đến gặp trưởng bối, cũng chỉ mua một lẵng hoa.
Nhưng không ngờ rằng, Hạ lão phu nhân lại tặng cô một đống quà.
Đôi mắt Hạ Nhật Ninh cong cong, nhẹ nhàng nói: “Quà của bà nội, em cứ nhận đi.”
“Đều phải nhận, đều phải nhận! Tuyệt đối không được khách sáo với bà nội!” Hạ lão phu nhân vui vẻ nói.
Đứa cháu dâu này càng nhìn càng thích!
Thoáng cái mà sinh cho nhà họ Hạ hai đứa cháu! Nó chính là đại công thần của nhà họ Hạ mà!
“Cảm ơn bà nội.” Thẩm Thất chỉ có thể cảm ơn không ngớt.
Về tới trang viên Cảnh Hoa, cuối cùng Thẩm Thất cũng được về nhà của mình rồi.
Lưu Nghĩa thấy Thẩm Thất mang bao lớn bao nhỏ trở về, hoảng hốt nói: “Cậu đi cướp về đấy à?”
Thẩm Thất đặt đồ xuống sô pha, nói: “Đây đều là Hạ lão phu nhân tặng đấy.”
“Phụt” Lưu Nghĩa suýt chút thì phun ngụm trà trong miệng, thốt lên: “Cậu đang nhận tổ quy tông đấy à?”