Charles quả thật rất tàn nhẫn, đương nhiên ông ta cũng không quan tâm những người Hạ Nhật Ninh mang theo có sức sát thương bao nhiêu.

Cho nên, Charles lập tức hạ lệnh, trực tiếp tiêu diệt những con vượn người đó.

Charles vốn dĩ buôn bán nghiên cứu vũ khí, vì vậy vũ khí mà ông ta mang theo, làm sao có thể là vũ khí bình thường?

Thẩm Thất nhìn thấy vài người mặc đồ kín mít, mỗi người mang theo một loại vũ khí giống như là máy hút bụi, đứng chia ra từng hướng, nhấn nút khởi động trong tay, nhắm hướng về những con vượn người đó mà bắn.

Giây tiếp theo, Thẩm Thất bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng!

Chỉ thấy những con vượn người dày đặc đó, như thể bị bất ngờ tan chảy, tuy nhiên một vài giây sau, đều biến thành một vũng máu.

Thẩm Thất và Thôi Nguyệt Lam bất ngờ đồng thanh kêu lên sợ hãi.

Thẩm Thất lấy tay che miệng, chết lặng, không cho bản thân phát ra tiếng.

Những người khác đều đã nhìn thấy thế giới, đều trải qua sóng to gió lớn, vì vậy tất cả đều rất bình tĩnh.

Hạ Nhật Ninh lập tức kéo Thẩm Thất lại, để đầu của cô ấy dựa vào ngực của mình, nói: “đừng nhìn nữa.”

Thẩm Thất chết lặng nắm chặt áo Hạ Nhật Ninh, cả người đang run nhẹ.

Đơn giản là, quá đáng sợ!

Những sinh vật đó đáng sợ như bột tử thi trong võ thuật.

Thôi Nguyệt Lam đố kị nhìn Thẩm Thất.

Khi gặp phải tình cảnh như vậy, Thẩm Thất có thể núp vào trong lòng của Hạ Nhật Ninh, còn cô ta chỉ có thể tự mình chịu đựng!

Thật sự không công bằng!

Cái ôm này, vốn dĩ thuộc về cô ta!

Đều trách Thẩm Thất.

Cho nên, Thẩm Thất, tôi cho cô hạnh phúc trước vậy!

Lát nữa, sẽ làm cho cô không thể hạnh phúc được nữa!

Hạ Nhật Ninh cảm nhận được cơ thể Thẩm Thất đang run lên, liền nhỏ giọng nói: “Charles vốn dĩ là người như vậy. Đừng sợ. Ông ta không dám làm gì em đâu!”

Thẩm Thất không biết nên nói gì.

Những con vượn người đó, thật sự rất hung hãn,rất đáng sợ.

她说不出杀死那些动物很残忍之类的话。

Cô không thể nói ra những lời độc ác vì giết những con vật đó.

Dù sao, cô cũng không phải là Thánh Mẫu.

Nhưng, chính mắt nhìn thấy cảnh tàn sát, vẫn cảm thấy trong lòng rất đau khổ.

Bất cứ cuộc chiến nào, bất cứ tàn sát nào, đều làm cho người ta cảm thấy đau buồn.

Hành động ra tay độc ác của Charles, quả nhiên dẫn tới sự phản công lại của những con vượn người đó.

Những con vượn người đó từng con một bộc phát tính hung hãn, toàn thân lông đỏ đậm bất ngờ biến thành một màu đỏ tươi như máu.

Nhìn từ xa, giống như một bức tường màu đỏ.

Những con vượn người đó phát ra tiếng hét chói tai, lần lượt từ trên tường nhày xuống, tấn công vô đám đông.

Hạ Nhật Ninh lập tức kéo Thẩm Thất ra phía sau anh, trực tiếp nhận khẩu súng ngắn trong tay của tiểu Xuân, tấn công vào đám sinh vật giống người đang lao về phái mình, mạnh mẽ bóp cò.

Tách tách tách tách tách tách

Dường như tiếp sau đó, trong sơn động đều là tiếng đạn bay, trong đó cũng có không ít tiếng la thảm thiết của không ít người.

Nhiều người như vậy, có người trốn thoát cũng là chuyện bình thường.

Thẩm Thất nhìn chằm chằm vào một người, bị một con vượn người rất khỏe mạnh xé thành từng mảnh.

Máu tươi và nội tạng rơi vãi khớp nơi.

Thẩm Thất không thể khống chế bản thân liền quỳ xuống đất, nôn thốc nôn tháo.

Phản ứng của thời kì đầu mang thai, cô chịu đựng được.

Nhưng mà cảnh tượng trước mắt, cô thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Hai cha con Hạ Nhật Ninh và Hạ Quốc Tường bao quanh Thẩm Thất ở chính giữa, một trước một sau bảo vệ cô, những vệ sĩ khác tản ra thành vòng tròn, mạnh mẽ tiêu diệt những con vượn người muốn tiếp cận.



Người của Hạ Nhật Ninh tuy ít, nhưng ai cũng đều thiện chiến tinh nhuệ.

Hơn nữa trang bị đạn dược rất đầy đủ.

Chiến đấu một hồi, nhưng không có ai bị thương.

Ngược lại bên Charles, số người chết và bị thương nhiều vô số.

Nhưng trong một lúc chiến đấu, đã có một đám xác chết .

Vưu Tâm Nguyệt là sát thủ, gặp tình huống như vậy đương nhiên là không rảnh rỗi rồi.

Nhưng, bà ta luôn bảo vệ Thôi Nguyệt Lam, cũng không thể tùy tiện xông vào chém giết, bởi vì nguy hiểm hết lần này đến lần khác, suýt chút nữa là bị những con vượn người bắt được.

Vưu Tâm Nguyệt nói với Thôi Nguyệt Lam: “con tìm một chỗ trốn đi, cứ tiếp tục lùi về sau như vậy cũng không phải cách. Ta qua đó giết chết bọn chúng.”

Nói xong, Vưu Tâm Nguyệt cầm vũ khí xông lên.

Thôi Nguyệt Lam nhìn Vưu Tâm Nguyệt nói không quan tâm là không quan tâm, đáy lòng cười nhạt một tiếng.

Quả nhiên, không phải người thân là không phải người thân!

Mới bảo vệ có thười gian ngắn, đã không chịu được rồi sao?

Hoặc là nói Thôi Nguyệt Lam là người tâm địa độc ác!

Vưu Tâm Nguyệt vì cô ta, cách li con trai và chồng của mình, vậy mà cô ta còn nghĩ như vậy.

Tâm địa độc ác.

Vưu Tâm Nguyệt gia nhập vào nhóm tấn công, áp lực xung quanh đột nhiên giảm đi rất nhiều.

Thẩm Thất không thể không thừa nhận, mẹ chồng của cô về phương diện giết người, quả thực là có thiên phú.

Một phát tất trúng.

Một chiêu lấy mạng

Hơn nữa, lúc bà ấy giết người có cảm giác rất nghệ thuật, làm cho người ta cảm giác như đang không phải là giết người, mà như là đang vẽ tranh.

Nhưng một lát sau, xung quanh Vưu Tâm Nguyệt toàn là xác chết.

Mặc dù những xác chết đó đều là đám vượn người, nhưng bọn chúng quá giống với người, Thẩm Thất vẫn không chịu được toàn thân run lên.

Tình hình bên Hạ Nhật Ninh và Hạ Quốc Tường cũng vậy.

Bởi vì có vệ sĩ ngăn cách, vì vậy những xác chết đó đều ở vòng ngoài, tạo nên một bức tường xác chết rất cao.

Súng ngắn, phi tiêu, đoản kiếm, vân vân, đa dạng, vũ khí nào cũng có.

Chỉ cần vượn người xông tới, toàn bộ bị bọn họ giết chết dưới chân.

Thẩm Thất đột nhiên hiểu ra, tại sao Charles lại ép Hạ Nhật Ninh cùng vào .

Người của Hạ Nhật Ninh tuy ít, nhưng năng lực chiến đấu phải nói là tinh nhuệ!

Trận chiến lần này, người của Hạ Nhật Ninh giết chết khoảng một phần ba đám vượn người.

Bạn biết đấy, Hạ Nhật Ninh chỉ có hơn ba mươi người!

Còn năng lực chiến đấu bên Charles thì rất tầm thường.

Khá nhiều người, năng lực chiến đấu thì hầu như không có, trong thời gian ngắn nếu không bị vượn người ăn thịt thì cũng xé nát.

Thẩm Thất không dám nhìn qua bên đó, lo rằng nếu nhìn qua sẽ lại nôn tiếp.

Đánh nhau tiếp tục kéo dài khoảng nửa tiếng, Thẩm Thất không nhớ Hạ Nhật Ninh thay bao nhiêu hộp đạn, đợi sau khi giết chết con vượn người cuối cùng, Thẩm Thất cảm giác toàn bộ thế giới đều đã biến đổi.

Ngẩng đầu lên nhìn qua đó, toàn là xác chết.

Xác vượn người cũng có, mà xác người cũng có

Không ít người cũng giống như Thẩm Thất, quỳ trên mặt đất nôn thốc nôn tháo.

Thẩm Thất cũng nôn hết ra ngoài rồi, bây giờ muốn nôn cũng không nôn được.

Tiểu Xuân đi lại, tiêm cho Thẩm Thất, nói: “như vậy sẽ cảm thấy đỡ hơn. Không sao rồi.”

Thẩm Thất nhìn tiểu Xuân với ánh mắt thầm cảm ơn: “cậu thường mang theo thuốc tiêm theo người sao.”

Dường như bất cứ đi đâu, tiểu Xuân thường mang theo một túi.

Trong túi thường để rất nhiều đồ kì lạ, giống như bảo bối của Doremon, luôn trong những lúc cần thiết, lấy ra đồ cần dùng.

Tiểu Xuân mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “trước khi xác định đến lăng mộ, tôi đã đặc biệt chuẩn bị.”



Tiểu Xuân đã dự tính trước trong lăng mộ sẽ phát sinh chuyện làm cho người ta nôn, vì vậy đã chuẩn bị trước thuốc tiêm.

Thẩm Thất nói: “chẳng trách Nhật Ninh lại xem trọng anh như vậy.”

Đơn giản là thần trợ lí!

Tiểu Xuân cười càng ấm áp: “thân là trợ lí, đương nhiên là phải giúp đỡ cho tổng tài và thiếu phu nhân rồi.”

Tiểu Xuân vẫn mãi không quên, lần trước lúc ở trong lăng mộ, Thẩm Thất vì cứu anh, sẵn sàng làm con tin.

Trên thế giới này, người có ơn tất báo còn rất nhiều. Chứ không phải như Thôi Nguyệt Lam lòng dạ độc ác.

Cho nên, dù không có sự phân công của Hạ Nhật Ninh, tiểu Xuân cũng đã tự mình chuẩn bị những loại thuốc này.

Hạ Nhật Ninh rất hài lòng với hành động này của tiểu Xuân!

Hạ Quốc Tường cũng rất hài lòng nhìn tiểu Xuân.

Bảo vệ huyết mạch của Hạ gia, là quan trọng trên hết.

Kiểm soát xong chiến trường, dội của Hạ Nhật Ninh không ai bị thương. Bên Charles đã mất một phần ba số người.

Vừa mới vào trong địa cung, vẫn chưa chính thức tiến vào trong lăng mộ, mà đã bị tổn thất nghiêm trọng như vậy.

Những người có mặt ở hiện trường, bầu không khí xung quang trở nên rất căng thẳng.

Chỉ là một bầy vượn người,mà tổn thất nhiều người như vậy.

Phía trước còn không biết có bao nhiêu nguy hiểm chưa biết đến đang đợi bọn họ.

Chính thức đi đến cuối cùng, có thể còn lại bao nhiêu người?

Nhưng mà những người có mặt ở đây, không một ai có ý định rút lui.

Mọi người đều chung một chiếc thuyền.

Hơn nữa, bây giờ muốn rút lui, cũng đã không kịp rồi.

Tiếp tục liều mình tiến về phía trước, may ra còn đường sống, rút lui, chỉ e rằng mạng khó giữ.

Cho nên, mặc dù tâm trạng đều hạ xuống, nhưng mọi người vẫn rất nhanh chóng điều chỉnh lại.

Hạ Nhật Ninh hỏi thuộc hạ: “tình hình đạn dược như thế nào?”

“Đã tiêu hao một phần tư.” Thuộc hạ trả lời: “tổng tài, nếu như đến thêm mấy lần chiến đấu như vậy nữa, chúng tôi e là khó đối phó.”

Hạ Nhật Ninh lướt qua Charles, lời nói nhẹ tựa gió: “vũ khí của đám người bên Charles, hình như là của Mỹ.”

Những người khác liền hiểu ra!

Ý của Hạ Tổng là cướp của người giàu chia cho người nghèo!

Dù gì vũ khí của mọi người đều là của Mỹ, đạn dược đa phần giống nhau.

Vậy thì, hihihihi

Charles đúng thật là một kẻ giết người.

Đối diện với tình hình này, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không có chút thay đổi, đợi sau khi thu xếp xong chiến trường, nói: “những người bị thương nặng, cũng không thể cùng đi tiếp được.”

Không đợi nghững người khác phản ứng, những vệ sị thân cận của Charles liền ra tay, những người bị thương nặng chưa chết, một đao chí mạng!

Hành động này của Charles, lập tức làm cho mọi người phẫn nộ, một đoàn người lần lượt bao vây Charles.

Nhưng mà không đợi bọn họ hành động, vệ sĩ của Charles liền rút súng nhắm hướng về phía bọn họ.

Charles từ từ nói: “mang theo những phiền toái này, chúng ta làm sao có thể đi tiếp được? Thà để cho bọn họ chết làm thức ăn cho quái thú, trở thành phân. Chi bằng ở đây tiễn họ vui vẻ đi gặp thượng đế. A men!”

Những người đó vừa muốn phản bác lại, Charles khóc thút thít nói: “lúc tôi tuyển mọi người, đều đã kí hợp đồng. Đi vào lăng mộ, sống chết không bàn. Huống hồ, bọn họ chết rồi, các người nhận được tiền không phải càng nhiều sao?”

Một câu nói đánh trúng tâm lí đen tối của những người đó.

Đám người đó quả nhiên không ồn ào nữa.

Thẩm Thất nói với Hạ Nhật Ninh: “bọn họ vì chút tiền đó, liền bỏ mặc sống chết của đồng đội sao?”

Hạ Nhật Ninh nhẹ nhàng nói: “rất nhiều người nhất thời tụ tập lại. Bọn họ tìm Charles tính sổ, cũng chỉ là muốn thêm một số tiền bồi thường mà thôi.”

Quả nhiên, Charles nói: “như vậy tốt rồi, lát nữa tính theo số lượng người chết, bồi thường gấp đôi cho số người còn sống. Như thế nào?”

Đám người đó quả thật không ồn ào nữa, từ từ tách nhau ra, chuẩn bị lên đường.

Thẩm Thất đứng hình không nói nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play