Sùng Minh nghe Thẩm Lục nói thế, hình như không chút ngoài ý muốn.
Sùng Minh khẽ ho một tiếng, nói: “Nếu đều là hiến thân, chi bằng suy
nghĩ hiến thân cho tôi? Tôi có thể cho cậu, nhiều hơn so với tên mập đó! Hắn ta có thể cho cậu, tôi đều có thể cho cậu, hắn không thể cho cậu,
tôi cũng có thể cho cậu!”
Thẩm Lục nắm lấy bồn hoa tươi bên cạnh, ném qua phía Sùng Minh, sắc mặt tái méc.
Thẩm Lục trừng mạnh Sùng Minh một cái, cầm lấy hợp đồng liền quay người rời khỏi.
Đi đến cửa nhà vệ sinh, Sùng Minh đưa tay chặn lối đi của cậu ta, than
nhẹ một tiếng, nói: “Được thôi được thôi, tôi thừa nhận tôi nói sai! Khụ khụ, cậu tính làm sao? Cậu không phải là loại người vì kiếm tiền mà trả giá bằng thân thể mình.”
Nghe Sùng Minh nói thế, sắc mặt Thẩm Lục mời dễ cói được chút, thấp
giọng nói: “Tên mập đó muốn chạm vào tôi, cũng không phải ngày một ngày
hai. Giao thiệp mấy lần với ông ta, ông ta một lần cũng không đạt được.
Lần này, lại sao có thể để ông ta đắc thắng chứ?”
Sùng Minh nhướng mày, nói: “Thế cậu tính như thế nào?”
Thẩm Lục hất cằm dưới cao ngạo, nói: “Sáng không được thì dùng tối vậy.
Tối không được thì dùng âm. Âm hiểm một lần không được thì hai lần!”
Sùng Minh nghe câu trả lời của Thẩm Lục, liền cười vui hớn hở nói: “Đúng đúng đúng đây mới là người mà tôi thích!”
Thẩm Lục lần nữa liếc ngang Sùng Minh.
Ánh mắt sắc bén.
Trong mắt Sùng Minh lại cảm thấy mị hoặc chúng sinh. Không chờ Thẩm Lục
nổi nóng, Sùng Minh liền thấp giọng nói: “Yên tâm đi. Không để tôi biết
thì thôi. Nếu đã để tôi biết được ý đồ của tên lão khốn kiếp này, tôi
không để ông ấy đạt được, hơn nữa chuyện của cậu cũng sẽ thuận lợi mà
làm xong cả. Không phải thích chơi trò ngu lang sao! Loại chuyện này rất đơn giản!”
Thẩm Lục vừa muốn mở miệng hỏi Sùng Minh tính làm như thế nào. Sùng Minh đã quay người rời khỏi.
Thẩm Lục đi đến cửa phòng của Đồng tổng, tính đưa tay chuẩn bị gõ cửa,
liền gnhe trong phòng vang lại âm thanh không thể miêu tả.
Thẩm Lục tuy chưa từng yêu qua, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng thấy qua heo đi bộ!
Thẩm Lục liền biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì.
Thật sự là lúng túng không gì bằng!
Khi mà Thẩm Lục đang do dự không quyết định được có nên rời khỏi hay
không, trong phòng lại truyền đến giọng hai người đang nhỏ giọng nói
chuyện.
Một người đàn ông rất trẻ tuổi, gỉa vờ với vẻ không quan tâm, ở dưới
thân người to béo của Đồng tổng hỏi một số vấn đề không liên quan gì cả, Đồng tổng thấy mấy chuyện này không quan trọng gì, thuận tiện có thể
khoát lác, thể hiện năng lực của ông ta.
Sau đó Đồng tổng liền lựa mấy chuyện không quá quan trọng hoặc ngoài lề mà trả lời nói.
Ông ấy lại không biết, mấy vấn đề này, nhìn thì như ngoài lề, thực tế lại biến tướng tiết lộ bí mật công ty.
Chân mày Thẩm Lục khẽ động, đột nhiên biết đây là sắp xếp của Sùng Minh.
Thế là, Thẩm Lục im lặng mà rời khỏi cửa phòng của Đồng tổng, mặc cho
người con trai trong phòng kia cậy miệng của Đồng tổng mà hỏi chuyện.
Thẩm Lục vừa đi khỏi không bao xa, phòng kế bên liền mở cửa ra.
Sùng Minh cứ thế dựa vào cửa, ôm lấy cánh tay, như cười như không nhìn
Thẩm Lục nói: “Tôi chuẩn bị một chai rượu ngon, có muốn thử không?”
Thẩm Lục cũng biết, Sùng Minh thực sự có rất nhiều rượu được cất giữ.
Bây giờ cậu ta cũng không chuyện gì, do đó cũng gật đầu, đi vào trong.
Cậu ấy biết, Sùng Minh tuy rằng thủ đoạn rất nhiều, nhưng lại không dùng bất kỳ thủ đoạn gì với cậu ta.
Cậu ta chính là tự nhiên có tự tin như vậy.
Sùng Minh thấy Thẩm Lục đi vào, nụ cười bên khóe miệng càng rõ hơ, quay người tự mình mở rượu, rót vào trong ly.
Sùng Minh đem hai ly rượu, đưa một ly cho Thẩm Lục, mở miệng nói: “Cậu
cố gắng mở công ty game như vậy, chỉ là vì em gái cậu sao?”
“Còn có hai đứa nhỏ.” Thẩm Lục trả lời nói: “Tiểu Duệ và Tiểu Hà không
có cha, tôi thân là cậu, thì phải thay họ chống một vùng trời.”
“Tôi thì lại không thấy phiền.” Thẩm Lục nhìn Sùng Minh, quay đầu nhìn
cảnh bên ngoài cửa sổ, giờ đây ánh mặt trời bên ngoài của sổ bắt đầu yếu dần, tâm trạng hình như cũng lạc lỏng theo. Thẩm Lục khẽ mở miệng nói:
“Họ là người thân thân của tôi, tôi trân trọng phần tình thân này. Năm
xưa, khi chúng tôi còn nhỏ, Tiểu Thất cố gắng mà bảo vệ tôi, em ấy vì
bảo vệ cho tôi, bị đám con nít đó đánh vỡ đầu, vẫn kiên cường mà đứng
trước mặt tôi, nói với họ anh trai của em ấy chỉ bị bệnh thôi, không
phải đứa khờ!” rượu trong ly của Thẩm Lục, liền bị cậu ta nốc cạn, ánh
mắt trở nên nóng bỏng và kiên định: “Bây giờ tôi khôn lớn, tôi hồi phục
sức khỏe. Thì tới phiên tôi chăm sóc họ! Sùng Minh, loại tình cảm này,
cậu không bao giờ hiểu cả! Tất nhiên, tôi cũng không mong cậu có thể
hiểu bao nhiêu! Chuyện hôm nay cám ơn cậu!”
“Cậu rõ biết, tôi muốn không phải câu cám ơn của cậu.” Sùng Minh mở
miệng nói, ánh mắt hàm ý không rõ, khiến cho Thẩm Lục có phần nhếch
nhác.
“Xin lỗi, thứ cậu muốn, tôi không cho nổi.” Thẩm Lục liền từ chối:
“Chúng ta có thể làm bạn bè, thế thì cứ làm bạn bè thật tốt. Không thể
làm bạn bè, thì cứ xem như Thẩm Lục tôi không có phần phước đó!”
Sùng Minh than nhẹ một tiếng, liền kéo áo cậu ấy: “Được rồi được rồi xem như tôi sợ cậu. Tôi không ép cậu, nhưng tôi cũng sẽ không từ bỏ dễ
dàng.”
“Ừm.” sắc mặt Thẩm Lục như thường.
Đối thoại như thế, không biết xảy ra bao nhiêu lần.
Sùng Minh chính là có mỗi điểm này tốt.
Nói được làm được.
Mặc dù trong mắt người đời, cậu ta là sự tồn tại cứ như ác ma địa ngục vậy.
Nhưng khi đối diện Thẩm Lục, cậu ta vẫn cho Thẩm Lục phần kiên nhẫn và dịu dàng chỉ còn lại không bao nhiêu đó.
Trong khi hai người đang nói chuyện, cửa phòng kế bên kêu lên, sau đó có người nhanh chóng rời khỏi, đến gõ cửa phòng của Sùng Minh.
Khóe môi Sùng Minh khẽ nhếch, nói với Thẩm Lục: “Được rồi, cậu có thể
đem những chứng cứ này đi uy hiếp tên mập đó. Nếu như tên mập đó còn
không biết tốt xấu, tôi không ngại tìm người cắt đầu hắn ta.”
Thẩm Lục bước nhanh đến cửa, mở cửa phòng ra, liền thấy một thanh niên
trẻ đẹp, cung kính mà đưa một cái USB đến trước mặt Thẩm Lục.
Thẩm Lục ý thức mà nhận lấy, người con trai đó không nói một chữ, quay người liền rời khỏi.
Thẩm Lục không kiềm được mà khiếu nại Sùng Minh: “Thuộc hạ của cậu rốt cuộc có bao nhiều người tài?”
“Hơ hơ, tôi cũng không biết.”Sùng Minh mĩm cười, cười tà mị đến thế:
“Muốn làm việc cho tôi, quá nhiều đi. Tất nhiên, làm việc cho tôi, cũng
đồng nghĩa lấy được đủ lợi ích từ tay tôi. Chuyện nhỏ như vậy, tôi làm
sao quan tâm chứ? Thẩm Lục, tôi vẫn câu nói đó, chỉ cần cậu đồng ý, lực
lượng của tôi, đều có thể cho cậu sử dụng cả!” con ngươi Thẩm Lục liền
co rút mãnh liệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT