Chiêm Nhất Thông suy nghĩ rồi tận tay bưng cho hai người một cốc cà phê:
“Chắc hai em cũng đã đoán ra rồi, hôn nhân của anh Châu Huệ thực ra chỉ
đơn thuần là hôn nhân chính trị. Nói trắng ra tương lai bọn anh có thể
kết hôn hay không vẫn chưa nói được. Bây giờ chỉ là lễ đính hôn, hợp tác giữa hai nhà có thể kiên trì đến hôn lễ hay không vẫn chưa chắc chắn.
Nếu hợp tác giữa hai gia tộc có thể tiếp tục duy trì thì bọn anh sẽ kết
hôn. Nếu không thể tiếp tục sẽ tìm lý do công bố chia tay. Thực tế là
như vậy. Cho nên tình hình của Châu Huệ anh cũng không can thiệp hỏi
han, tương tự như vậy việc của anh cô ấy cũng không hỏi. Có thể coi đấy
là sự ăn ý mà bọn anh có được.”
Nghe Chiêm Nhất Thông thừa nhận thẳng thắn như vậy Văn Gian Thanh và Hạ
Thẩm Châu nhìn nhau, họ đều nhìn thấy một sự bất lực trong mắt đối
phương.
“Nói như vậy anh cũng biết chuyện giữa Châu Huệ và Tề Hiểu Thiên rồi?” Hạ Thẩm Châu hỏi.
“Đúng vậy.” Chiêm Nhất Thông gật đầu: “Vốn dĩ hai người bọn anh không có bất cứ quan hệ gì với nhau. Chỉ vì hợp tác của gia tộc nên bọn anh mới
bị ép ra mặt. Mọi người cũng không phải trẻ con, ai làm việc của người
đó, không can thiệp vào chuyện của nhau. Nhưng anh vẫn phải cảm ơn sự
giúp đỡ của hai em. Việc này hai người bọn anh biết nhưng không nói là
một chuyện, bị người bị ngoài khơi ra lại là một chuyện khác. Dù sao thì hai gia tộc vẫn cần thể diện.”
Văn Gian Thanh gật đầu nói: “Anh đã nói như vậy bọn em cũng không hỏi
nhiều nữa. Trước mặt người bên ngoài bọn em nên như thế nào vẫn là như
vậy. Chỉ là nếu anh không tiện thì hãy nhắc nhở Châu Huệ, dù sao cũng
phải kiêng kỵ vấn đề thể diện.”
Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu còn có thể nói được gì?
Người trong cuộc còn không quan tâm.
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh đang chuẩn bị tỏ vẻ muốn quay về.
Không đợi hai người đứng lên Chiêm Nhất Thông đã lấy tay ấn họ xuống: “Xin đợi một lát!”
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh thong thả ngồi xuống đợi Chiêm Nhất Thông nói tiếp.
Quả nhiên, Chiêm Nhất Thông nhìn ra bên ngoài với vẻ rất cảnh giác, sau
khi đóng cửa lại mới thấp giọng nói với Văn Gian Thanh: “Gian Thanh, anh có việc này muốn hỏi em. Đương nhiêu, nếu em thấy miễn cưỡng thì thôi
vậy.”
Văn Gian Thanh cười nói: “Anh đang nói gì vậy?”
Chiêm Nhất Thông suy nghĩ rồi nói: “Anh muốn hỏi em cô gái em đưa đến là cô chủ của nhà nào?”
Người con gái có thể xuất hiện bên cạnh Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh
Chiêm Nhất Thông đương nhiên sẽ cho rằng cô ấy xuất thân từ gia đình
danh giá.
Bởi vì bạn bè của họ không có người bình thường.
Văn Gian Thanh chớp mắt, anh không trả lời mà hỏi ngược lại Chiêm Nhất Thông: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”
Chiêm Nhất Thông biết có vài lời không nói rõ ra đối phương sẽ không trả lời câu hỏi của mình nên anh chỉ có thể nói: “Là thế này, nhà anh có
một dì chuyên môn làm bữa sáng cho bọn anh. Bà ấy vừa đột nhiên hỏi anh, bà ấy muốn biết người con gái em đưa đến là ai. Anh cũng không biết tại sao dì đó lại đột nhiên hỏi như vậy. Vì dì này làm ở nhà anh mười năm
rồi, hơn nữa chưa bao giờ để xảy ra sai sót, cơm sáng bà ấy làm hợp khẩu vị của bọn anh. Cho nên...”
Mắt của Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh kín đáo sáng lên.
Trong nhà họ Chiêm lại có người biết Vy Vy?
Lẽ nào dì đó...
Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh lập tức trao đổi anh mắt, đồng thanh hỏi: “Anh, bọn em có thể gặp dì đó trước không?” Chiêm Nhất Thông lập tức
cười lên: “Đương nhiên là được, nhưng dì giúp việc này của nhà anh xưa
nay ít nói, đến lúc đó có gì sơ suất mong hai em thông cảm. Sở dĩ anh
đóng cửa nói với các em việc này là không muốn để các em hiểu nhầm anh
hạ thấp bạn gái Gian Thanh đưa đến. Bởi vì anh cũng thấy có chút kỳ
quặc, cô gái Gian Thanh đưa đến lại có vài phần giống với người giúp
việc trong nhà anh...”
Văn Gian Thanh làm sao không hiểu ý của Chiêm Nhất Thông?
Chiêm Nhất Thông đang sợ người của thế giới bên ngoài nghe thấy Văn Gian Thanh hẹn hò với con gái của một người giúp việc từ đó từ hạ thấp danh
dự của Văm Gian Thanh.
Nhưng anh là ai?
Làm gì còn sợ chuyện như vậy nữa?
Văn Gian Thanh lập tức nói: “Cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng chúng ta cứ gặp dì đó trước đã rồi tình sau!”
Chiêm Nhất Thông thở phào, Văn Gian Thanh không giận vậy thì tốt quá rồi.
Vốn dĩ Chiêm Nhất Thông không muốn nói việc này, dù sao anh cũng không muốn đắc tội với Văn Gian Thanh.
Nhưng dì đó làm ở trong nhà này bao nhiêu năm nay rồi, xưa nay chưa để
xảy ra sai sót, cũng hiếm khi chủ động đến nhờ anh giúp đỡ.
Cho nên sau khi suy nghĩ anh vẫn giúp bà ấy việc này.
Bây giờ nhìn thấy Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh không tức giận, tất nhiên là tốt lắm rồi.
Chỉ mất một lúc dì đó liền đến.
Khi nhìn thấy dì đó Hạ Thẩm Châu và Văn Gian Thanh cũng lặng người đi.
Thật sự rất giống.
Khi người giúp việc đó nhìn thấy Văn Gian Thanh và Hạ Thẩm Châu liền do
dự theo bản năng, dường như bà muốn bỏ cuộc. Nhưng sau khi suy nghĩ bà
vẫn cắn răng đi về phía họ.
“Cậu hai, cậu tìm tôi?” Người giúp việc này nói với Chiêm Nhất Thông.
Chiêm Nhất Thông thở dài nói: “Dì Cúc, chuyện dì nhờ tôi nghe ngóng tôi
đã nghe ngóng rồi, dì có điều gì muốn biết thì cứ hỏi thẳng! Họ đều là
đàn em ở học viện quý tộc Duệ Hòa của tôi, đáng tin cậy nhất, dì đừng
cảm thấy có gánh nặng.”
Môi Dì Cúc cử động, ánh mắt bà lấp lánh rất lâu, hiển nhiên là đang rất đấu tranh xem có nên hỏi tiếp không.
Hạ Gian Thanh và Văn Hạ Thẩm Châu cũng không phải trẻ con, họ biết bây
giờ cai gì cũng không thể hỏi, phải đợi đối phương hỏi trước.
Vì vậy căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Qua một lúc dì Cúc mới từ từ mở lời nói: “Cảm ơn cậu hai.”
Nói xong câu này dì Cúc đột nhiên nhìn về phía Văn Gian Thanh với ánh
mắt bức thiết: “Cậu Gian Thanh, có thể nói cho tôi biết cô gái cậu đưa
đến là thiên kim nhà ai không?”
Dì Cúc nói xong nói xong câu này giống như sợ phải nghe thấy tin gì
không tốt, bà vô thức nắm chặt ngón tay của mình, bụng dưới không ngừng
nhấp nhô.
Văn Gian Thanh cười nói: “Dì Cúc phải không? Tại sao dì lại muốn biết điều này?”
Quả nhiên dì Cúc do dự rất lâu mới từ từ nói: “Tôi chỉ thấy cô ấy rất
giống con của một người họ hàng của tôi. Bởi vì rất nhiều năm rồi không
gặp, tôi cũng không chắc chắn là có phải không nên mới hỏi mấy câu chủ.
Nếu đột ngột nhận nhầm người thì sẽ rất lúng túng.”
“Hả? Không biết là họ hàng nào?” Văn Gian Thanh không bỏ qua câu hỏi này: “Chưa biết chừng là người cháu biết cũng nên?”
Dì Cúc lập tức do dự lần nữa, bà lắp bắp nói: “Việc này... Việc này...”
Hạ Thẩm Châu đứng ở bên cạnh nói: “Thế giới này không phải không có
những người trông rất giống nhau. Có thể chỉ là trùng hợp thôi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT