Mẹ Ngu Vũ Mặc không ngờ tới Hạ Thẩm Châu lại phối hợp như vậy, bà lập tức ngạc nhiên nhìn Hạ Thẩm Châu. Hạ Thẩm Châu cười nhẹ, rồi nói: “Nếu cô không thích cháu, tất nhiên là cháu nên biết điều rồi. Để người khác ghét, thì không hay rồi.”

“Đúng thật là một thanh niên rất thông minh.” Gương mặt mẹ Ngu Vũ Mặc hơi gượng gạo, bà di chuyển ánh mắt, trên mặt bà nóng gian lên, như bị ai đó tát một cái, cảm giác rất khó sử.

“Vũ Mặc là cô gái tốt.” Hạ Thẩm Châu từ từ mở lời nói: “Thời buổi này, người đứng trước vinh hoa phú quý mà dám dũng cảm từ chối không còn nhiều nữa. Điều kiện của Trịnh Khắc Kỳ không kém, đối với gia đình nhà cô mà nói, thật sự là sự giàu sang nghĩ cũng không dãm nghĩ tới. Vũ Mặc có thể bình tĩnh từ chối, tương lại nhất định rất sáng lạng. Cháu có thể hứa với cô duy trì khoảng cách với Vũ Mặc, thậm chí có thể hứa với cô, giúp cô khuyên cậu ý yêu Trịnh Khắc Kỳ. Nhưng, cháu cũng có đôi lời muốn khuyên cô.”

“Cháu nói đi.” Mẹ Ngu Vũ Mặc gượng gạo uống một ngụm trà.

“Đó chính là, đừng làm hỏng một đứa trẻ tốt. Có những lúc, một bước sai, những bước tiếp theo cũng sẽ sai.” Hạ Thẩm Châu vừa cười vừa nói: “Cháu không nói, để Vũ Mặc đến với cháu là sai. Mà là ngoài cháu ra còn có những người khác. Nếu một ngày nào đó trong tương lại, con gái cô oán hận cô, cô có cảm thấy hạnh phúc không? Được rồi, những gì cần nói cháu đã nói hết rồi, nếu cô không có chuyện gì khác, vậy cháu nên cáo từ.”

Mẹ Ngu Vũ Mặc không nói một lời nào chỉ gật đầu.

Hạ Thẩm Châu gật đầu chào rất lịch sự, rồi đứng dậy quay người rời đi luôn.

Mẹ Ngu Vũ Mặc đứng im tại chỗ, rất lâu sau bà mới hoàn hồn trở lại.

Sau đó là mặt rất ngơ ngác.

Nếu người con trai này không phải xuất thân từ gia đình nghèo khó thì tốt biết mấy?

Vừa đẹp trai vừa thông minh lại vừa hiểu biết, thành tích lại tốt đến thế... đúng thật là ửng cử viên con rể tốt trong tương lại đấy!

Đáng tiếc quá đáng tiếc quá.

Đáng tiếc là nhà quá nghèo, cũng không thể mang lại cuộc sống và công việc tốt cho Vũ Mặc được.

Vì vậy, dù điều kiện có tốt đến mấy, cũng đành chịu đau từ bỏ thôi!

Mẹ Ngu Vũ Mặc lập tức đứng dậy, quay người rời đi chuẩn bị về nhà.

Bà cần trao đổi thật kỹ với Ngu Vũ Mặc! Phải dạy dỗ dạy dỗ cho con bé một trận!

Cơ hội này của Trịnh Khắc Kỳ, đúng là nếu bỏ lỡ thì không bao giờ có lại được nữa đâu!

Hạ Thẩm Châu về đến nhà rất nhanh, Văn Gian Thanh hiếu kỳ hỏi: “Không phải cậu đi hẹn hò với Ngu Vũ Mặc sao? Tại sao lại về sớm thế?”



“Không lẽ là hẹn hò thất bại rồi?” Thẩm Viễn cười hi hi hỏi.

“Nhìn vẻ bề ngoài, tám chính phần là như vậy.” Phạm Đậu Đậu đoán mò nói.

“Xem ra còn xảy ra một số chuyện, nếu không, sắc mặt không thể khó coi đến thế.” Phạm Đinh Đinh cũng bổ sung nói thêm.

Thẩm Mạch ôm gối ngồi trên ghế sofa, rồi nói: “Mọi người đừng có nói luyên thuyên! Anh Thẩm Châu tốt như vậy, ai lại từ chối anh Thẩm Châu chứ!”

Thẩm Tùng Tý và Farina cũng vừa từ ngoài bước vào, rồi nói: “Mọi người đang nói gì đấy, náo nhiệt thế?”

Sau đó cả nhà đều nhìn vào Hạ Thẩm Châu.

Hạ Thẩm Châu thở dài một cái, rồi nói: “Tớ bị chê rồi!”

“A ha!” Tất cả mọi người cùng kêu lên: “Sao lại bị chê chứ?”

“Tớ và Vũ Mặc gặp mẹ cậu ý, sau đó mẹ cậu ý nói, điều kiện gia đình tớ không tốt, muốn tớ duy trì khoảng cách với Vũ Mặc!” Hạ Thẩm Châu dựa người vào ghế sofa, nói một cách rất hời hợt: “Bà nói không nên làm ảnh hưởng đến Vũ Mặc, rồi bảo tớ chúc phúc cho Ngu Vũ Mặc và Trịnh Khắc Kỳ.”

“Phụt...”

“Phụt...”

“Phụt...”

“Phụt...”

“Phụt...”

“Phụt...”

“Phụt...”

“Phụt...” Tám người họ cùng lúc phun hết nước trong mồm ra!

“Hự hự hự hự...” Một đám người lập tức không hẹn mà cùng nhau vỗ ngực ho mãi không thôi: “Chờ chờ chờ chờ chút, có phải tai tớ nghe nhầm rồi không? Đường đường nhị thiếu gia Tập đoàn Hạ thị, không ngờ lại bị người ta chê điều kiện gia đình khó khăn? A ha ha ha ha ha ha ha ha... tớ thật sự cười muốn chết thôi...”

Hạ Thẩm Châu mặt bất lực nhìn một đám người cười lăn lộn.



“Ai ya ya, dù sao thì cũng phải nể mặt một tý chứ!” Hạ Thẩm Châu thở dài một cái, rồi nói: “Tớ vẫn luôn tưởng đây là một thế giới kiếm ăn bằng khuôn mặt mà! Rồi nói đi nói lại, vẫn là cần phải có tiền!”

Văn Gian Thanh cười đến nỗi chảy cả nước mắt, rồi nói: “Không không không, đây thật sự là một thế giới nhìn vào khuôn măt! Nhưng mà, cậu đã gặp phụ huynh không nhìn mặt thôi!’

Hạ Thẩm Châu bất lực lắc đầu.

Thẩm Viễn vừa cười vừa nói: ‘thế giờ anh tính từ bỏ như vậy sao?”

Hạ Thẩm Châu xua tay: “Nhưng chưa bao giờ bắt đầu mà?”

“Không không không, anh Thẩm Châu, đây không phải phong cách của anh!” Phạm Đinh Đinh Phạm Đậu Đậu lập tức xua tay, rồi nói: “Anh chưa bao giờ bị người ta vuốt mặt mà không phản kích lại!”

Hạ Thẩm Châu nở nụ cười đẹp mê hồn: “Đúng vậy, anh là người chưa bao giờ chịu thiệt đấy...”

Ở bên kia, mẹ Ngu Vũ Mặc sau khi trở về nhà, bà đến thẳng phòng của Ngu Vũ Mặc, ngồi xuống nói: “Mẹ đã nói qua với cậu thanh niên rất đẹp trai đó rồi, mai sau cậu ta sẽ duy trì khoảng cách với con!”

“Mẹ!” Ngu Vũ Mặc trợn to mắt, cô nhìn mẹ mình với vẻ mặt không thể tin nổi.

Cô không dám tin rằng, mẹ rột của mình lại làm ra những chuyện như vậy!

“Mẹ đã nghĩ kỹ rồi, mẹ không thể cứ thế đứng nhìn mà không ra tay, nhìn con từng bước từng bước đi sai đường.” Mẹ Ngu Vũ Mặc nói: “Mẹ đã đồng ý Trịnh Khắc Kỳ yêu con rồi! Mấy ngày này mẹ sẽ làm hộ chiếu và những thủ tục khác cho con...”

Ngu Vũ Mặc đột nhiên nhảy dựng lên, cô quay người chạy ngay ra ngoài.

Mẹ Ngu Vũ Mặc đột nhiên kéo cô lại: “Con muốn làm gì đấy!”

‘Tất nhiên là đi giải thích với Hạ Thẩm Châu rồi! Mẹ, chuyện của con, mẹ đừng có nhúng tay nữa được không?” Ngu Vũ Mặc nói to: ‘con tuyệt đối không theo Trịnh Khắc Kỳ ra nước ngoài du học đâu!”

“Ngu Vũ Mặc, con nghe cho rõ đây! Đây có thể là cơ hội xuất ngoại duy nhất trong cuộc đời con đấy! Chỉ cần con có được bằng du học nước ngoài, sau khi trở về nước, tìm việc sẽ dễ dàng hơn nhiều!” Mẹ Ngu Vũ Mặc hét to lên: “Mẹ làm như vậy là muốn tốt cho con!”

“Đủ rồi!” Ngu Vũ Mặc hét to lên như muốn phát điên: “Mẹ chỉ muốn làm hài lòng tính ham hố hư danh của mẹ mà thôi! Nói gì là tốt cho con chứ! Nếu mẹ thật sự muốn tốt cho con, tại sao nhất định bắt con phải đi du học với Trịnh Khắc Kỳ?”

“Bởi vì mẹ không có khả năng cho con đi du học!’” Mẹ Ngu Vũ Mặc cũng hét lên như muốn phát điên: “Một cơ hội tốt như vậy, tại sao lại không trân trọng! Tại sao lại không nắm bắt? Mẹ ghét nhất mỗi năm lúc ăn tết, những họ hàng khác đều khoe khoang con của họ ở nước ngoài thế nọ thế kia, sau đó nhìn chúng ta với ánh mắt khinh bỉ! Mẹ cũng cần sĩ diện đấy con biết không? Mẹ cũng muốn cho con đi du học! Nhưng mẹ không có khả năng! Nếu bây giờ có được cơ hội này, tại sao lại không đi!”

“Mẹ, cuộc đời của mẹ coi như tiêu rồi, vì vậy mẹ muốn kéo theo cuộc đời của con cũng tiêu luôn đúng không?” Ngu Vũ Mặc cảm thấy mình gần như phát điên lên rồi: “Nhưng mà con không thèm đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play