Vy Vy không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn lấy Văn Gian Thanh.
Văn Gian Thanh từ từ đưa tay lên, muốn đi vuốt ve khuôn mặt của Vy Vy.
Vy Vy vừa nghiêng đầu, nhưng lại bỏ lỡ qua ngón tay của Văn Gian Thanh.
"Có mấy lời nói vẫn là không nên nói đi." Vy Vy khẽ giọng nói: "Biết rõ là cậu rất tốt, tớ yên tâm rồi."
"Tớ không tốt." Văn Gian Thanh mở miệng trả lời: "Làm sao lại tốt? Dây
chuyền mà tớ tặng cho cậu, cậu không có mang đi, nói đi là đi, điện
thoại cũng không gọi được nữa. Tớ biết là cậu đang trốn tránh tớ, thế
nhưng là tớ không biết, cậu là vì cái gì mà tránh né tớ. Là vì tớ không
đủ tốt? Là vì tớ đã từng thích qua người khác? Hay là bởi vì tớ chỉ là
một đại thiếu gia, không có thực nghiệp của chính mình, không có có năng lực của mình khiến cậu yên tâm thản nhiên mà chấp nhập tớ."
"Không phải đấy!" Vy Vy một hơi cắt ngang qua lời nói của Văn Gian
Thanh, ánh mắt hơi bối rối mà trả lời: "Đừng hỏi nữa! Cái gì cũng đừng
hỏi, chúng ta có lẽ còn có thể giả bộ như cái gì cũng chưa từng có xảy
ra, còn có thể làm bạn bè! Cậu một khi đã biết được chân tướng sự thật,
cậu chỉ sẽ cảm thấy nhìn tớ một cái cũng cảm thấy buồn nôn! Văn Gian
Thanh, chúng ta... vẫn là đừng nói những thứ này nữa! Nếu như cậu cảm
thấy tớ ở chỗ này, sẽ khiến mất tự nhiên mà nói, vậy tớ đi! Tớ sẽ ngay
bây giờ đi đặt vé máy bay rời khỏi..."
Văn Gian Thanh một phát chống ở trên cửa, trực tiếp đối với Vy Vy làm
một cái Kabedon, khóe mắt vừa nhấc lên, đáy mắt mờ mờ ảo ảo mang theo
một chút ý lạnh: "Đi? Cậu lại muốn đi? Vừa mới gặp mặt thì lại muốn đi?
Lần trước, cậu không nói một lời nào thì rời đi. Tớ vốn là muốn tới tìm
cậu đấy, thế nhưng là chị của tớ cho tớ một cái tát. Chị của tớ nói, tớ
có thể đi tìm cậu, nhưng mà điều kiện trước tiên là tớ phải có tư cách
của mình đến tìm cậu! Tớ còn chưa kịp đi tìm cậu, cậu thì đã xuất hiện
rồi. Thế nhưng là cậu cảm thấy lần này tớ lại sẽ không duyên cớ mà thả
cậu rời đi sao? Vy Vy, tớ mặc kệ cậu đến cùng đang gạt tớ chuyện gì,
nhưng mà lúc này đây, cậu không thể lại xoay người rời đi mất đấy!"
"Tớ..." Vy Vy bối rối một hồi, cô không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
"Tớ mặc kệ cậu là bởi vì nguyên nhân gì mà rời khỏi, tớ lần trước không
có đi tìm cậu. Nhưng mà lần này đây, cậu nếu như xuất hiện ở trước mặt
của tớ rồi, tớ thì sẽ cũng không cho cậu đơn giản mà rời đi đấy! Lần
trước tớ đáp ứng chị của tớ không có đi tìm cậu, lần này đây, không ai
có thể ngăn lại tớ! Vy Vy, cậu cảm thấy cậu có thể trốn đi nơi nào đây?
Tớ chỉ muốn đi tìm một người, thì tuyệt đối không có lý lẽ nào mà tìm
không được đấy! Cậu hôm nay cũng nhìn thấy đấy, gia tộc của chúng tớ
khổng lồ đến cỡ nào! Tình báo của tớ không đủ, tớ sẽ vận dụng tình báo
khác! Chỉ cần tớ mở miệng, cha nuôi thì cũng sẽ không cự tuyệt!" Văn
Gian Thanh rất nghiêm túc đối với Vy Vy nói: "Tớ không tin cậu có thể
trốn đến chân trời góc biển! Đây là số phận, cậu thì phải cam chịu số
phận! Ông trời lại lần nữa đem cậu đưa đến bên cạnh của tớ, đây chính là chứng minh duyên phận giữa chúng ta chưa có hết, nếu như duyên phận
chưa có hết, lần này tớ sẽ không buông tay ra nữa!"
Vy Vy dù là đã trải qua không ít chuyện, đối mặt với lời tuyên ngôn bá
đạo như vậy của Văn Gian Thanh, vẫn là có chút luống cuống: "Cậu muốn
làm cái gì?"
"Phải nói là, cậu muốn làm cái gì?" Văn Gian Thanh trả lời: "Tớ chỉ muốn như vậy nhìn xem cậu mà thôi. Tớ cái gì cũng không muốn làm, trước lúc
tớ còn chưa công thành danh toại, tớ sẽ không làm bất cứ chuyện gì. Tớ
chỉ muốn cho cậu tận mắt nhìn thấy sự cố gắng của tớ, tớ là có nghiêm
túc đến cỡ nào. Vy Vy, trước kia tớ không hiểu chuyện, cho rằng mới lạ
chính là ưa thích chính là tình yêu. Tớ đã sai rồi. Sai được rất quá
đáng. Từ nhỏ đến lớn, thì không có người nói cho tớ biết, cái gì gọi là
ưa thích. Vì vậy tớ đem mới lạ trở thành ưa thích. Tớ đã phạm sai lầm. Cũng là thực sự bởi vì cái sai lầm này mà quen biết được cậu. Vy Vy, tớ không hối hận quen biết cậu. Nhưng lại hối hận không thể ở trong lúc sở hữu được mọi thứ nhưng lại không thể gặp lại cậu nữa, như thế, tớ thì
sẽ không cần chờ đợi, tớ có thể thong dong mà nói cho cậu biết, tớ là có nghiêm túc đến cỡ nào."
Vy Vy càng thêm hoảng loạn rồi, cô đã không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
Văn Gian Thanh làm một lời tổng kết ý kiến: "Vy Vy, tớ rất nhớ cậu. Vì
vậy, đừng có lại trốn tránh tớ nữa, được không nào? Tớ cam đoan cái gì
cũng không làm gì đối với cậu. Tớ chỉ là muốn như vậy nhìn xem cậu thì
thỏa mãn rồi."
Ánh mắt của Vy Vy bối rối mà nhìn sang một bên, không dám cùng Văn Gian
Thanh nhìn nhau, cắn môi khẽ giọng nói: "Cậu vẫn là đi hỏi thử chị gái
của cậu đi. Chỉ cần cậu..."
"Có phải là muốn nói, chỉ cần chị của tớ không phản đối, cậu thì cũng sẽ không biến mất không?" Văn Gian Thanh nhẹ khẽ nở nụ cười: "Vy Vy a, cậu đem bản thân mình coi thường rồi, cũng đem chị của tớ coi thường rồi.
Chị của tớ, cũng không phải là loại người mà cậu nghĩ đấy, như là người
phụ nữ hư thích gậy đánh uyên ương. Chị ấy lần trước ngăn cản tớ, không
cho tớ đi tìm cậu, cũng không phải là chê bai dòng dõi của cậu, mà là
chê bai tớ chưa đủ đảm đương. Chị ấy nói cũng đúng, một người đàn ông
lúc muốn đưa ra hứa hẹn, nhất định phải làm được bản thân mình có đảm
đương trước! Tớ bây giờ vừa mới tiếp tay chuyện ở trong nhà, tớ còn chưa có chỉnh lý ra đầu mối nữa, tớ còn chưa đủ đảm đương! Vì vậy tớ sẽ
không cho cậu bất kỳ áp lực gì. Thế nhưng là trước khi tớ làm rõ ràng
mọi thứ ở đây, cậu không được biến mất! Tớ sẽ chứng minh cho cậu xem,
chứng minh cho chị của tớ xem, tôi Văn Gian Thanh là một người đàn ông
có đảm đương!"
Vy Vy thật sự là không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
Cô còn có thể nói cái gì?
Cô thân là nhà tâm lý học tư vấn, lần đầu tiên cảm thấy nghèo lời.
"Cậu nếu như đã không có lời nói có thể nói, vậy cứ dựa theo lời mà tớ
nói mà làm đi! Vy Vy, nếu như cậu dám đặt vé máy bay lén lút rời khỏi,
tớ lần nàysẽ lục lọi hết cả trái đất, đều phải tìm được cậu trở về!
Không tin, cậu có thể thử một cái!" Văn Gian Thanh cuối cùng cũng lộ ra
một mặt bá đạo của anh ấy rồi.
Chính là vậy mà.
Đây mới là cách chính xác mở ra của Văn Gian Thanh!
Văn Gian Thanh của trước kia, chỉ là heo mỡ che lắp đi con tim. Chẳng
qua là cảm thấy Tranh Tranh rất mới lạ, cho nên mới đối với Tranh
Tranh nảy sinh ra ấn tượng tốt.
Thế nhưng là Vy Vy, lại là người thật sự đánh trúng vào nơi mềm nhất ở trong đáy lòng của anh.
Tình cảm như vậy, mới thật sự là ưa thích.
Hơn nữa, Văn Gian Thanh thân là đại thiếu gia của Văn gia, tại sao có thể mềm yếu đến có thể ăn hiếp được?
Anh ở trước mặt của Thẩm Hà thì trung thực, đó là bởi vì Thẩm Hà là người nhà của anh, là chị gái của anh.
Anh làm sao có thể cùng chị gái của mình ngang tàng?
Anh ở trước mặt người nhà thì ôn hòa, nhưng không có nghĩa là ở trước mặt của người ngoài cũng là một bộ dạng là con cừu nhỏ.
Lúc thật sự nóng nảy, cũng là không ai có thể kiềm được đấy!
Vy Vy bây giờ mới hoàn toàn hiểu rõ được tính tình của Văn Gian Thanh, cũng hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ lén lúc rời khỏi rồi.
Văn Gian Thanh chỉ sợ là thật sự nói được thì làm được đấy!
Bởi như vậy, Vy Vy ngược lại là thản nhiên rất nhiều.
Chỉ cần Văn Gian Thanh biết được chuyện đã xảy ra vào lúc ấy, có lẽ chính bản thân anh ấy cũng sẽ từ bỏ rồi chăng?
Chỉ cần anh ấy biết được, lúc ấy Vy Vy xuất hiện cũng không phải là
trùng hợp, mà là cố ý sắp đặt đấy, hơn nữa mục đích chính là vì để cho
Văn Gian Thanh chuyển dời sức chú ý cùng phương hướng đấy.
Có lẽ anh ấy cũng sẽ không dây dưa như vậy nữa chăng?
Nghĩ đến một điểm này, Vy Vy gật gật đầu nói: "Được, tớ sẽ không chạy
trốn. Mặc kệ thái độ của cậu đối với tớ sau khi biết được chân tướng sự
thật là như thế nào, tớ cũng sẽ không chạy trốn. Trừ phi, cậu kêu tớ rời khỏi!"
Văn Gian Thanh nghe được câu cam đoan này của Vy Vy, cuối cùng cũng nở nụ cười.
Trong một căn phòng khác, Hạ Thẩm Châu đã không thể chờ đợi được cho
Thẩm Hà gọi qua một cuộc điện thoại: "Chị, hỏi chị một chuyện này a! Chị có quen biết một người cô gái tên là Vy Vy không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT