“Không đâu!” Tư Nhiên phủ nhận ngay.

“Tại sao?” Thẩm Hà không từ bỏ hỏi: “Chị Tiểu Cát có vẻ rất tốt!”

“Đây không phải việc tốt hay không tốt, anh cũng rất tốt vậy em có thích anh không?” Tư Nhiên nhìn Thẩm Hà với ánh mắt sáng quắc.

Thẩm Hà ngây người, đây là câu hỏi gì vậy?

Sao đột nhiên lại chuyển sang người cô rồi?

Sao cô lại nằm không cũng trúng đạn thế này?

Tư Nhiên thấy Thẩm Hà không trả lời liền nhanh chóng cúi đầu nói tiếp: “Cho nên đây không phải vấn đề thích hay không thích mà là vấn đề có cảm giác hay không, em hiểu chưa”?

Thẩm Hà ngây ngốc gật đầu, vấn đề này sâu xa quá rồi!

Thẩm Hà thấy không hiểu lắm.

Thẩm Hà cúi đầu xuống ăn, ăn được mấy miếng liền không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi: “Anh Tiểu Nhiên, anh giận em à?”

Tư Nhiên giơ tay lên xoa đỉnh đầu Thẩm Hà cười nói: “Ngốc, sao lại thế được, ăn đi.”

“Vâng!” Lúc này Thẩm Hà mới ngoan ngoãn tiếp tục ăn.

Ăn xong Thẩm Hà nhìn Tư Nhiên đang ra hiệu lệnh ở trong phòng, chỉ huy họ làm một vài việc cô không hiểu.

Ban đầu Thẩm Hà ôm truyện tranh nằm trên sofa đọc say sưa, đọc được một lúc liền thấy buồn ngủ, thế là cô ôm truyện tranh ngủ quên mất.

Tư Nhiên lặng lẽ đi tới lấy đi quyển truyện tranh trong tay Thẩm Hà, lại lấy một tấm thảm đắp lên người cô rồi mới quay người đi ra khỏi phòng xuống tầng dưới chiến đấu với người khác.

Ánh mắt Tiểu Cát nhìn Tư Nhiên vẫn say đắm và tập trung như vậy làm cho những người khác đều lặng lẽ lắc đầu thở dài.

Thời gian dần đến sau nửa đêm, Tư Nhiên giơ tay nhìn thời gian rồi nói: “Tôi bảo người mang đồ ăn đêm đến đây, mọi người ăn rồi làm tiếp. Làm xong đợt này mọi người có thể nghỉ ngơi ba tháng!”



Xung quanh cùng lúc hoan hô.

Tư Nhiên nhìn thấy nét mặt Tiểu Cát có chút mệt mỏi bèn nói với cô: “Nếu mệt thì cậu đi nghỉ ngơi một lát đi. Tiểu Hà đang ngủ ở trên giường, cậu qua ngủ với em ấy đi để tránh em ấy nhìn thấy môi trường xa lạ lại thấy lơ mơ.”

Mắt Tiểu Cát tối lại.

Người anh quan tâm nhất quả nhiên vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Hạ.

Tiểu Cát lắc đầu nói: “Tôi không buồn ngủ, tôi không sao đâu, mọi người đều đang bận rộn ở đây, sao tôi có thể nghỉ ngơi được? Bây giờ là thời khắc mấu chốt để cậu thừa kế chức tổng giám đốc, không thể để bị ảnh hưởng được!”

Tư Nhiên không nói nữa, sau khi đồ ăn đêm đến anh liền cùng ăn với người khác rồi tiếp tục chiến đấu.

Thẩm Hà ngủ rất ngon ở trong phòng trên nhà, cô mơ thấy một bóng dáng cao to thẳng tắp đi ngược chiều ánh sáng.

“Anh trai nhỏ, là anh phải không? Rốt cuộc anh là ai? Quà sinh nhật mỗi năm anh tặng em đều giữ gìn rất kỹ, em đã 16 tuổi rồi, tại sao anh vẫn chưa đến tìm em?” Thẩm Hà muốn vươn tay bắt lấy đối phương nhưng lại chỉ bắt được không khí.

Người trong ảo mộng ấy từ từ quay người lại nhưng Thẩm Hà vẫn không nhìn rõ dáng vẻ của người đó.

“Ngốc ạ, anh ở ngay bên cạnh em mà!” Giọng nói của đối phương trầm thấp, Thẩm Hà nghe không rõ.

Khi hai tay Thẩm Hà vừa muốn ôm lấy thì hình bóng đó lại đột nhiên biến mất!

“Anh trai nhỏ!” Thẩm Hà lập tức ngồi dậy, hay tay nắm lấy không trung nhưng cô lại không bắt được gì.

Qua rất lâu, Thẩm Hà mới tỉnh lại từ trong mơ, cô nhìn môi trường xung quanh mới dần dần nhớ ra thực ra cô đến để làm việc với Tư Nhiên, kết quả lại ngủ quên khi đọc truyện tranh trên sofa.

Thẩm Hà tung chăn ra, bước xuống đất, chầm chậm đi xuống dưới, cô liền nhìn thấy Tư Nhiên và một đám người đang cùng nói chuyện gì đó.

Thẩm Hà không đi qua đó làm phiền họ mà ngồi ở bậc thềm, tay cô cứ thế ôm lấy chân, cằm dựa vào đầu gối.

Tóc dài như nước rủ xuống vai khiến cô vô cùng dễ thương.

Tuy cô không nói câu nào nhưng đôi mắt to sáng lấp lánh lại biết nói chuyện.

Dường như mấy người còn lại đồng thời quay người nhìn Thẩm Hà.



Thẩm Hà ngoan ngoãn nói: “Có phải em làm phiền mọi người rồi không?”

Tư Nhiên lập tức lắc đầu: “Không có, sao em lại tỉnh rồi? Có cần ngủ thêm lát nữa không?”

Những người khác liếc mắt nhìn sự quan tâm của Tư Nhiên, nếu họ còn không hiểu tâm tư của sếp thì họ đúng là đã sống vô ích rồi.

Thẩm Hà lắc đầu: “Không cần, em ngồi ở đây là được, em không làm phiền mọi người đâu!”

Tư Nhiên lập tức nói với Tiểu Cát: “Bên này không cần cậu giúp nữa, cậu đến nói chuyện với Tiểu Hà đi.”

Tiểu Cát cắn môi, cô gật đầu với ánh mắt phức tạp.

Anh thật sự đối xử quá tốt với Hạ Thẩm Hà rồi, thà làm chậm tiến độ của mình cũng sợ lạnh nhạt với cô ấy.

Tiểu Cát quay người bước lên bậc thềm ngồi cùng Thẩm Hà.

Thẩm Hà đặc biệt yêu thích các người đẹp, cô tự nhiên dựa vào người Tiểu Cát nhẹ giọng nói: “Chị Tiểu Cát em xin lỗi, em không tác hợp được cho hai người.”

“Không sao đâu.” Ánh mắt Tiểu Cát tối lại: “Vốn dĩ chị không nên ôm hi vọng.”

“Không phải đâu.” Thẩm Hà sửa lại lời của cô: “Tình cảm vốn dĩ là như vậy, vừa gặp đã yêu là quá khó, vẫn là mưa dầm thấm lâu nhiều hơn. Giống như bố mẹ em vậy! Mẹ em ban đầu không thích bố em, thậm chí còn rất ghét bố em. Nhưng dần dần liền thấy bố em tốt sau đó hai người mới ở bên nhau. Còn cả cậu mợ em, năm đó khi mợ theo đuổi cậu, cậu em quả thật rất ghét mợ em. Nhưng mà mợ rất kiên trì, hơn nữa mợ vì theo đuổi cậu mà hi sinh rất nhiều, cũng nhượng bộ rất nhiều, cuối cùng cũng theo đuổi được cậu em. Ngoài ra còn rất nhiều ví dụ nữa, ví dụ như là bố nuôi với mẹ nuôi, cậu tư với mợ tư. Cả nhà em là toàn là ví dụ như vậy. Chị đừng dễ dàng bỏ cuộc! Anh Tiểu Nhiên là một người tốt, tương lai sẽ là một người chồng tốt một người ba tốt!”

“Vậy em đã thích ai chưa?” Ánh mắt của Tiểu Cát dịu đi mấy phần, cuối cùng cô cũng tin Thẩm Hà thực sự muốn giúp cô rồi.

“Có chứ.” Thẩm Hà cười hì hì trả lời: “Nhưng em không biết anh ấy là ai. Sinh nhật năm nào anh ấy cũng sẽ tặng em một món quà sinh nhật, sau đó viết một cái thiệp, tuy không có tình cảm gì nhưng anh ấy lại nói với em, anh ấy sẽ luôn đợi em ở một góc nào đó. Anh ấy biết tất cả về em nhưng lại chưa từng can thiệp vào cuộc sống của em. Em nghĩ mình đã thích anh ấy rồi.”

Tiểu Cát ngạc nhiên nhìn Thẩm Hà.

Thẩm Hà suy nghĩ rồi nói nói: “Nhưng em căn bản không biết anh ấy là ai nên chỉ có thể suy đoán từ nét chữ có hạn của anh ấy, anh ấy là người xấp xỉ tuổi em, trước đây rất xa, bây giờ rất gần em. Nhưng em lại không biết rốt cuộc anh ấy đang ở đâu. Chị Tiểu Cát, chị hạnh phúc hơn em rồi! Ít nhất chị còn biết người chị thích là ai, ở đâu, chị có thể nhìn thấy anh ấy, nghe thấy giọng nói của anh ấy, còn có thể đứng cùng với anh ấy, có thể cùng ăn, cùng chiến đấu với anh ấy. Còn em chỉ có thể đợi đến sinh nhật hàng năm mới có thể nhận được đôi câu vài lời của anh ấy.”

Tiểu Cát nói với vẻ không thể tin được: “Người em thích chỉ là một người hư cấu? Ngộ nhỡ người này không tồn tại thì sao?”

“Đúng vậy, em cũng nghĩ đến khả năng này rồi.” Thẩm Hà trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play