Đến đêm ngày thứ ba, Hiểu Tinh Trần cuối cùng cũng không nhìn nổi Tiết Dương mỗi lần mở miệng đều lạnh lạnh nhạt nhạt, song ăn uống gì cũng bỏ, cười không nổi với hắn nữa. Nhưng y đâu thể giống trước kia, có thể nóng giận với hắn.

Trấn tĩnh lại, Hiểu Tinh Trần cười khổ, giọng nói toàn bộ là bất lực, hỏi:

- Tiết Dương, ngươi còn muốn ta phải thế nào?

Nếu nhớ không nhầm, Tiết Dương cũng từng hỏi Hiểu Tinh Trần một câu như thế. Mới có ba ngày, y đã chịu không nổi thái độ này của hắn. Thử hỏi thời gian hắn phải nhìn bộ dạng y chán ghét hắn lâu như thế, hắn còn đau gấp bao nhiêu lần đây?

Hiểu Tinh Trần không phải không kiên nhẫn, là thời gian thật sự không cho phép y kiên nhẫn... Tiết Dương nhếch khóe môi, hỏi:

- Đạo trưởng không giả tạo được nữa rồi? Nếu vậy thì mời cút, đừng làm chướng mắt ta!

Câu sau hắn nói, giọng vừa trầm vừa lạnh, thật sự rất dọa người... Hiểu Tinh Trần không muốn hiểu ý châm chọc của hắn làm gì, chỉ thêm mệt, đáp:

- Ta không giả tạo, cũng không cút. Là ta không muốn thấy ngươi lúc nào cũng trào phúng như vậy... Không giống với ngươi...

Là không giống với Tiết Dương trước kia khi đối diện với Hiểu Tinh Trần. Đột nhiên có người trong một thời gian thật dài vẫn luôn yêu thương y, sủng nịch y, che chở y, cười cười nói nói muốn lấy lòng y, muốn chọc cho y vui vẻ, sau đó lại chợt lạnh nhạt với y, bỏ mặc y, chê y phiền phức, liên tục nói những lời khiến y tổn thương, cảm giác thật xa lạ, thật không cam lòng... Y dù cho tâm tư có thanh sạch, có không vướng bụi trần thế nào, một khi đã trầm mê ái tình với hắn, tự nhiên dù hắn có nhíu mày với y một cái, cũng sẽ để tâm suy nghĩ thật lâu, khó chịu thật nhiều...

Tiết Dương nhướng mày, ‘ngạc nhiên’ hỏi:

- Ồ, là chỗ nào không giống với ta?

- ...

Y còn mặt mũi để nhắc đến trước kia hắn từng tốt với y thế nào sao? Hiểu Tinh Trần cứng họng.

Hắn từng tốt với y thế nào, y lại từng vô tâm thế nào, ai nhìn vào cũng thấy rõ... Hắn một lòng lo cho y, yêu y thế nào, còn y lại xem như không biết không hiểu, xem như tình cảm kia là gió thoảng mây trôi, chẳng có mấy phần thật tâm... Tâm hắn trừ y ra, căn bản không có vị trí cho ai khác. Nhưng Hiểu Tinh Trần trừ hắn ra, còn có Tống Lam, còn có A Tinh, còn có chúng sinh thiên hạ... Mặc dù loại tình cảm đó khác với tình cảm y dành cho Tiết Dương, nhưng chung quy vẫn vì nó mà khuất mờ chẳng mấy phần rõ tình cảm đối với hắn... Có lẽ trong tâm Hiểu Tinh Trần từng nghĩ, Tiết Dương làm sao có thể vì y mà tổn thương chứ...?

Hiểu Tinh Trần ngẩng đầu đối diện với hắn, không một chút lơ đãng, Tiết Dương trừ mi tâm nhăn lại, cũng không nói gì. Hiểu Tinh Trần thở sâu một hơi, qua nửa khắc mới nhẹ lên tiếng:

- Nếu ngươi thật sự muốn ta cút, vậy chỉ cần ngươi giải thích: Tám năm hoang thành kia, ngươi cớ gì phải tìm đủ mọi cách mà hồi sinh ta? Ngươi cớ gì đến chết vẫn nắm chặt viên kẹo đường cuối cùng ta đưa cho ngươi, nắm chặt không buông? Ngươi thích kẹo như vậy, cớ gì sau đó chẳng bao giờ ăn một viên kẹo đường nào khác nữa? Còn có...còn có tại sao phải học lấy dáng điệu của ta, học lấy từng cử chỉ nhỏ nhất của ta...?

Cho dù là người thân lớn lên cùng nhau từ nhỏ đến lớn, chưa chắc đã biết được những cử chỉ nhỏ nhất của đối phương. Huống gì Tiết Dương chỉ ở cùng Hiểu Tinh Trần gần ba năm. Là khoảng thời gian kia, hắn đã quan sát y kĩ đến mức độ nào? Là thời gian y vừa rời đi kia, hắn đã nhung nhớ đến mức độ nào? Một cái xác không hồn sao có thể cử động, vậy mà mấy năm đó, chỉ nhìn khuôn mặt tái nhợt không huyết sắc, hắn lại có thể làm lại từng động tác, từng thói quen nhỏ nhất của y...

Người hỏi là Hiểu Tinh Trần, người tuyệt tình lúc đó cũng là Hiểu Tinh Trần, nhưng chính y hiện tại còn cảm thấy đau lòng thay hắn... Yêu đến đâu, sâu đậm đến mức nào, chấp niệm điên cuồng ra sao mới biến thành một kẻ ngu ngốc chờ một cái xác biết rõ không cách nào hồi sinh như Tiết Dương những năm kia... Mảnh tàn hồn Tiết Dương giữ, thời gian đầu y còn cảm thấy thật nực cười, vì chính hắn đã ép y đến đường cùng cơ mà...? Nhưng cứ năm này tháng khác, y cười không nổi nữa... Nhìn hắn trân trọng một cái xác hơn cả chính mình, nhìn hắn điên điên dại dại thì thầm kể chuyện cho một cái xác nghe, nhìn hắn ngày ngày nấu cơm chờ một cái xác tỉnh, rồi lại cẩn thận giữ một cái xác không bị hư thối, nằm bên cạnh quan tài mà canh giữ, tim y có là sắt đá, vẫn cảm thấy không vô tình nổi...

Chỉ là con người ấy à, thường thì ở hiện tại, sẽ chẳng mấy ai nghĩ về quá khứ... Những lúc yên tĩnh ngẫm lại, mới chợt thấy khó hiểu mà thôi. Tựa như mỗi lần Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần cãi vã, chẳng ai vui vẻ gì, rồi mỗi người một khoảng, không thèm nhìn mặt nhau. Sau đó giật mình kí ức đời trước ùa về, lại mắt nhắm mắt mở xem như chưa có chuyện gì.

Tiết Dương ban đầu là ngỡ ngàng. Vì hắn không nghĩ, hồn phách chẳng nguyên vẹn như Hiểu Tinh Trần, lại có thể nhìn thấy hết tình cảnh tám năm đó... Chẳng trách, y từ lần đầu gặp sau khi trọng sinh, không có ý muốn giết hắn ngay... Nào phải vì nghĩ hắn còn cách quay lại chính đạo, mà là thương hại hắn tám năm đó điên cuồng bất kham...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play