Quá nửa đêm, Tiết Dương trằn trọc mãi không ngủ được, cứ im lặng nhìn Hiểu Tinh Trần đang gối trên tay hắn, song lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn không biết kí ức của y hỗn loạn thế nào, thay đổi thế nào, còn có tình trạng cơ thể y hiện tại nữa. Cứ nhắm mắt, trong đầu lại là vô số những chuyện liên quan đến y mà hắn không có lời giải đáp thỏa đáng. Như vậy, làm sao yên giấc ngủ ngon?

Trời đêm tối đen như mực, mặt trăng chẳng biết lặn về phương nào, chỉ duy mấy ngôi sao nhỏ cách nhau một khoảng xa, lặng lẽ tự chiếu sáng không gian quanh mình. Tiết Dương nhẹ tay nâng đầu Hiểu Tinh Trần lên, muốn ra ngoài khuây khỏa một chút. Hắn ngồi bên mép giường, đắp lại mền giúp y, xỏ giày ra ngoài. Chỉ nghe tiếng “két...” nhỏ, song yên tĩnh lại trở về yên tĩnh.

Gió đêm lay động từng kẽ lá, phớt nhẹ qua khuôn mặt tuấn lãng của Tiết Dương, cũng khiến mấy sợi tóc tùy ý xõa ra hỗn loạn. Hắn nâng ánh mắt, vừa tối tăm vừa sâu xa, nhưng vẫn cảm thấy có chút ngờ nghệch, ngước lên nhìn một ngôi sao sáng trong đêm đen. Có lẽ nó là ngôi sao sáng nhất, cũng đẹp nhất thời điểm hiện tại... Tiết Dương nhỏ giọng lầm bầm, lại chợt bị dọa giật mình.

Từ phía sau, bỗng một vòng tay nhỏ nhắn của ai đó chợt ôm lấy eo Tiết Dương, đầu còn khẽ dụi trên vai hắn. Hơi thở y nhẹ dịu, người vừa từ trong mền chui ra, nên hơi ấm vẫn còn vương lại. Lớp trung y mỏng cùng trung y của hắn ma sát, xua đi lạnh lẽo vì gió đêm, cũng xua đi lạnh lẽo nhất thời trong tâm... Không biết từ lúc nào, Hiểu Tinh Trần đã có thể vô thanh vô tức mà đến gần hắn. Hơn nữa...y còn chủ động ôm lấy hắn...

Giọng Hiểu Tinh Trần nghe vẫn còn ngái ngủ, hỏi:

- Sao ngươi lại ra ngoài? Không ngủ được sao?

Tiết Dương đứng im, không thoát khỏi vòng ôm kia, cứ giữ nguyên tư thế này. Hắn gật đầu:

- Ừ. Có một số chuyện thấy không hiểu thôi. Ngươi vì sao cũng ra ngoài? Sức khỏe ngươi không tốt, lại đang nhiễm phong hàn, gió đêm lạnh.

Hiểu Tinh Trần hơi cười, thấy hắn lo cho y, tự nhiên trong lòng vui vẻ không ít.

- Ta không sao. Thấy ngươi ra ngoài lâu như vậy không về phòng, nên đi tìm xem.

Mắt y không nhìn thấy, nên đương nhiên dựa vào khí tức rồi. Hơn nữa, từ lúc uống Đồng Tâm huyết, tự nhiên giữa hai người càng có mối liên kết sâu sắc hơn. Từ linh lực, tâm tư, cảm xúc, đến cả khoảng cách... Tiết Dương vẫn cứ trầm trầm đứng im như thế. Dị tộc này, quả nhiên có nhiều thứ thần kì. Nếu có loại thuốc giúp Hiểu Tinh Trần quên mất Tống Lam, lại càng thêm hoàn hảo. Có điều hắn hỏi qua rồi, không có loại thuốc như vậy. Chỉ có loại thuốc uống vào cái gì cũng quên, quên mất bản thân mình là ai, quên mất người mình yêu thương nhất là ai, quên mất cách ăn uống dùng đũa, quên cả cách biểu hiện cảm xúc,... So với đứa trẻ vừa giống, lại vừa không giống. Tiết Dương cũng đâu bị điên đến mức cho Hiểu Tinh Trần uống loại thuốc này.

Qua hai khắc, Tiết Dương chậm rãi giữ lấy tay Hiểu Tinh Trần đang đặt trước bụng hắn, trầm ngâm hỏi:

- Hiểu Tinh Trần, ngươi có biết... Ta với ngươi là quan hệ gì không?

Hắn dường như muốn cảm nhận từng khác thường thay đổi trên cơ thể y, kể cả cử động ngón tay nhỏ nhất, nên vẫn luôn không buông tay chính mình, mà càng nắm chặt hơn. Hơi ấm từ tay Hiểu Tinh Trần cũng từ đó truyền qua, sưởi ấm hắn, khiến hắn không biết vì sao sinh ra chút an tâm nhỏ nhoi. Nhưng y vì sao không lên tiếng? Tiết Dương nhướng mày, gọi:

- Hiểu Tinh Trần?

Vẫn không lên tiếng. Chợt, hắn cảm thấy lạ vô cùng. Lí ra y phải trả lời, hắn là đạo lữ của y mới phải? Dưới tác dụng của Đồng Tâm huyết thì nên như vậy... Có điều, gọi đến lần thứ ba, vẫn chẳng nghe thấy ai thưa... Chỉ là...tiếng hơi thở bình ổn nhỏ nhỏ kia...

Tiết Dương xoay người, khiến Hiểu Tinh Trần lảo đảo suýt ngã, may hắn nhanh tay đỡ lấy. Y giật giật cơ mặt, mơ hồ lên tiếng:

- A... Có chuyện gì?

Hiểu Tinh Trần thế nhưng ngủ mất! Y vừa đứng ôm hắn, vừa có thể ngủ! Tiết Dương muốn nổi cáu, nhìn đến khuôn mặt ngơ ngác chẳng hiểu gì của y, tâm lại mềm xuống, lắc đầu:

- Không có gì. Về phòng thôi.

Y đang bệnh, cơ thể mệt mỏi, cần nghỉ ngơi là chuyện đương nhiên. Hơn nữa...lúc ngủ say vẫn ôm chặt hắn, khiến lòng hắn sinh ra vui sướng lạ thường!

Tiết Dương bế Hiểu Tinh Trần về phòng, hôn nhẹ lên trán y, nhàn nhạt nói:

- Ngủ tiếp đi.

Hiểu Tinh Trần gật gật đầu, lần này nằm xuống, lại không ngủ được. Khi nãy hình như Tiết Dương nói hắn có chuyện phiền lòng? Nghĩ thế, y lại cào nhẹ y phục hắn, khẽ gọi:

- A Dương...

Tiết Dương vẫn không ngủ được, đơn thuần nhắm mắt dưỡng thần, liền hỏi:

- Sao thế?

- Ngươi vì chuyện gì không ngủ được?

Có lẽ vào phòng ấm áp hơn, Hiểu Tinh Trần mới nhớ ra trọng điểm. Tiết Dương liếc Hiểu Tinh Trần, tay vô cùng tự nhiên vuốt tóc y:

- Chuyện của ngươi.

Hiểu Tinh Trần ngờ nghệch “a...” một tiếng, khó hiểu:

- Chuyện gì của ta? Nếu biết ta tự nhiên sẽ nói với ngươi.

Tiết Dương cũng chỉ chờ câu này. Tự nhiên hỏi Hiểu Tinh Trần sẽ khiến y nghi ngờ, dụ y tự hỏi hắn, chẳng phải dễ dàng hơn rồi.

- Ngươi có biết vì sao linh lực của ngươi dần hồi phục không? Còn nữa, hình như hồn phách ngươi cũng tự có thể lành lặn...?

Hắn quan sát biểu hiện của y lâu như vậy, từ khi biết hồn phách y vẫn còn thương tổn, đến tận lúc này, ngày càng thay đổi rõ rệt, không còn đau đớn khó chịu nhiều nữa, tự nhiên xác định được, nhưng nếu nói không có gì tác động, cực kì khó tin.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play