Hiểu Tinh Trần vốn đang thay y phục trong phòng, lại nghe bên ngoài có tiếng người nhỏ giọng thì thầm với Tiết Dương. Y không rõ kẻ kia nói gì, còn chưa kịp hỏi hắn rõ ràng, đã thấy chẳng còn chút động tĩnh nào. Hình như Tiết Dương theo người kia rời đi rồi...

Lòng Hiểu Tinh Trần bắt đầu dâng lên cảm giác bất an, động tác cũng vội vã hơn, tóc vấn tùy tiện, song cũng rời khỏi nhã gian. Có điều, ra khỏi nhã gian rồi, đến trước cửa chính sảnh, chân còn chưa vượt nửa bước, đã bị cản lại.

- Tộc Quân nói người thân thể không khỏe, nên ở lại tĩnh dưỡng, không thể ra ngoài...

Hiểu Tinh Trần kinh ngạc, cứ ngỡ chính mình nghe nhầm. Tiết Dương vì cớ gì cấm y ra ngoài? Thân thể không khỏe, rõ ràng là cái cớ! Ai cũng nói vị trí Tộc Quân phu nhân này so ra còn có tiếng nói hơn Tộc Quân, nhưng hình như từ lúc đến tay Hiểu Tinh Trần thì ngược lại. Lời y chỉ có giá trị khi Tiết Dương chưa mở miệng dặn dò thôi. Đám người Minh tộc kia một chút cũng không có ý định nghe lời Hiểu Tinh Trần. Y chợt hỏi:

- Tộc Quân đâu?

- Chuyện này....

Mấy người gác cửa do dự, song qua một hồi mới như nhớ ra, đáp:

- A! Tộc Quân nói hôm nay mang tù nhân bên ngoài thả đi!

Nếu thả đi thật, đâu lí nào lại cấm y ra ngoài. Mấy kẻ gác cửa này ngốc như thế, giọng điệu một chút thật thà cũng không có. Mi tâm Hiểu Tinh Trần nhíu chặt, lúc này cũng đâu thể cùng bọn chúng đánh nhau. Có đánh cũng đánh không lại nữa. Tiết Dương đã sắp xếp người, hẳn sẽ nghĩ đến chuyện y vẫn còn chút linh lực. Mấy người Minh tộc liếc nhau một chút, lại im lặng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào y.

Hiểu Tinh Trần biết, có nói nữa, hỏi nữa cũng vô dụng, dứt khoát đóng cửa. Y không muốn nhiều lời với những chuyện biết rõ không kết quả. Chẳng bằng tự mình tìm cách khác. Cho dù y rời khỏi được nơi này, cũng không biết hướng đi của Tiết Dương.

Lần trước Hiểu Tinh Trần bị bắt đến Minh tộc, Sương Hoa và ngọc bội hay đeo đều để lại làm kí hiệu cho Tiết Dương, không biết hắn cất ở đâu rồi. Trước kia chỉ cần Sương Hoa trong phạm vi gần, Hiểu Tinh Trần đã có thể cảm nhận được. Giờ linh lực yếu ớt, có khi còn không thể dùng, chẳng biết nên tìm ở đâu. Tiết Dương hẳn không mang theo bên người...

Năm đó hồn phách Hiểu Tinh Trần nát vụn, Tiết Dương từng khiến Sương Hoa nhận chủ, hơn nữa y cảm thấy, linh lực hai người dường như có chút liên kết móc nối với nhau, nên biết đâu sẽ tìm được vị trí của hắn... Hiểu Tinh Trần nghĩ thế, liền mò mẫm trong nhã gian. Nếu sớm biết có ngày này, y đã hỏi hắn chuyện Sương Hoa rồi... Hắn thế nhưng cũng không thèm nhắc đến. Tiết Dương chỉ qua lại nghỉ ngơi ở hoa các và sảnh đường, hai nơi này có khả năng nhất. Sáng nay mới thức dậy còn cảm thấy có chút linh lực lưu động trong cơ thể, hiện tại một tia cũng chẳng còn nữa.

Tiết Dương dắt mấy võ sư trong Minh tộc đến địa lao, nhìn Tống Lam hai tay hai chân đều bị xích sắt trói buộc, nhếch miệng cười cợt:

- Tống đạo trưởng hóa ra cũng có ngày này.

Tống Lam trên người đã có mấy vết thương, y phục tơi tả không ít, nhìn nhếch nhác khó tả. Gã hơi nâng mắt, gằn giọng:

- Thả Tinh Trần đi! Ngươi hại y thảm như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ?

Tiết Dương nhướng mày, khó hiểu hỏi:

- Hại y thảm? Ta hại y thảm thế nào? Mắt của y, chẳng phải đang nằm trên người ngươi? Do ngươi tổn thương y, trách y, mới khiến y như hiện tại. Hơn nữa, ngươi không thấy, là y tự nguyện bên cạnh ta sao?

Tống Lam bị mấy lời của Tiết Dương kích động, nếu lúc này có sức, hẳn sẽ cùng hắn sống chết đánh nhau. Gã không biết chuyện của Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần là thế nào, nhưng nhìn y, vốn không phải người sẽ chấp nhận kẻ thù của mình bên cạnh dễ dàng thế...

Tiết Dương cười đến xán lạn vui vẻ. Hắn giỏi nhất là độc mồm độc miệng, đem phần nhiều tội lỗi của mình biến thành phần nhiều tội lỗi của kẻ khác. Nếu năm đó không do hắn trước, sao có chuyện Hiểu Tinh Trần đem mắt của mình cho Tống Lam? Hắn tặc lưỡi, nói:

- Quên mất, ta với y sắp thành thân rồi. Đáng tiếc, Tống đạo trưởng không có diễm phúc nhìn thấy cảnh tượng đó.

- Ngươi...

Tiết Dương phất phất tay, mấy tên võ sư bên ngoài nhanh chóng đi vào, đem Tống Lam áp giải ra ngoài. Hắn hình như không nghĩ đến, nếu Tống Lam thật sự chết rồi sẽ ăn nói thế nào với Hiểu Tinh Trần... Mấy lời nói dối hắn bày ra cùng hành động của hắn, vốn không ăn nhập nhau... Mà cũng không hẳn. Vì trước đó hắn dặn dò một kiểu, đám người Minh tộc trí nhớ kém, lại thể hiện ra một kiểu khác. Nên Hiểu Tinh Trần mới dễ dàng phát giác như thế. Hắn vốn dặn bọn chúng đưa Hiểu Tinh Trần đi loanh quanh một hồi, cứ nói là đưa đi tìm hắn, xem hắn thả người, đừng cấm cản y ra ngoài, dù sao y cũng chẳng biết động Độc Trùng ở đâu... Như vậy, chờ Tống Lam bị ném vào trong động rồi, y vừa hay gặp hắn, tự sẽ không có mấy hoài nghi. Có điều, đầu óc đám Minh tộc này chẳng thông minh đến đâu... Nếu Tiết Dương biết, nhất định bị bọn chúng dọa tức chết...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play