Mấy ngày đều như vậy, Tiết Dương cảm giác bản thân buồn tẻ sắp chết, Hiểu Tinh Trần không có để ý hắn.


Hắn vẫn đều đặn làm việc nhà, vẫn nấu cơm, vẫn dỗ ngọt y, vẫn chịu đựng lạnh nhạt, không có khiến y tức giận thêm. Mặc dù hắn cũng không rõ mình sai chỗ nào nữa...


Vừa nấu cháo xong, đưa một muỗng đến bên miệng Hiểu Tinh Trần, y liền nhăn mày gạt ra:


- Ta có tay có chân.


- Nhưng...


Muốn nói lại thôi, Tiết Dương đành hạ muỗng xuống. Hắn định nói: “Nhưng ngươi không có mắt”...


Tiết Dương thở dài, thật sự muốn rõ ràng, hỏi:


- Ngươi giận ta à?


Hiểu Tinh Trần hơi cúi đầu, vẫn lạnh nhạt:


- Không giận.


- Thật?


- Thật.


- Vậy cười ta xem.


- ...


Hiểu Tinh Trần dứt khoát đứng dậy. Ai rảnh cười cho hắn xem!


Tiết Dương xác thực bị y giận, cũng đứng dậy:


- Vậy ngươi nói ta sai ở đâu? Ngươi đừng im lặng mãi như thế.


Hiểu Tinh Trần hướng mắt nhìn hắn, vẫn im lặng. Tiết Dương có chút không kiên nhẫn, giọng cũng to hơn bình thường:


- Hiểu Tinh Trần!


Hiểu Tinh Trần cực kì ít khi nổi giận, nghe giọng hắn xong lại không vui nữa, thanh âm phát ra trầm xuống chút:


- Ngươi lớn tiếng với ta?


Tiết Dương bực bội:


- Phải thì thế nào? Ngươi còn không nói rõ ràng, ta đi!


Hiểu Tinh Trần cầm lấy Giáng Tai treo đầu giường, nhanh chóng ném vào tay Tiết Dương, lạnh nhạt:


- Vậy mời đi.


Tiết Dương đạp mạnh cái ghế, đứng dậy mở cửa. Hiểu Tinh Trần nắm tay thành quyền:


- Đi rồi đừng về nữa!


Động tác Tiết Dương dứt khoát, chân bước nửa bước qua cửa, không nghe rõ là cảm xúc gì, nói:


- Đi lấy ván giặt, ngươi quản được ta?!


- ...


Nửa đêm, Hiểu Tinh Trần nằm trên giường ngủ không nổi, vì bên ngoài liên tục vang lên giọng nói trời đánh của ai kia...


- Đạo trưởng, ngươi mở cửa cho ta đi...


- Đạo trưởng, ta quỳ cả ngày rồi...


- ...


Tiết Dương gọi nhiều như vậy, Hiểu Tinh Trần còn không để ý. Hắn vẫn tiếp tục mè nheo:


- Hiểu Tinh Trần, ta sai rồi... Ngươi tha cho ta đi...


- Tinh Trần, bên ngoài nhiều muỗi...


- ...


Cửa vừa hé chút, mắt Tiết Dương sáng rực. Hiểu Tinh Trần nhướng mày, đứng chắn ở lối vào, hỏi:


- Sai chuyện gì?


Tiết Dương hơi suy nghĩ, nhanh miệng đáp:


- Ta không nên lớn tiếng với ngươi, không nên lừa ngươi thân mật, không nên ép ngươi hứa bậy.


- Còn gì nữa?


- ...


Tiết Dương câm nín, Hiểu Tinh Trần nhẹ nhàng đóng cửa đi ngủ.


- Sai vì không biết chính ngươi sai ở đâu.

- ...


Lí nào lại vậy?!


Từ lúc ẩn cư đến giờ, Hiểu Tinh Trần cũng giận hắn không ít, cơ bản vì hắn trên giường không biết tiết chế... Có điều qua một hồi chọc y cười, mọi chuyện lại như ban đầu. Chưa từng thấy y giận dai thế này...


Tiết Dương kêu gào cũng vô ích, đành hạ giọng tình cảm, bắt đầu miên man dài dòng:


- Đạo trưởng, ngươi đừng giận nữa. Mặc dù ta không biết ta sai chỗ nào, nhưng nhất định vẫn là ta sai trước. Ngươi cứ ngày nào cũng lạnh lạnh nhạt nhạt, không cho ta chạm vào dù chỉ một sợi tóc, lời ta nói cũng chẳng thèm để ý, cơm ta nấu cũng không muốn ăn, ta biết làm thế nào? Cho dù ngươi không xót ngươi, ta cũng xót ngươi mà... Ngươi cười một cái, mọi chuyện...


“... Liền qua”. Có điều hắn nói chưa hết câu, cửa đã lần nữa mở ra, Hiểu Tinh Trần đem gối ném cho Tiết Dương. Y bức xúc, nói:


- Ngươi đến tìm mấy vị cô nương hôm trước, rồi bảo các nàng cười cho ngươi xem! Ngươi mở miệng khen các nàng đẹp, còn ở đây nhiều lời giả dối?!


Tiết Dương ngớ người, hồi lâu bị tiếng đập mạnh cửa làm giật mình mới sực tỉnh. Hắn có khen ai đẹp ngoài Hiểu Tinh Trần đâu?! Đột nhiên bị nói oan, là oan thật!


Hôm trước thấy vị cô nương kia mang theo mấy xấp vải, nghĩ chắc nàng làm ở tiệm may, nên dở trò chút. Sau đó quan sát xem nàng đi đâu, để lát qua không bị nói đắt giá quá thôi mà. Tại Hiểu Tinh Trần không cho hắn lãng phí nhiều mua y phục, hắn mới tìm cách này.


Tiết Dương vẫn trả bạc cho người ta, có điều giá rẻ hơn, chất liệu cũng vừa ý hắn. Còn được tặng thêm...


Hắn nói muốn mua y phục mới cho nương tử, các nàng còn cười cười trêu chọc. Tiết Dương mở miệng khen Hiểu Tinh Trần, cùng khen mấy bộ y phục đẹp, các nàng mới bảo hắn khéo miệng... Hắn có làm gì đâu... Hiểu Tinh Trần hẳn là nghe câu được câu mất...


Cửa không chốt trong, Tiết Dương tự mình đứng dậy mở. Hiểu Tinh Trần liền ngồi dậy:


- Ngươi vào đây làm gì?


- Đương nhiên vào ngủ.


Tiết Dương tỉnh bơ tháo giày cởi y phục. Hiểu Tinh Trần nhảy xuống giường, muốn ra ngoài:


- Vậy ngươi ngủ một mình đi!


Đi chưa được mấy bước đã bị hắn kéo lại, áp trên giường. Hiểu Tinh Trần thoát không được, trở người xoay mặt đi chỗ khác. Tiết Dương vuốt bên sườn mặt y, nói:


- Ngươi sao không nói với ta sớm hơn? Chẳng qua tiệm may đó của vị vô nương ta giúp hôm trước, nên ghé mua y phục mới cho ngươi. Y phục bình thường ngươi mặc không tốt, kiểu cách cũng không đẹp, ngươi lại không cho ta lãng phí. Ta cũng đâu có khen các nàng đẹp, là khen mấy bộ y phục đẹp. Hơn nữa...


- ...


Hiểu Tinh Trần tạm thời an ổn nghe hắn nói. Nhưng mà cái tay Tiết Dương... Hắn lại làm như không có gì, tiếp tục:


- Hơn nữa ta nói mua cho nương tử, nương tử ta đẹp như vậy, không thể mặc mấy bộ y phục thô sơ bình thường được. Không hợp với khí chất của y. Y trường thân ngọc lập, y thanh cao đẹp đẽ, y tiên phong đạo cốt, mấy bộ y phục kia, sao có thể xứng với y? Ta nói ta phàm phu tục tử, nhìn đâu cũng thấy tầm thường, ta mặc thế này cũng không sao. Nhưng y thì không được...


Toàn thân Hiểu Tinh Trần chợt cứng lại, một phần vì mấy câu hắn nói với các vị cô nương hôm trước, cùng tiếng “nương tử” kèm theo. Một phần vì...dường như ít khi thấy hắn tự hạ thấp bản thân chính mình như vậy. Tiết Dương vốn cao ngạo, không cho người khác hạ thấp coi nhẹ hắn, nói hắn thấp kém, nhưng chỉ cần đặt bên cạnh Hiểu Tinh Trần, hắn lại có thể bỏ cao ngạo xuống, tự cho mình là tầm thường.


Song, hắn lại thở dài:


- Có điều ngươi giận lâu như vậy, ta cũng không cách nào đưa y phục cho ngươi. Ngươi vốn không chịu nghe ta nói.


Hiểu Tinh Trần nắm góc tay áo, vò vò lại buông ra. Y nhỏ giọng:


- Xin lỗi... Là ta vô lý trước...


Tiết Dương ngoài người dậy, hôn nhẹ vành tai đỏ ửng của y, nói:


- Không vô lý! Là ta sai!


Song, hắn rời giường, mở rương y phục, lấy một bộ đồ ngủ lại.


- Đạo trưởng, ngươi thử đi! Ngươi mặc vào, nhất định đẹp!


Hiểu Tinh Trần cũng ngồi dậy. Tiết Dương muốn mặc giúp y, Hiểu Tinh Trần lại lấy sờ xem trước.


Chất vải mềm mịn, nhưng mà...mỏng dính! Hơn nữa, y bình thường chỉ mặc bạch y, Tiết Dương khẳng định cũng chỉ chọn bạch y. Nếu thế, không phải là...


Trong suốt!


Hiểu Tinh Trần vừa cảm thấy có lỗi ban nãy, hiện tại mất sạch. Khóe miệng y co giật, khó khăn lắm mới có mấy chữ phát ra từ kẽ răng:


- Tiết – Dương!!!


Sau đó... À mà làm gì có sau đó.


Nghe nói cả sơn cốc bình thường thanh tĩnh, đột nhiên chim bay khỏi rừng, không còn một con. Cá vừa ngoi lên khỏi mặt nước, cũng bị dọa sợ lặn hết xuống đáy suối.


Tiết Dương thì... Hẳn vẫn còn sống.


--------------------------


Phiên ngoại giải sầu cho các cô ❤❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play