Nguỵ Vô Tiện dang tay, Lam Vong Cơ cũng không lập tức ôm hắn như hắn nghĩ, mà là xoay người ngồi thẳng lại trên giường, sau đó giơ tay hướng về phía Nguỵ Vô Tiện, nói: "Nguỵ Anh, tới đây."
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy có chút kì quái, nhưng vẫn tiến tới. Một bên hắn nghĩ thầm, chỉ là ôm một chút thôi, Hàm Quang Quân sao lại phải làm trịnh trọng đến vậy.
Hai cánh tay hắn đang định mở ra, kết quả đối phương trực tiếp nắm chặt tay hắn, đem hắn xoay người lại.
Nguỵ Vô Tiện lập tức rơi vào tư thế đưa lưng về phía Lam Vong Cơ, người áo trắng bỗng nhiên biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Hắn hoàn toàn không kịp phản ứng đã cảm thấy lưng bị siết chặt, cả người hắn thân bất do kỉ bị kéo ngồi xuống, đặt mông ngồi lên trên đùi Lam Vong Cơ.
Lưng dựa vào khuôn ngực đầy đặn và ấm áp, Nguỵ Vô Tiện chớp chớp đôi mắt, lúc này mới ý thức được bản thân cùng đối phương hiện tại đang trong tư thế gì, thế nhưng Lam Vong Cơ đã vòng cánh tay qua eo hắn, đem hắn một mực ôm vào trong lòng.
"Đừng động, Nguỵ Anh."
Lam Vong Cơ nói bên tai Nguỵ Vô Tiện, thanh âm trầm thấp cùng hơi thở ấm áp thổi bên tai làm cho hắn cảm thấy có chút ngứa ngáy.
"......." Lúc này Nguỵ Vô Tiện cảm thấy eo mềm nhũn, vô luận thế nào cũng ngồi yên không nhúc nhích. Hắn cảm thấy một bên bả vai mình đang trùng xuống, đảo mắt qua xem xét một phen thì phát hiện hoá ra là Lam Vong Cơ đang tựa cằm lên hõm vai của hắn.
Lam Vong Cơ nghiêng đầu sang một chút, bờ môi cách cái cổ của hắn rất gần, chỉ cách một khoảng nhỏ như có như không, nhưng lại hoàn toàn không chạm đến.
Nguỵ Vô Tiện có thể nghe thấy hô hấp của đối phương gần trong gang tấc, so với ngày thường tận lực hơn rất nhiều, cơ hồ có chút cẩn trọng.
"Nguỵ Anh."
Lam Vong Cơ đột nhiên mở miệng, toàn thân Nguỵ Vô Tiện lúc này đang căng cứng, nghe tiếng nói của y thì giật nảy mình, nói: "Sao thế?!"
Lam Vong Cơ buồn buồn nói: "Ngươi cứ thả lỏng, không cần khẩn trương."
Nguỵ Vô Tiện: ".....?"
Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng cũng không nói rõ được là cái gì.
Thế nhưng hắn vẫn làm theo lời Lam Vong Cơ, cố gắng trầm tĩnh lại, lưng dần dần dựa ra sau, cuối cùng hoàn toàn được bao bọc trong lồng ngực ấm áp của Lam Vong Cơ. Y cũng không nói gì thêm, chỉ rúc đầu vào sâu trong hõm cổ hắn, hô hấp đều đều.
Nguỵ Vô Tiện rất nhanh đã quen với chuyện này, bắt đầu cảm thấy nhiều thứ mới lạ. Trong ấn tượng của hắn về Lam Vong Cơ, y luôn lạnh lùng, cách xa người ngoài ngàn dặm. Lúc này nhìn y ôm mình, mười phần không muốn rời xa, hô hấp bao vây lấy hắn, phảng phất như là đang cho hắn thấy một con người khác hẳn, yếu ớt nhưng lại có chút lưu luyến.
Nguỵ Vô Tiện vô thức đưa tay sờ lên đầu y đang đặt trên vai mình. Mà Lam Vong Cơ lại thuận thế bắt được cái tay kia của hắn, ngón tay tách ngón tay, mười đầu ngón tay đan xen vào nhau.
Cùng lúc đó, một cánh tay bên hông hắn, cũng bắt đầu không yên vị. Mặc dù chợt nhìn qua có vẻ y đang yên tĩnh, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại có thể cảm nhận được rõ ràng, đầu ngón tay tinh tế của y đang vuốt ve trên lưng hắn, nhiệt độ nóng hổi xuyên qua lớp vải áo, vô cùng rõ ràng truyền đến da.
Cho đến lúc này, Nguỵ Vô Tiện theo bản năng mới cảm thấy tình huống có chút nguy hiểm. Cách Lam Vong Cơ hiểu từ "ôm", tựa hồ không giống như cách hắn nghĩ cho lắm.....
Tư thế này thật sự quá mức thân mật. Từ thuở thiếu thời tới giờ hiếm khi xảy ra, huống hồ sau khi đi ra từ bãi tha ma, người nào gặp hắn cũng chỉ sợ tránh không kịp, làm gì có ai tiếp xúc ở khoảng cách gần với hắn đến như vậy?
Nghĩ vậy, Nguỵ Vô Tiện thăm dò đẩy cánh tay Lam Vong Cơ ra, không vận lực, ít nhiều chỉ để y biết hắn không muốn ôm như thế. Nhưng lại không nghĩ, bởi vì hắn không tận lực dùng sức, Lam Vong Cơ lại càng siết chặt, cánh tay đang giữ eo hắn ngược lại còn chặt hơn.
Nguỵ Vô Tiện cả người đều rơi vào trong ngực Lam Vong Cơ, bỗng nhiên có một loại cảm giác đâm lao phải theo lao!
Hắn ngồi trên đùi Lam Vong Cơ, cùng đối phương tiếp xúc gần như vậy, tình cảm trong lòng giống như dậy sóng, bất tri bất giác mà làm gương mặt hắn trở nên nóng bừng, làm hắn sốt ruột. Chân hắn cũng đạp loạn hai lần, cuối cùng không thể không mở miệng nói: "Khoan đã, Lam Trạm, ta......."
Hắn không đẩy được Lam Vong Cơ, chỉ có thể bị động quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ. Khoảng cách giữa hai người vốn đã rất gần, lần này, bờ môi Nguỵ Vô Tiện trực tiếp dán sát trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại của đối phương, khoé miệng dừng lại ngay bờ môi của y.
Nguỵ Vô Tiện: "......."
Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn: "......."
Môi của Nguỵ Vô Tiện vẫn đang dán sát khoé miệng Lam Vong Cơ. Y hấp háy môi mở miệng, thấp giọng gọi: "Nguỵ Anh."
Trong cỗ thân thể truyền đến một cảm giác không thể diễn tả được nhưng rốt cuộc lại triệt để khống chế Nguỵ Vô Tiện. Hắn chỉ cảm thấy đầu nóng lên, đến lúc kịp thời phản ứng, đã thấy đầu mình đã nghiêng qua một góc, chủ động đặt một nụ hôn lên bờ môi Lam Vong Cơ.
"........." Nguỵ Vô Tiện chợt xù lông: Con mẹ nó, ta đang làm cái gì thế này?!
Hắn định tranh thủ thời gian mà tách ra khỏi người đối phương.
Nhưng ngay lúc này có một cái tay bưng lấy mặt hắn, lại đem hắn trở lại. Vừa rời ra, chớp mắt cánh môi đã ngay lập tức dán lại cùng một chỗ, chăm chú mà không lưu lại một kẽ hở.