QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 66: Kết thúc
Dịch giả: Dạ Miêu
Là một đoàn săn ma thường hay sinh tồn ở nơi hoang dã, sự phối hợp ăn ý giữa các thành viên trong đoàn thậm chí có thể quyết định đến tỷ lệ sống sót của bọn họ khi đụng độ ma thú.
Nhất là với một thành viên bán chuyên nghiệp trong đoàn săn ma như Ô Vân, thường thường thì y chỉ cần dựa vào một cử động, một ánh mắt thôi cũng có thể lập ra ngay một chiến thuật đơn giản.
Như lúc này đây, sự phối hợp giữa Ô Vân và Ninh Tịnh có nét cơ bản của chiến thuật dụ rắn ra khỏi hang.
Chín viên đạn, Cửu Tinh Liên Châu!
Vân Hi đã mất đi trọng tâm đang ở giữa không trung phải đối mặt với chín viên đạn này. Cho dù bản thân có thể tránh được một hai viên, chém bay thêm một hai viên nữa thì nhất định hắn phải trúng một nữa còn lại. Chính vì vậy nên lúc này, hắn chỉ có thể tìm mọi cách để giảm thương tổn đến mức thấp nhất.
“Phập! Phập! Phập!”
Máu tươi bắn ra tung tóe.
Đối mặt với chín viên đạn đang bay tới này, ngoài việc tránh để bị thương những bộ phận quan trọng trên cơ thể ra, hắn không hề dùng kiếm đỡ đạn mà lại dồn chân khí vào trong kiếm rồi phóng nó lên người Ô Vân đang ở sát ngay đó khiến cho tên này không kịp trở lại.
“Bịch! Bịch!”
Hai người một trước một sau cùng rơi xuống đất.
Chẳng qua cả hai rơi xuống lại ở trong hai tình cảnh khác nhau. Ô Vân ngã xuống mang theo ánh mắt ngạc nhiên không thể tin nổi, cuối cùng mất đi ý thức. Còn với Vân Hi lại khác, sau khi ngã xuống, hắn cắn răng nhịn đau đứng dậy.
Lúc này, nếu như có bất cứ một thành viên nào trong đoàn săn ma Vương Giả xông đến đâm một kiếm lên người Vân Hi thì hắn chắc chắn sẽ chết.
Nhưng…
Tinh Thiên đang ở gần hắn nhất đang bị Vu Phàm và Triệu Huyền liều mạng ngăn cản. Còn bản thân Ninh Tịnh, sau khi bắn xong chín phát súng thì đang thay đạn vì băng đã đã hết sạch đạn. Bởi vậy nên lúc này, hắn lại có được chút thời gian quý báu để lấy lại sức.
Đến khi Ninh Tịnh sắp thực hiện đợt bắn tiếp theo thì Vân Hi đã nhanh chân chạy trốn vào trong khu nhà hoang gần đó, nấp sau một bức tường.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Tiếng súng nổ dồn dập liên tục truyền đến. Bức tường nơi Vân Hi ẩn nấp đã bị những viên đạn này bắn chồng lên nhau xuyên qua. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt đó, hắn đã né sang một chỗ khác nấp đi lần nữa, không còn hình bóng, ngay cả vết máu cũng chẳng để lại.
“Tức thật.”
Ninh Tịnh nhanh chóng xuất hiện ở nơi Vân Hi mới trốn khi nãy. Cô hừ khẽ một tiếng rồi giơ súng lên bắn một phát. Vu Phàm mới đỡ lấy một kiếm của Tinh Thiên còn chưa kịp lấy lại sức đã bị một viên đạn bắn xuyên qua đầu, một lỗ máu nhỏ xuất hiện trên trán y.
Y chết trong nháy mắt.
Đối mặt với kỹ thuật bắn súng cao siêu của Ninh Tịnh, không ngờ Vu Phàm đang gắng gượng chiến đấu với Tinh Thiên lại bị bắn chết chỉ trong một phát súng.
Võ giả cấp sáu đỉnh cao Vu Phàm vừa chết, một mình Triệu Huyền tất nhiên không thể nào ngăn cản được những đòn tấn công chớp giật của Tinh Thiên được. Sau khi lộ ra một sơ hở, học viên có tu vi cấp sáu này đã bị đối thủ chém chết, cuối cùng ngã sầm xuống đất với vẻ không cam lòng.
“Bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta!”
Tinh Thiên cẩn thận đi đến bên cạnh Ninh Tịnh.
Giờ phút này, kể cả Ô Vân lẫn Thiểm Điện, không một ai trong số họ lại tưởng được lần nhiệm vụ được thuê lần này hẳn sẽ kết thúc đơn giản nhẹ nhàng lại có thể phát triển đến mức này. Chẳng ai ngờ được, sáu thợ săn ma tinh nhuệ của đoàn săn ma Vương Giả lúc đầu bây giờ chỉ còn lại hai người. Nhất là khi đối phương chỉ là một tên Võ giả cấp bốn…
Nếu như thực lực của tên này cao hơn một chút, đạt đến cấp năm, cấp sáu… Không, không cần đạt đến cấp sáu. Chỉ cần tu vi của tên này đạt đến cấp năm thôi thì sợ rằng đến cả Võ giả cao cấp Ninh Tịnh cũng khó có thể sống sót dưới khả năng ám sát xuất quỷ nhập thần của đối phương.
“Hai người chúng ta phải ở cạnh nhau. Tên đó chỉ có tu vi cấp bốn nên em nghĩ hắn không dám lộ mặt ra cho chúng ta giết đâu. Tỷ số hiện tại đang là bảy, sáu. Chúng ta đang chiếm ưu thế. Chỉ cần đợi đủ mười hai tiếng, Nguyệt Thần giới sẽ căn cứ vào tỷ số săn bắn sinh tử để quyết định thắng thua của hai đội. Cứ kéo dài đến lúc đó thì chắc chắn chiến thắng sẽ thuộc về đội chúng ta.”
Ninh Tịnh lạnh lùng nhìn Tinh Thiên: “Em nói là chờ? Chẳng lẽ chúng ta phải chờ đến khi hết giờ sao?!”
“Chứ không chị nghĩ chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Hừ… Trong nhiệm vụ săn bắn sinh tử lần này, đoàn đội chúng ta lại bị một tên Võ giả cấp bốn ép đến mức không dám manh động, chỉ có thể lùi vào một góc mà phòng thủ chờ đến khi hết giờ. Chuyện mất mặt như vậy mà em cũng nghĩ ra được à! Nếu tin này mà truyền ra ngoài thì e rằng mặt mũi của đoàn săn ma Vương Giả chúng ta sẽ mất sạch, sau này còn ai muốn thuê chúng ta làm nhiệm vụ nữa?!”
Tinh Thiên nhíu chặt mày, cô đã hiểu được ý của Ninh Tịnh nên chỉ đành cất tiếng thở dài: “Ài… có lẽ chúng ta nên chia ra tìm kiếm chỗ ẩn nấp của tên kia. Ai phát hiện ra được điều gì, dù chỉ là một biến động nhỏ cũng phải thông báo ngay cho người còn lại.”
“Cẩn thận một chút. Nếu tên đó có giở trò đánh lén thì em nhất định không được ham chiến, cố gắng giữ chân hắn lại là được.”
“Rõ!”
Tinh Thiên nói xong liền huơ kiếm qua lại tạo nên những đường kiếm mờ ảo theo thói quen rồi bước vào trong thị trấn bỏ hoang cực kỳ yên tĩnh.
Ở cách cô không xa là Ninh Tịnh đang cẩn thận theo sau. Nếu như Vân Hi đang ẩn nấp trong bóng tối ra tay đánh lén thì hai người sẽ hỗ trợ nhau ngăn cản hắn ngay lập tức.
Với sự cẩn trọng trong từng bước đi, hai người tiến hành lục soát theo phương pháp rải thảm và không ngừng tiến về phía trước để tìm kiếm những nơi mà Vân Hi có thể ẩn nấp. Bên cạnh đó, hai người vẫn liên lạc qua lại với nhau để thông báo an toàn, đảm bảo bản thân không bị tấn công bất ngờ.
Cuộc tìm kiếm trong trạng thái căng thẳng như thế này kéo dài được gần một tiếng đồng hồ.
“Sắp đến giờ hiển thị vị trí thành viên mỗi đội rồi, nơi ẩn nấp bị lộ ra nên chắc chắn là hắn sẽ ra tay liều mạng đó, chúng ta cần phải cẩn thận hơn!”
“Em hiểu!”
Tinh Thiên nói xong liền quan sát chung quanh một cách cẩn thận.
Trong lúc quan sát, cô bỗng nghe được một loạt tiếng động rất nhỏ được phát ra từ một căn đổ nát ở cách đó không xa nên nhanh chóng quay người lại nhìn.
Nhưng chỗ đó lại chẳng có ai, chỉ có lác đác đám đá vụn cùng mấy khúc gỗ đã mục đi qua năm tháng bị một cơn gió thổi qua làm rơi xuống mà thôi.
“Phù!”
Tinh Thiên thở phào một hơi.
Trong thời điểm quan trọng phải đề phòng đối phương có thể nhào tới từ bốn phương tám hướng như thế này, tinh thần thật sự tiêu hao quá nhanh.
Thoáng liếc qua thông tin hiển thị trên chiếc lắc đeo tay, chỉ còn mười giây nữa thôi là hệ thống sẽ thông báo ra vị trí của đối phương. Đến lúc này rồi mà tên đó còn chưa xuất hiện thì tám chín phần mười là hắn đã tránh xa hai người bọn họ, quyết định trốn đến cùng.
Nghĩ vậy nên trong khoảnh khắc đó, lòng Tinh Thiên theo bản năng tự nhiên buông lỏng cảnh giác.
Nhưng sự buông lỏng cảnh giác ấy còn chưa kịp biến mất hoàn toàn thì Tinh Thiên bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện mà cô không thể tưởng tượng nổi, đôi mắt hiện lên vẻ hoảng sợ tột độ, cả người như bị ngạt thở. Trong khoảnh khắc này, cô như không làm chủ được cơ thể của mình. Cho dù là mở miệng kêu cứu hay lấy tay vung kiếm lên chống cự, cô đều không thể làm được.
Cổ chiến kỹ, điểm huyệt.
“Bíp!”
Tinh Thiên vừa bị Vân Hi điểm huyệt thì trên chiếc lắc đeo tay của cô và Ninh Tịnh cùng lúc sáng lên, trên màn hình hiển thị lên ba điểm sáng rõ ràng.
Khi nhìn thấy một chấm đỏ gần như nằm chồng lên chấm xanh lá đánh dấu vị trí Tinh Thiên đang đứng, gương mặt xinh xắn của Ninh Tịnh bỗng tràn ngập kinh hoàng. Cô mở miệng thét lớn: “Tinh Thiên, tên kia ở ngay cạnh em kìa! Cẩn thận!” Trong khi hét, thân hình của cô như một mũi tên rời cung lao nhanh như chớp đến chỗ Tinh Thiên. Hai người cách nhau không tới trăm mét, đối với Võ giả cấp bảy như Ninh Tịnh mà nói thì chỉ cần khoảng mười giây là đến nơi rồi.
Nhưng khoảng cách trăm mét này lại trở thành quãng đường dài đăm đẳm mà cô không thể nào chạy đến kịp.
Nhìn thấy đốm sáng xanh đỏ lập lòe đánh dấu vị trí của Vân Hi và Tinh Thiên nằm chồng lên nhau, hơn nữa còn chưa nghe thấy tin tức thông báo một trong hai tử vong nên theo bản năng, Ninh Tịnh nghĩ rằng lúc này hai người đang giằng co nhau trong thế ngàn cân treo sợi tóc. Trong giây phút này, bất cứ ai trong hai người bọn họ đều không thể phân tâm, nếu không sẽ bị đối phương giết chết. Do bị suy nghĩ này thúc dục trong lòng nên cô chỉ muốn chạy thật nhanh đến chỗ hai người đang giao chiến rồi giết chết đối thủ.
Trong lúc khẩn cấp như thế này, Ninh Tịnh nào có đủ thời gian để phân tích ra đây chỉ là cái bẫy.
Kết quả…
Rất dễ dàng nhận ra!
Một đạo kiếm mang bén bỗng lao vút đến Ninh Tịnh đang dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới chỗ Tinh Thiên. Trước khi Ninh Tịnh đang ôm suy nghĩ muốn cứu Tinh Thiên kịp phản ứng lại thì cổ họng của cô đã bị kiếm mang này xuyên qua, máu tươi rỉ ra.
“Bíp! Người nắm giữ quyền hạn ba sao Ninh Tịnh đã chết. Tỷ số săn bắn sinh tử hiện tại đang là 7, 7!”
“Bíp! Người nắm giữ quyền hạn hai sao Tinh Thiên đã chết. Tỷ số săn bắn sinh tử hiện tại đang là 7, 8!”
“Đội địch đã bị tiêu diệt hoàn toàn, chiến đấu kết thúc! Chúc mừng bạn đã hoàn thành kiểm tra, nhận được quyền hạn ba sao của Nguyệt Thần giới!”
“Hệ thống đang thống kê đánh giá kết quả…”